Editor: Tô Hi
"Em..." Mục Căng không biết nên trả lời anh thế nào.
Anh đột nhiên cúi đầu hôn chóp mũi, sau đó hôn môi cô, nhưng lại không hôn được.
Mục căng rụt cằm trốn nụ hôn của anh, lại bị anh giữ chặt cằm. Anh nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ.
"Mục Căng, anh thích em, thích giọng nói của em, lại càng thích con người em hơn, ở bên anh, được không?"
Giọng anh như ma chú, Mục Căng bị anh nhìn chằm chằm đã sớm không biết làm sao.
"Đàn anh, em không xứng với anh." Cô chớp chớp mắt, tỉnh táo lại, đẩy anh ra.
"Em thích anh không?" Phương Mạc Hoài không hề tức giận, xoa đầu cô cười hỏi.
Thấy Mục Căng định lắc đầu, tay anh giữ đầu cô, ép cô gật đầu, nở nụ cười: "Vậy là được rồi."
"Em..." Mục Căng muốn phản kháng, nào có người như vậy?
Kết quả là vừa mới nói một chữ thì đã bị anh chặn môi, anh hàm hồ nói: "Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, em muốn từ chối anh à?"
"Đàn anh, chúng ta thực sự không hợp." Trong mắt Mục Căng đều là nước mắt.
Đúng vậy, Phương Mạc Hoài là người thế nào? Gia cảnh tốt, học giỏi, cao to đẹp trai, nhưng cô thì sao?
Là bị lừa bán, ngày ngày đều nghĩ làm sao kiếm được tiền để em trai mình không bị đòn, mỗi ngày đều sống trong bùn đất, cô có thích cũng chỉ dám giấu trong lòng, dù thế nào cũng không dám, lại càng không xứng nói ra.
Phương Mạc Hoài tốt như vậy, nên có được một cô gái có gia đình tốt, xinh đẹp, ưu tú về mọi mặt xứng đôi với anh, cùng anh đi vào cung điện hôn nhân, chứ không phải là phí thời gian trên người cô.
"Có gì không hợp?" Phương Mạc Hoài đặt tay lên eo cô, không cho cô chạy.
"Gia cảnh của em không tốt." Mục Căng nói.
"Đó là vấn đề sao? Anh tìm bạn gái nhất định phải xem gia cảnh à?" Phương Mạc Hoài nở nụ cười, thở dài. Anh cảm thấy Mục Căng có chút thích mình mới dám tỏ tình, nếu không phải cô không thích mình, vậy thì dễ nói rồi.
"Không giống nhau." Cô lắc đầu.
"Có gì không giống? Em thích anh không? Có muốn làm bạn gái anh không?" Anh hỏi liên tiếp.
"Em muốn." Anh cọ mũi mình vào mũi cô, cười đáp thay cô.
"Đừng từ chối anh được không?" Phương Mạc Hoài ôm chặt cô.
Mục Căng vùi đầu trong ngực anh, nước mắt tuôn trào. Anh rất tốt, cô cũng thích anh, nhưng bây giờ cô chưa thoát khỏi mấy người Lý Đạt, nhất định sẽ gây trở ngại cho anh, cô không muốn thế.
"Mục Mục, làm bạn gái anh nhé, có được không?" Anh hỏi lại một lần nữa.
"Được." Mục Căng gật đầu đồng ý.
Chuyện sau này thì sau này tính, chỉ là chuyện nhà cô, cô không thể nói dù chỉ một câu.
Trong nháy mắt đáp ứng, Mục Căng liền có chút hối hận, bởi cô ở bên anh thì có thể mang lại phiền toái cho anh.
Cô nhìn Phương Mạc Hoài đang cười, đột nhiên quên đi tất cả phiền não, quên đi, đến đâu hay đến đó.
Phương Mạc Hoài cười đứng lên hôn mạnh vào trán cô, sau đó nâng mặt cô lên, lại gần hôn môi cô một lần nữa.
Nàng vẫn không hôn môi nên Phương Mạc Hoài chỉ lướt qua liền ngừng, lui về phía sau. Mục Căng xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, Phương Mạc hoài cười cầm tay cô. Lúc này, nến đã sắp cháy hết.
"Mau ước đi." Phương Mạc Hoài ngồi vào bàn, thúc giục.
Mục Căng nhắm mắt lại: hy vọng cả đời chàng trai bên cạnh mình đều trôi qua thật tốt.
Cô mở mắt ra, thổi tắt nến. Phương Mạc Hoài đội mũ sinh nhật cho cô, bóp mặt cô: "Khóc sưng cả mắt rồi."
"Qua đây ôm một cái nào." Anh giang hai cánh tay ra.
Mục Căng đi hai bước về phía trước, bị anh kéo vào lòng, anh gác cằm lên trên vai cô.
Cô từ từ vươn tay, vòng qua eo anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, cọ cọ: "Đàn anh..."
"Em đã là bạn gái anh rồi mà vẫn còn gọi anh là đàn anh à?" Anh xoa đầu cô.
"Gọi Mạc Hoài." Anh vừa cười vừa nói.
"Mạc Hoài." Cô mím môi gọi.
"Ừ?" Anh xoa đầu cô.
"Quan hệ của chúng ta... có thể không công khai không?" Cô hỏi.
"Ừ? Vì sao?" Phương Mạc Hoài khó hiểu.
"Tạm thời em còn chưa muốn người khác biết." Thật ra là cô sợ bọn họ biết thì sẽ đến làm phiền anh, chuyện gì bọn họ cũng dám làm, huống chi còn có khả năng đến bắt cô trở về.
Cô không hy vọng những chuyện này xảy ra.
"Được, đều nghe em." Tuy Phương Mạc Hoài thấy khó hiểu, cũng hơi tức giận, nhưng vẫn đáp ứng cô
Mục Căng ôm chặt anh hơn, thở phào: "Cảm ơn."
"Hả? Nói lại lần nữa xem?" Phương Mạc Hoài bóp mặt cô uy hiếp.
"Không dám." Mục Căng vội vàng cầu xin tha thứ.
Phương Mạc Hoài nhéo mặt cô mãi không bỏ, thấy cô làm mặt đáng thương liền cúi đầu hôn lên: "Sao lại làm người ta thương như vậy chứ?"
Giữ cô hôn một lúc lâu, đến lúc cô không thở nổi thì anh mới tách khỏi môi cô: "Ăn bánh kem."
"Em cắt đi." Anh đưa dao cắt bánh kem cho cô.
Bánh rất lớn. Mục Căng cắt một miếng cho vào đĩa đưa cho anh, nhân lúc anh nhận bánh thì cô đập bánh lên mặt anh làm mặt anh đầy bơ.
Phương Mạc Hoài hơi sửng sốt, bất đắc dĩ cười, chấm chút bơ: "Ngoan ngoãn lại đây, anh sẽ cho em thật đẹp."
Mục Căng cười lắc đầu lui về phía sau, liền bị Phương Mạc Hoài bắt lấy ôm vào trong lòng, bôi thật nhiều bơ lên mặt cô làm cả mặt vô cùng xấu.
Hai người đều là lần đầu yêu đương, hận không thể dính lấy nhau, thế nhưng đều là về nhà mới dính nhau. Căn phòng này là hai người đi thuê. Mục Căng học năm ba đến thứ bảy là sẽ đến.
Còn Phương Mạc Hoài học năm thứ tư đang bắt đầu thực tập, hai người không nói với người khác quan hệ của bọn họ, cho nên không ai biết, cũng không ai rõ.
Chỉ có Phàn Ngải biết. Cô ấy cũng không ngạc nhiên gì khi biết hai người bên nhau vì cô ấy cũng đã sớm đoán được. Thỏ trắng nhỏ vào trong ổ sói xám thì làm sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đi ra?
Thời gian ở bên nhau, bọn họ chưa từng cãi nhau. Phương Mạc Hoài rất yêu cô, gần như mỗi ngày anh đều nói rất yêu cô.
Từ trước đến nay, Phương Mạc Hoài nghĩ gì nói nấy, tính cởi mở, thích cô nên luôn bày tỏ với cô.
Mục Căng cũng bị anh ảnh hưởng mà mỗi ngày đều nói thích anh.
Ở bên nhau dài lâu và yêu nhau sâu đậm cũng không nhất định có liên quan đến nhau. Thời gian bên nhau càng lâu thì Phương Mạc Hoài lại càng thích cô, không muốn rời xa cô, thậm chí anh đã bắt đầu vẽ ra tương lai hai người.
Anh đã từng nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với cô, còn nói với cô muốn đứa con, nhà lớn bằng nào, thiết kế nhà ở thế nào, thậm chí ngay cả tiểu học con học trường gì, trung học học trường gì, tương lai anh làm gì cũng đều nói với cô. Mỗi lần như vậy, Mục Căng đều dở khóc dở cười.
Mục Căng cười vì tương lai bọn họ là không xác định, chứ không phải là cô không muốn đáp lại anh.
Mục Căng yêu Phương Mạc Hoài không ít anh yêu cô nhưng tương lai thế nào thì cô không dám đảm bảo, cô cũng dám cho hai người hy vọng gì.
Quả nhiên, đúng như cô lo lắng, đến tháng thứ năm bọn họ ở bên nhau, buổi tối có một cuộc điện thoại đánh thức cô.
"Chị đi nhanh đi!" Giọng Mục Lâm rất cuống.
"Làm sao vậy?" Mục Căng đã tỉnh táo hơn.
"Có phải chị đang yêu đương không?" Cậu hỏi.
"Sao em biết?" Mục Căng cau mày.
"Bọn họ đi bắt chị, chị chạy nhanh đi, ra nước ngoài ấy. Bọn họ đi từ sớm, chờ lúc mấy kia đi ngủ em mới gọi cho chị được, chỉ sợ là giờ bọn họ đến chỗ chị thuê phòng rồi, hoặc có thể đang chờ trước cổng trường chị đấy!" Mục Lâm sốt ruột.
"Vì sao?" Mục Căng nhanh chóng xuống giường.
"Em cũng không biết. Thôn trưởng đến đây nói là Lương tiên sinh bảo bọn họ đi bắt chị về." Mục Lâm không biết rõ ràng, chỉ là lén lút nghe trộm.
"Bây giờ chị nhanh chóng đi ra nước ngoài, em cảm giác Lương tiên sinh kia không phải người thường đâu!"
"Không được, chị phải đi nói cho anh ấy biết." Mục Căng lắc đầu, muốn đi nói với Phương Mạc Hoài.
"Không còn kịp nữa đâu, chắc bọn họ sắp đến rồi, với lại bọn họ không biết vị trí cụ thể nhưng nếu chị gọi điện cho anh ấy thì có thể sẽ bị lộ." Mục Lâm nói.
"Chị chạy nhanh đi, càng xa càng tốt, tốt nhất đừng trở về, chị nhất định phải sống cho thật tốt." Cậu nói.
"Nhưng em làm sao bây giờ? Chị đi rồi thì em làm sao đây?" Mục Căng khóc.
"Chị đừng quan tâm em, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, sống ở đây không bằng chết, chị coi như vì em, ích kỷ một lần, chạy nhanh đi thôi." Mục Lâm cũng nghẹn ngào.
Cậu nói xong câu đó liền ngắt điện thoại, ôm chân ngồi đó khóc nức nở.
Mục Căng khóc cầm giấy tờ tùy thân. Cũng may thời gian trước cô đã đi làm thị thực vì trường học có hoạt động cần ra nước ngoài giao lưu mấy tháng, bây giờ đúng lúc dùng đến.
Phàn Ngải giật mình tỉnh giấc: "Mục Mục, cậu làm gì thế?"
"Ngải Ngải." Mục Căng khóc đi qua ôm lấy cô ấy.
Hai người ở chung ký túc xá ba năm, là bạn tốt nhất của nhau.
Nhưng hôm nay cô đi thì sau này có thể về hay không