Bạch Tiêu bị đám thuộc hạ kéo đến trước mặt của Mặc Thần. Anh ta bị ép quỳ xuống trước mặt hắn. Giờ trông Bạch Tiêu rất thê thảm, vừa nãy bị Mặc Thần đánh giờ giống như sắp trở thành 1 kẻ tàn phế vậy.
Lúc ở bến cảng, Mặc Thần đã đứng đợi giao dịch nhưng Bạch Tiêu lại cho người đến giữ chân hắn. Cũng may hắn đã bố trí, khi phát hiện ra nguy hiểm Phong đã gọi điện cho hắn. Mặc Thần vốn là tay thiện xạ cực chuẩn. Chỉ mất có mấy giây, hắn đã giải quyết mấy tên hạ của Bạch Tiêu rồi lập tức lên xe ra bến cảng trước khi phát nổ.
\- Mày còn điều gì muốn nói trước khi chết không?
Mặc Thần cao giọng nói. Hôm nay, Bạch Tiêu quá sơ xuất nên không mang theo quá nhiều thuộc hạ. Người đứng đầu mafia như hắn lại có ngày thê thảm trong tay 1 tên thương nhân. Chuyện này mà bị đồn ra thì chẳng còn gì nhục nhã hơn.
\- Tao vẫn thắc mắc, tại sao mày lại biết được tao ở đây?
Để trả lời cho câu hỏi của Bạch Tiêu. Mặc Thần ra hiệu cho thuộc hạ dẫn đến trước mặt anh ta 1 người phụ nữ. Quả nhiên, vừa nhìn thấy cô ấy, Bạch Tiêu tái mặt lại. Hạ Ân cũng mơ màng có thể thấy được, cô ấy chính là Dư Lạc Linh. Cho dù có bày sẵn kế hoạch hoàn hảo bao nhiêu thì Bạch Tiêu cũng chẳng thể ngờ rằng Dư Lạc Linh lại phản bội anh ta.
Trên tay Dư Lạc Linh nắm chặt một con dao rất dài. Nếu để ý, thấy mắt của cô ấy hơi sưng, thậm chí khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
Bạch Tiêu khiến cho Dư Lạc Linh yêu sâu đậm, nhưng cũng khiến cho cô ấy lại vì yêu mà hận. Rất nhiều lần bị anh ta hành hạ, cô đã rất cố gắng nhủ thầm phải chịu đựng. Nhưng, đến cái hôm biết mình mang thai, vốn tưởng rằng đi nói cho Bạch Tiêu biết thì anh ta sẽ quan tâm tới cô. Giấc mộng chỉ là giấc mộng, Bạch Tiêu trong cơn say khiến cô bị xảy thai, hại chết đứa con của hai người. Dư Lạc Linh biết bản thân đã không còn gì để mất rồi. Sống cùng Bạch Tiêu như sống trong địa ngục, cô cũng rất may mắn gặp được Hạ Ân, hai người đã có 1 khoảng thời gian ngắn vui vẻ. Lúc ấy, Dư Lạc Linh mới thấu hiểu thế nào là nụ cười. Dù có yêu Bạch Tiêu, nhưng Dư Lạc Linh không muốn anh ta hại Hạ Ân. Chính vì vậy cô ấy mới lén lút đi đến gặp Mặc Thần kể hết cho hắn mọi chuyện về kế hoạch của Bạch Tiêu.
\- Thì ra là cô, tôi không nên để cho cô tự do đi lại. Đáng lẽ phải nhốt cô lại mới đúng.
Đứng trước mặt của Bạch Tiêu, Dư Lạc Linh cúi xuống nhìn anh, mỉm cười chua xót.
\-