Editor: Tô Hi
"Đàn anh, đàn anh?" Mục Căng lay vai anh, Phương Mạc Hoài đã sớm ngủ say mất.
Hõm vai Mục Căng nóng lên, cô cố đẩy Phương Mạc Hoài ra, thở hổn hển đứng dậy, khuôn mặt cũng bị nóng lên, đỏ như mặt anh.
Cô đỡ anh lên. Phương Mạc Hoài mơ mơ màng màng vẫn có chút ý thức, há miệng uống hai viên thuốc. Mục Căng mặc áo ngủ dài tay, sau khi anh uống thuốc xong thì cánh tay áo bên trái của cô cũng ướt đẫm.
Cô lau khóe miệng cho anh, lại vào nhà tắm bưng một chậu nước, bên trong thả chút đá, sau đó cô cầm khăn mặt lau trán cho anh, lại lấy chút bông và cồn. Nếu lát nữa anh vẫn chưa giảm sốt thì cô sẽ làm các phương pháp hạ nhiệt độ vật lý.
Thỉnh thoảng Mục Căng lại thay khăn mặt trên trán cho anh, cuối cùng cô cũng mệt, ghé vào bên cạnh anh ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy, mới hơn năm giờ, cô cảm giác dường như cổ đã không phải là của mình, cánh tay tê khủng khiếp. Cô giơ tay thử nhiệt độ trên trán anh.
Trán vẫn còn rất nóng, đã giảm sốt, ba mươi bảy độ hai, sốt nhẹ.
Mục Căng cau mày, có hơi hoảng sợ, vậy phải làm sao bây giờ?
Cô muốn đưa Phương Mạc Hoài đi gặp bác sĩ nhưng anh cao lớn như vậy, cô cũng không đỡ anh đi được. Cô nhìn cồn và bông bên cạnh, cô lau cổ và dưới nách cho anh, cách mười lăm phút cô lại lau một lần, còn có một vị trí cô rất ngượng ngùng, chỉ lau hai chỗ này thôi, cũng không biết là có kết quả không.
Cô lau liền mấy giờ, không dám dừng lại. Cô lại đo nhiệt độ, bây giờ là ba mươi sáu độ. Cả cánh tay cô đều mỏi, mắt cũng mỏi, tối hôm qua cô ngủ không ngon, hiện tại đã sắp không mở nổi mắt.
Cô chống tay đứng dậy, định vào phòng ngủ ngủ một giấc. Vừa đặt mông ngổi trên giường, ngã ra sau, cô chỉ nghĩ là ngủ một chút, nhưng vừa nằm lên giường, cô không kịp đấu tranh tư tưởng thì đã ngủ mất rồi.
Phương Mạc Hoài tỉnh dậy trước, vì anh thấy nóng quá, mồ hôi làm ướt hết quần áo, đầu lại hơi đau.
Anh mở mắt ra, họng khô rát, mất một lúc, anh mới chú ý đến cô gái bên cạnh mình.
Phương Mạc Hoài ngửi thấy trên người mình có mùi cồn, bên cạnh còn có khăn mặt và thuốc hạ sốt. Anh biết hôm qua mình đổ bệnh, vậy là cô ấy đã chăm sóc mình cả đêm sao?
Anh vươn tay, gạt tóc rối trên mặt cô qua một bên, chạm một chút vào mũi và môi cô, sau đó lấy chăn trên người mình đắp cho cô, rồi xoay người đi xuống giường.
Người vẫn còn mềm nhũn, anh thu dọn chậu nước khăn mặt các thứ, sau đó đi vào bếp xem có gì ăn được không
Không ngờ anh vừa mở tủ lạnh thì Mục Căng cũng đã tỉnh.
"Ngủ ngon không? Em ngủ tiếp đi nhé." Phương Mạc Hoài đi đến, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô và hỏi.
"Anh có thấy đỡ hơn không?" Mục Căng còn đang ở trong trạng thái mơ hồ, cô nhón chân lên sờ trán anh, "Thật tốt, đã hết sốt rồi."
Cô đang thả tay xuống thì lại bị Phương Mạc Hoài nắm lấy tay. Không biết có phải ảo giác không, cô cảm giác, hình như Phương Mạc Hoài còn vuốt hai cái, nhưng nhìn mặt anh không đổi sắc, cô nghĩ là mình nhầm rồi.
Hai người nhìn nhau, không biết vì sao, cô thấy chột dạ, cô giật nhẹ tay mình, "Đàn anh, em..."
"Cảm ơn em đã chăm sóc anh." Anh buông tay cô ra, xoa đầu cô.
Mục Căng lắc đầu: "Anh đói bụng phải không? Anh muốn ăn gì?"
Phương Mạc Hoài gật đầu: "Anh đi nướng một lát bánh mì, làm chút salad rau củ, em muốn ăn gì?"
"Không cần đâu, hay để em làm cho. Trong nhà còn nhiều đồ ăn, tối hôm qua đã nấu xong nhưng anh lại sốt, vẫn còn dư một chút, anh muốn ăn gì?" Mục Căng vừa nói vừa đi vào nhà bếp.
"Em vẫn ổn chứ?" Phương Mạc Hoài thấy cô bước đi hơi xiêu vẹo.
"Vẫn tốt." Mục Căng ngáp một cái, mặc tạp dề vào.
Thái rau đổ dầu, Mục Căng đứng trước ngọn lửa, lại ngáp một cái, Phương Mạc Hoài đứng ngay sau lưng cô: "Nếu không để anh xào cho?"
"Anh biết làm không?" Mục Căng lắc đầu: "Vẫn là để em đi."
Phương Mạc Hoài nhếch miệng cười vui vẻ, nhìn đôi mắt mê mang của cô.
"Để anh đỡ em." Anh vừa nói vừa tiến sát vào cô, ngực dán vào lưng cô, bảo cô dựa vào mình.
Mục Căng buồn ngủ không chịu được, tỉnh dậy cũng là do nghe thấy tiếng lách cách trong phòng bếp, biết anh đang đói nên cố dậy nấu cơm cho anh.
Cô nhanh chóng nấu xong, cũng tỉnh táo hơn chút. Cô đứng thẳng, không dám dựa tiếp vào lồng ngực ấm áp kia, cô rũ mắt, mỉm cười.
"Được rồi, ăn cơm thôi." Mục Căng nghiêng đầu nhìn anh.
Phương Mạc Hoài một bên mặt cô gái trong lòng, đột nhiên muốn đưa tay ôm cô, anh cũng hành động ngay, nhưng mới chỉ đưa tay nhận lấy khay trong tay cô.
"Em đã vất vả rồi." Phương Mạc Hoài bưng khay ra ngoài, Mục Căng ngồi đối diện anh, xới cho anh một chén cơm, nghĩ tới chuyện mình đã suy nghĩ từ lâu.
"Đàn anh, em vẫn muốn hỏi anh, anh..." Đột nhiên Mục Căng lại không biết nên nói thế nào.
"Ừ?" Phương Mạc Hoài vừa ăn vừa nghi hoặc.
"Tại sao anh lại giúp em?"
"Không phải lần trước anh đã nói với em rồi sao? Người có ước mơ, nên được đối xử tử tế." Phương Mạc Hoài cười.
"Em... không tin." Mục Căng lắc đầu.
Ai cũng có ước mơ, sao anh không đi giúp người khác mà lại giúp mình?
Ban đầu cô còn tin nhưng thời gian dài, thì cô phát hiện có gì đó không đúng.
"Nếu anh nói anh là fan của em thì em có tin không?" Phương Mạc Hoài nói.
"Trước đây, thỉnh thoảng anh bị mất ngủ, chất lượng giác ngủ cũng không tốt lắm. Có lần vô tình nghe thấy giọng em trong kịch truyền thanh, phát hiện giọng em với anh mà nói có tác dụng thôi miên. Anh lại càng thích nghe kịch truyền thanh của em, càng nghe càng không ngừng được."
"Sau đó, anh vô tình thấy em lồng tiếng ở Phong Vân giải trí, anh mới biết được hai chúng ta học cùng trường, lại không ngờ hôm đó biện luận lại có thể gặp được em, chính anh cũng bất ngờ." Phương Mạc Hoài ăn một miếng.
"Thế nào? Cảm thấy khó tin à?" Phương Mạc Hoài cười.
Mục Căng thực sự ngạc nhiên, cô không ngờ mọi chuyện lại bắt đầu như vậy, anh...
"Em..." Mục Căng cũng không biết nên nói gì, "Thật chứ?"
"Giả, mau ăn cơm đi." Anh gõ bát trêu cô.
Ban đầu là vì thích giọng cô nên mới muốn giúp cô một chút, nhưng bây giờ, là anh thích cô nên muốn bảo vệ cô.
Từ đêm mưa đó, Phương Mạc Hoài đã biết là mình thích cô, không phải là kiểu si mê giọng nói mà là kiểu muốn chiếm hữu cô.
"Có lí do khác." Phương Mạc Hoài gắp đồ ăn cho cô, cười nói.
Một khắc nghe thấy anh là fan cô kia, Mục Căng có chút ngạc nhiên, có chút vui vẻ, còn có chút nặng nề.
Mục Căng đang xuất thần, đột nhiên điện thoại đặt trên bàn kêu lên, cô hoảng sợ, cầm lên nhìn, bỗng có chút khẩn trương. Cô nhìn Phương Mạc Hoài, sợ anh biết được.
Phương Mạc Hoài đang tập trung ăn, thấy cô nhìn thì nói: "Nghe điện thoại đi, sao thế?"
Mục Căng đứng dậy, đi đến chỗ cầu thang nghe điện thoại.
"Sao nghỉ hè rồi vẫn chưa gửi tiền về?"
"Có thể chờ hai ngày không, nhà tôi đang dạy có chút chuyện, tôi không có nhiều tiền như vậy." Mục Căng nhỏ giọng thương lượng, sợ Phương Mạc Hoài nghe thấy.
"Lần nào cũng chờ hai ngày, chờ hai ngày, bây giờ mày có bao nhiêu thì gửi luôn đi! Nhanh lên một chút!" Lý Đạt nói.
"Tôi..."
"Nhanh lên một chút, nếu không tiểu tử kia sẽ lại bị đánh!" Lý Đạt nói xong liền cúp điện thoại.
Mục Căng bất đắc dĩ xoa mặt, nhìn số dư trong thẻ, chừa lại cho mình hai trăm đồng, còn lại gửi hết cho hắn.
Cô đứng dậy ra ngoài, lại thấy