Nam Kinh Luân bế cô trên tay, gương mặt ngập tràn sự dịu dàng và cưng chiều vô hạn, bàn tay to lớn vỗ nhẹ trên lưng cô: “Bảo bối, có mệt không?”
Cô ôm bả vai hắn, gật gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ngủ nhé? Đã muộn rồi.”
An Nhiên tội nghiệp ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu: “Em muốn ăn macaron.”
“Bảo bối, ngày mai nhé, buổi tối không nên ăn đồ ngọt.
Chúng ta uống sữa rồi đi ngủ được không?”
Cô rời đầu khỏi bả vai hắn, khóe môi hơi kéo xuống trông như sắp khóc, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”
Hắn mỉm cười, dịu dàng kéo mặt cô xuống, vén đi máy sợi tóc lòa xòa, in đôi môi của mình lên trán cô.
Camellius đánh mắt nhìn một người làm, người đó lập tức hiểu ý nhanh chân lui khỏi phòng, chư đầy một phút sau đã quay lại với một ly sữa nóng, đưa cho cô.
An Nhiên rụt rè nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, trả cái ly rỗng lại, rồi tiếp tục làm một con bạch tuộc, hai tay quấn lấy cổ hắn.
Bronwil im lặng quan sát từ đầu tới cuối, ông ta phải nhìn cho thật kĩ, đây là tội lỗi do ông ta gây ra, chính bậc làm cha như ông ta đã khiến con gái trở thành như thế này.
Ông quan sát kĩ từng cử chỉ, biểu hiện của cô, cuối cùng khi hốc mắt đã không kiềm được mà đỏ lên, ông ho nhẹ một cái, nói: “Được rồi, mọi người giải tán đi.”
Mấy người làm dìu bà Nawalt ra ngoài, ông đi theo ngay đằng sau, tất cả mọi người lục tục trở về với vị trí của mình.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại cô, hắn, Camellius và Rasline.
Rasline len lén nhìn hắn, cắn c ắn môi dưới.
Phải chăng người được hắn ôm vào lòng và dỗ dành bây giờ không phải Annie mà là cô ta, ước gì ánh mắt dịu dàng ấy, cô ta có thể sở hữu.
“Vậy… vậy em cũng đi trước ạ…”
Cô ta biết bản thân không giỏi che giấu, mà hai người đàn ông kia lại vô cùng tinh tường, có thể dễ dàng nhận ra những suy nghĩ không nên có trong ánh mắt của cô ta, cho nên lựa chọn nhanh chóng rời đi.
Camellius nheo mắt nhìn theo bước chân hoảng loạn của người em gái này.
Rase, anh đã cảnh cáo em rồi, vinh hoa phú quý em có thể hưởng, nhưng điều cấm kị là Annie, em không bao giờ được phép động vào.
Nam Kinh Luân cẩn thận đặt cô gái đang lim dim nằm xuống giường, bản thân thì ngồi bên cạnh vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Thấy cô đã từ từ đi vào giấc ngủ, anh mới nhỏ tiếng nói chuyện: “Nam Kinh Luân, cậu biết lí do tôi vẫn luôn giữ mối hôn sự này mặc dù con bé phản đối không?”
Hắn dời ánh mắt sang phía anh.
Vấn đề này hắn cũng từng nghĩ tới.
Một kẻ yêu thương chiều chuộng em gái điên cuồng như anh sao lại trái ý mà bắt buộc cô phải tuân theo mối hôn sự đã được đặt ra từ đời ông bà?
Không đợi hăn mở miệng hỏi, anh đã nói: “Là vì tôi từng cho rằng chỉ cần con bé ở bên cạnh người thật sự yêu thương mình thì sẽ hạnh phúc thôi.
Ai ngờ…”
Camellius kéo dài chữ cuối, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Ai ngờ lại không phải như vậy.
Đúng là hắn