Editor: Quỳnh Cửu
Sau khi Phương Mạc Hoài bị ốm cứ thích bám người như thế, đây là bài học xương máu Mục Căng đúc rút ra.
Hồi nãy anh hôn được một cái thế là buông ra luôn, không dám tiến sâu vào trong, dù sao anh vẫn đang ốm, không muốn lây cho cô.
Dưới ánh mắt đầy áp bức của Mục Căng, Phương Mạc Hoài không thể không bước ra khỏi phòng bếp, đành kéo một cái ghế tới ngay cửa, nhìn Mục Căng tất bật.
"Anh đứng có hơi tí là hôn tôi có được không?" Rõ ràng là không yêu nhau cơ mà, nhưng mà bị anh làm cho không khác người yêu tí nào cả.
"Khồng!!" Phương Mạc Hoài cự tuyệt thẳng thừng.
"Vì sao?" Mục Căng cầm dao quay người lại, cứ như kiểu láo nháo là chém anh luôn không bằng.
Phương Mạc Hoài cười, "Vì em thích anh mà!"
Mục Căng, "..." không phản bác nổi.
Bất đắc dĩ quay người lại, "Thế cũng không được!"
Hôn cô đến mức nhũn cả chân, tim đập loạn, cứ thế thì sớm muộn gì cũng bị anh tóm lại mất, nhưng cô vẫn còn có việc chưa hoàn thành, cô còn phải bắt được đám người kia, nếu anh mà muốn cô thì kiểu gì cô cũng đồng ý với anh mất.
Không xoắn xuýt đề tài này nữa, Mục Căng an tĩnh làm cơm, đột nhiên nghĩ tới gì đấy, không quay đầu, vừa thái vừa hỏi, "Anh đỡ chưa/"
"Đỡ nhiều rồi."
"Thế thì tốt, trợ lý của anh bảo lát cậu ta qua." Mục Căng nói.
"Vì điện thoại anh cứ reo không ngừng nên tôi nhận giùm anh, trợ lí anh gọi, tôi bảo với cậu ấy là anh ốm, xin lỗi đã tự ý nhận cuộc gọi của anh."
"Xin lỗi gì? Của em hết mà." Phương Mạc Hoài trêu cô.
Mục Căng tiếp tục việc mình, không thèm để ý anh bắt đầu tán tỉnh ghẹo gái, "Việc trên mạng sao không nói tôi biết?"
Lúc ra ngoài mua đồ ăn cô cũng tranh thủ xem qua, năng lực chấp nhận của cô với mấy cái này vẫn đủ, nhìn xong cũng không cảm thấy có gì đặc sắc cho lắm, mấy lời khó nghe hơn cô còn nghe rồi nữa là.
Chỉ có người bị mắng bây giờ không pahri là cô, mà nòng súng lại đang chĩa về phía Phương Mạc Hoài mà thôi.
"Cứ yên tâm mà diễn là được, việc còn lại để anh lo." Phương Mạc Hoài tham luyến nhìn bóng lưng cô.
"Đây vốn là việc công ty phải lo, cơ bản là giải quyết ổn rồi, không cần lo lắng đâu, yên tâm mà diễn nhé, sau đấy chúng ta đi lồng vừa lồng tiếng vừa đóng cả điện ảnh nữa, nâng cao kĩ thuật." Phương Mạc Hoài đã chuẩn bị hết con đường phát triển cho Mục Căng rồi.
Điện ảnh với truyền hình không thể so sánh với nhau được, hơn nữa Mục Căng lại còn có thiên phú diễn xuất như thế, không nên lãng phí, còn về phần lồng tiếng, người làm lồng tiếng chẳng mấy ai nổi được, nhưng mà từ lồng tiếng tiến đến khán đài, con đường sẽ rộng rãi hơn nhiều.
Mục Căng có điều kiện tốt, nhan sắc không có vấn đề, diễn xuất cũng thế, chỉ cần có cố gắng thì tài nguyên chẳng lo thiếu, kiểu gì cũng sẽ nổi.
Mục Căng nghe vậy, nhận dao xuống, xoay người, "Nhưng anh có nghĩ tới là tôi căn bản không thích nổi tiếng không?"
Chỉ muốn âm thầm đi lồng tiếng, sau đấy thoát khỏi đám người kia rồi sống một cuộc đời bình đạm mà thôi.
Đây mới là ước nguyện của cô.
Phương Mạc Hoài đối mặt với cô, "Mục Mục em có hiểu là em chẳng còn con đường khác nữa không, con đường này có thể giúp em làm được những gì em muốn làm, anh hy vọng em hiểu được muốn sửa đổi số mệnh, thì phải đứng ở đỉnh chóp của cuộc đời này."
"Cuộc sống bình thường không hợp với em, em không việc gì phải sợ." Phương Mạc Hoài đứng dậy, đi tới trước cô.
"Em còn có anh."
Nói xong, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, "Em xứng đáng có những gì tốt nhất."
Mục Căng thở dài, cô thực sự không muốn đi tiếp con đường này, thế nhưng Phương Mạc Hoài nói đúng, muốn sửa đổi số mệnh thì phải đứng thật cao, như thế mới có cơ hội thay đổi tình trạng hiện tại.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Tôi hiểu rồi, chuyện dư luận cảm ơn anh nhiều."
Phương Mạc Hoài không buồn tranh cãi mấy cái câu 'cảm ơn' với cô nữa, cứ cãi nữa thì cũng chỉ có anh bị làm cho tức chết mà thôi.
"Nấu cơm nhanh đi! Anh đói rồi." Phương Mạc Hoài lại quay lại ngồi lên ghế, nhìn cô nấu cơm.
Mục Căng thấy dáng hình đầy thương cảm của anh, cong môi xoay người làm cơm, động tác cũng không tự chủ mà nhanh hơn, ai bảo anh đói bụng chi?
Được ăn lại hương vị đã quen từ lâu, Phương Mạc Hoài suýt nữa thì tự hun nóng cả vành mắt, anh lúc đầu chẳng biết nấu cơm, đồ bên ngoài lại ngại ăn, vì dạ dày đã bị cô nuôi thành khó tính luôn rồi, sau đấy chỉ đành tự học, hồi đấy làm khó ăn kinh khủng, sau này cũng dần ổn hơn, nhưng vẫn không nấu ra được mùi vị cô từng nấu.
Hai người đang ăn cơm thì có người gõ cửa, Mục Căng đứng dậy, "Chắc là trợ lí anh tới, tôi ra mở cửa."
Quả nhiên là trợ lí của Phương Mạc Hoài, Mục Căng bảo cậu ta vào, trợ lí thay giày, thấy hai người đang dùng cơm, lại tự vả bản thân mấy phát.
Lần nào cũng tới không phải lúc, gọi điện cũng thế....
"Phương tổng." Cậu quy củ gọi.
"Ờ." Phương Mạc Hoài cúi đầu ăn canh, nhàn nhạt đáp.
Anh cảm thấy chắc là anh phải đi thông báo tuyển dụng trợ lí lại rồi, tên này không có tầm nhìn tí nào hết, không muốn dùng nữa đâu!
Mục Căng thấy trợ lí khó xử, vào phòng bếp lấy thêm một cái bát, xới một chén cơm đưa cậu, "Trợ lý Trương, ngồi xuống ăn bát cơm đi!"
Động tác của Phương Mạc Hoài đột ngột dứng lại, liếc Mục Căng một cái rồi quay đầu nhìn trợ lí đang vừa nói, "Cảm ơn cô Mục, cô Mục khách sáo quá rồi!" vừa nhận lấy bát cơm, nhẹ nhàng phun ra một câu, trực tiếp làm trợ lý Trương đóng băng luôn!
"Biết là khách sáo thì đừng ăn nữa." Anh năm năm rồi mới được ăn có một bữa thôi đây này, giờ còn bị cắt ngang nữa, nghĩ thôi là thấy tức rồi!
Trợ lý Trương rụt tay lại, cười nói với Mục Căng, "Xin lỗi cô Mục, đột nhiên tôi nhớ ra là tôi lỡ ăn trước khi tới rồi."
Mục Căng kiểu, "..." gì mà đột nhiên nhớ ra? Ăn chưa mà tự cậu còn không nhớ cơ à?
Cô cũng chẳng để ý ánh mắt rét chết người của Phương Mạc Hoài, cũng không cảm thấy câu nói hồi nãy có vấn đề gì cả, nhỡ đâu ngày thường anh hay nói kiểu thế với trợ lí thì sao.
"Thế cậu ngồi đấy chờ một chút nhé." Mục Căng rút bát đũa về, chỉ ghế.
Trợ lý Trương có dám đồng ý ngay đâu, phải lén nhìn sắc mặt của Phương Mạc Hoài cái đã, thấy không có gì bất thường mới ngồi xuống thở phào, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ho khan của Phương Mạc Hoài, đứng bật dậy.
Mục Căng sợ tới mức làm rơi cả đũa, nhìn Phương Mạc Hoài, lại nhìn trợ lý Trương, "..."
Phương Mạc Hoài lườm cậu một cái, không nói gì, đưa đôi đũa mà cô chuẩn bị cho trợ lý Trường hồi nãy cho cô, tự ăn tiếp rồi gắp cho cô một ít đồ ăn.
"Ăn nhanh nào."
Trợ lý Trương lau mồ hôi lạnh trên trán, lại chầm chậm ngồi xuống.
Đáng sợ quá đi mất thôi, cậu ta cảm thấy cậu ta sắp thất nghiệp tới nơi rồi đây này...
Cơm nước xong, lúc đầu Phương Mạc Hoài định dọn chén đãu, nhưng lại bị Mục Căng ngăn lại, "Để tôi làm, anh với trợ lý Trương đi bàn chuyện đi!"
Nói xong không đợi anh cãi lại đã nhanh chóng dọn xong chén đũa đi về phòng bếp rồi.
Phương Mạc Hoài cũng không nằng nặc làm gì, trở về phòng ngủ, trợ lý Trương đóng cửa lại.
"Sao thế?" Phương Mạc Hoài hỏi.
Trợ lý nói hết tình hình hiện tại ra, Phương Mạc Hoài trầm ngâm một hồi, "Scandal của Lý Băng Thấm đào cũng được kha khá rồi chứ?"
"Vâng." Trợ lý gật đầu.
"Thả từng cái ra đi, để cô ta mãi mãi không ngoi lên mà thở được nữa." Phương Mạc Hoài giọng điệu nhàn nhạt.
"Thù hận của Lý Băng Thấm trong Showbiz tích