Dù sao lí do không có gì khó nói, cô cũng muốn kết thêm vài bạn bè, không thể cứ ru rú một mình suốt ngày được: “Tôi mất trí nhớ.”
“What?!”
“Gì, mất trí nhớ? Ôi Nhiên bảo của tôi thật đáng thương.”
Trong khi ba người còn đang nói chuyện với nhau, thì xung quanh đã đông sinh viên hơn, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm.
“Là cô ấy kìa, An Nhiên đó.”
"Lần trước còn tưởng là nhìn nhầm cơ, đúng là cô ấy sao?"
"Cũng đã nghỉ học gần một năm rồi, vậy mà lại không cần học lại, con cưng của thầy cô đúng là khác biệt mà."
"Cô ấy đi học lại rồi thì chắc sẽ có người buồn lắm, hoa khôi bình bông của khoa chúng ta chắc sẽ kiếm chuyện sớm thôi."
"Ài, nói xem đàn anh Qúy có tìm đến không?"
Bách Hòa cũng được tính là một nhân vật có máu mặt trong trường, cộng thêm cái bộ dạng trang điểm không ra hình người đó, quay ra đằng sau lườm nguýt một cái, tiếng nghị luận đã giảm đi hẳn.
"Mấy người này thật là, ăn no rửng mỡ, Nhiên Nhiên, cậu đừng để ý họ."
"Ừ."
------ Canteen trường ------
"Ê, nhìn kìa, là An Nhiên đó."
"An Nhiên? Là thiên tài khoa công nghệ thông tin đột ngột nghỉ học đó sao?"
"Haha, bên kia là Chung mỹ nhân, kì này có dưa để ăn rồi."
Cô bỏ ngoài tai những lời xung quanh, cần làm cái gì đều làm, xếp hàng lấy cơm, sau đó tìm bàn.
Lúc đang bê khay cơm, cô đi qua vị trí của một nhóm bạn nữ.
Một trong số đó giơ chân ra ngáng đường.
An Nhiên vờ như không nhìn thấy cái chân lộ liễu đó, cứ vậy đi tới.
Nhưng tiếc thay, những cái điện thoại đã nhấc lên không chụp được khoảnh khắc đẹp mặt nào của cô, thay vào đó là âm thanh chói tai của chủ nhân cái chân kia: "Áaaaaa!"
Cô đi qua, còn Bách Hòa và Quan Hiểu Đồng thì chẳng kiêng nể gì mà bật cười.
Hoàng Oanh Oanh nét mặt đen kịt đứng phắt dậy, chỉ vào cô: "An Nhiên cô cố ý!"
Cô giả bộ ngây thơ nâng một tay che miệng: "Cố ý? Cố ý gì cơ?"
"Cô cố ý giẫm vào chân tôi!"
An Nhiên bình tĩnh nhìn xuống, sau đó yếu đuối nói: "Bạn học này, người ta nói, chó ngoan không cản đường, ai mà biết bạn sẽ ngáng chân ra đây chứ."
Hoàng Oanh Oanh gần như tức điên lên: "Cô chửi ai là chó?!"
"Không có, tôi không hề."
Quan Hiểu Đồng: "Ai trả lời chính là người đó."
"Các người… các người…"
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng cô ta: "Oanh Oanh, đủ rồi."
Cô nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Mái tóc nhuộm màu khói, đôi mắt kẻ viền sắc sảo, lông mi cong vút, làn da trắng bóc cộng với đôi môi đầy đặn đánh son tối màu, ánh nhìn không chút độ ấm, cả người như một tảng băng di động.
Cô ta quan sát cô bằng đôi mắt cứng đơ ấy, không hề kiêng nể đánh giá trên dưới cô, âm dương quái khí mở miệng nói: "An Nhiên, từ khi nào cô trở nên vô dụng như