Nam Kinh Luân một tay giữ hông cô định thân thể cô, một tay chống xuống giường, ngồi dậy.
Hắn cũng sờ lên cổ mình, vừa rồi động tác và sức lực của cô hoàn toàn là muốn lấy mạng hắn, cổ đã hằn lên.
Hắn sâu kín quan sát sắc mặt cô, rõ ràng vừa rồi rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại lại quan tâm hắn, sự lo lắng trong động tác và ngữ khí không hề được che giấu.
Dường như đó chỉ là bản năng hình thành trong tiềm thức của cô, khi phát hiện nguy hiểm sẽ lập tức phản xạ ra tay loại bỏ đối phương trước.
An Nhiên rơm rớm nước mắt: “Em xin lỗi, em cũng không biết vì sao, em…”
Người đàn ông thở dài, nhỏ giọng nói với cô: “Được rồi, không sao, anh không trách em.”
Nam Kinh Luân ôm lưng cô, đặt cô nằm lại xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ đi.”
Vừa chạm lưng xuống đêm êm, cô đã trở mình vòng tay ôm chặt cứng eo hắn, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên: “Em không ngủ được.
Kinh Luân, chúng ta đang ở đâu?”
Hắn cũng ôm lấy cô, hít vào mùi hương thoang thoảng trên mái tóc của cô, nhắm mắt hưởng thụ: “Nhà em.”
“Nhà em?”
“Ừm, nhà Lavinstone.
Bảo bối, chúng ta đang ở Paris.”
Cô im lặng một lát.
“Xa vậy sao, em muốn về nhà.”
Nam Kinh Luân: “Em đang ở nhà mà.”
Đôi mắt đẹp tựa đại dương đối diện với đôi mắt đen tuyền của hắn: “Không, nhà của chúng ta.”
Hắn sững người.
‘Nhà của chúng ta’, câu nói chứa đầy sự ấm áp và hạnh phúc.
Cô xem đó là nhà của hai người họ sao? Điều này hắn thậm chí còn chưa từng dám mơ tưởng.
Giống như lần đó, cô nói cô cũng yêu hắn, bây giờ, cô nói đó là nhà của họ.
Có lẽ dù lục tung cả kí ức, đó là hai điều hạnh phúc nhất mà hắn đã trải qua.
“Cái này mai lại nói, anh không quyết định được."
----------------------
Hơn chín giờ, phòng khách nhà Lavinstone có một vị khách không mời.
Louis nhấp một ngụm trà: "Rose vẫn còn đang ngủ à?"
Vị quản gia già cúi đầu: "Thưa, tiểu thư còn chưa tỉnh."
Giọng nói già nua vừa dứt, từ trên lầu đã vang lên một loạt tiếng bước chân rất có quy luật.
Bóng người cao lớn xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạc của Louis.
Trên tay người đó còn đang ôm một cô gái nhỏ, cô gái gục đầu vào vai người đàn ông, đôi mắt lim dim ngái ngủ, chớp chớp trông đến là đáng yêu.
Sự bất ngờ nhanh chóng biến mất trên gương mặt điển trai, Louis nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Ồ, xem ai đây nào."
Nam Kinh Luân híp mắt, bàn tay đang ôm cô hơi siết nhẹ, để cô áp sát vào người mình hơn.
Người này… là người mà cô thích, đến nỗi bỏ qua liên hôn ba nhà, là người khiến cô thà chọn đẩy bản thân mình vào đường cùng cũng muốn ở bên người đó chứ không phải là hắn.
Tình trạng của cô bây giờ có vẻ rất lệ thuộc vào hắn, nhưng hắn không chắc chắn nếu để cô nhìn thấy anh, cô có bị kích động hay không.
Hắn không tự tin vào bản thân trước người này…
Thấy hắn đứng lại, cô ngóc đầu lên từ bả vai vững chắc, theo ánh mắt hắn nhìn xuống dưới tầng: "Sao lại dừng…"
Louis bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của cô,