Hạ Ân nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, khóe miệng của cô bắt đầu rỉ máu chảy ra.
Bạch Tiêu từ từ nâng mặt của cô lên. Vốn là một người con gái xinh đẹp, tiếc là bị đánh thành ra nông nỗi này. Cả người chỗ nào cũng bị thương. Cổ họng cô thì khô khốc, muốn nuốt 1 ngụm nước bọt cũng khó.
\- Hạ Ân, cô thật sự rất kiên cường không giống như những người phụ nữ khác.
Anh ta để ý thấy chỉ khi nào cô ở trước mặt của Mặc Thần mới rơi nước mắt. Còn khi bị hành hạ tới nỗi sắp chết cũng cứng rắn không rơi giọt nước mắt nào.
\- Có giỏi thì giết tôi luôn đi!
\- Sao tôi nỡ giết một bảo bối như cô chứ? Tôi đánh cô chỉ là muốn đe dọa Mặc Thần thôi. Trưa mai tại nơi giao dịch, tôi sẽ cho hắn banh xác...
\- Tên khốn kiếp này... anh nhất định sẽ không được chết yên ổn!
Nghe cô nói vậy, Bạch Tiêu cười lớn hôn lên bên má của cô. Hạ Ân chán ghét định quay mặt đi. Ai ngờ lại bị anh ta bóp cằm giữ chặt lại. Anh ta cúi xuống bên vai của hít một hơi thật sâu thoải mái.
\- Thật thơm, Hạ Ân... tôi không ngại cho cô làm người phụ nữ của tôi!
Giờ đây Hạ Ân vô cùng chán ghét với hành vi đê tiện của Bạch Tiêu. Rõ ràng, Dư Lạc Linh là vợ của anh ta mà anh ta lại dám làm vậy. Nếu so với Mặc Thần trước kia thì Bạch Tiêu còn không bằng 1 phần của hắn.
Lưu Nhất Lệ đặt ly rượu xuống rồi ra ngoài đóng cửa lại. Đối với hắn ta thì lợi ích và tiền tài mới là tất cả. Nếu không phải vì theo đuổi 2 thứ đó, hắn cũng chẳng phản bội Mặc Thần. Ai giúp hắn có lợi ích thì hắn sẽ làm việc.
Trưa hôm sau, Mặc Thần đến bến cảng theo đúng lời hẹn của Bạch Tiêu. Hắn đeo một chiếc kím râm che nửa gương mặt. Gương mặt vốn đẹp giờ đây lại càng thêm cuốn hút dưới ánh mặt trời.
Bạch Tiêu đúng là con cáo già, đã hẹn hắn đến địa điểm đúng giờ. Vậy mà phải 15 phút sau tên đó mới xuất hiện. Có mấy chiếc xe đen đỗ lại, rồi hơn 5 tên áo đen bước xuống xe. Mặc Thần xỏ tay vào túi quần, gương mặt u ám đến đáng sợ. Liền lúc đó, hắn nhận được cuộc gọi của Phong gọi tới.
\- Có nguy hiểm... ngài hãy rời khỏi bến cảng ngay đi...
Mặc Thần quay người, mấy tên áo đen kia bắt đầu xông lên chặn hắn lại...
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Hạ Ân ngồi trong một chiếc xe đen cách đó không xa. Cô nhìn qua cửa kính, hai hàng nước mắt chảy dài. Bạch Tiêu thì cao hứng rồi nắm chặt lấy tay của cô kéo cô lại. Hạ Ân giờ không còn muốn đôi co với anh ta nữa. Cô chưa thấy thấy Mặc Thần ra khỏi bến cảng, chẳng lẽ hắn thật sự bỏ mạng ở đó rồi sao? Hai bên tai của cô như bị ù đi. Tim cô hiện tại như bị cứa nhỏ máu rất