Editor: Quỳnh Cửu
Lâm Thẩm được Phương Mạc Hoài đút lót xong, sảng khoái kí hợp đồng với đoàn, đòi đi thăm Mục Căng mà Phương Mạc Hoài nhờ cô ấy chiếu cố.
"Bé đáng yêu, qua đây nào." Cô ấy vẫy vẫy cô.
Mục Căng đang xem kịch bản, nghe giọng cô ấy thì ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chung quanh một hồi, hình như...có ai đâu.
"Đứng nhìn nữa, gọi em đấy." Lâm Thẩm cười.
Mục Căng đặt kịch bản xuống, đi tới, cung kính chào, "Tiền bối."
"Tiền bối gì?" Lâm Thẩm kéo tay cô, "Gọi chị Thẩm thôi."
"Chị Thẩm." Mục Căng ngoan ngoãn gọi.
"Ài, chị hỏi này." Hình tượng của Lâm Thẩm là theo kiểu cao quý lạnh lùng xinh đẹp, chị đại đạp sóng cưỡi gió cơ, nhưng mà cái ánh mắt bà tám như này...hơi bị sụp đổ hình tượng nhẹ!
"Em với Phương Mạc Hoài...là quan hệ gì vậy?"
Mục Căng xấu hổ cười, "...Bọn em, không có quan hệ gì cả."
"Úi chà, được, thằng nhóc đấy cuối cùng cũng có ngày đổ dưới gấu quần phụ nữ." Mặt Lâm Thẩm có vẻ như hả hê lắm, vừa lắc đầu dí dỏm vừa rút bình rượu ra rót vào chén.
"Mát ruột thực sự!"
Mục Căng, "..."
"Em ngồi đi." Cô ấy chỉ chỉ ghế.
"Này, bé dễ thương, làm một li không?" Cô ấy chỉ chai rượu của mình.
Mục Căng chưa kịp lắc đầu đã nghe thấy thanh âm, "Không được cho cô ấy uống rượu."
Phương Mạc Hoài vừa đi nói mấy câu với đạo diễn về, liền thấy người nào đó chuẩn bị dạy hư vợ anh mất rồi.
"Chị Thẩm, tửu lượng em không cao, em không uống đâu, lát còn phải diễn nữa." Mục Căng cười.
"Không vui gì cả." Lâm Thẩm trừng mắt lườm Phương Mạc Hoài.
"Bé đáng yêu, chị nói em nè, yêu đương ấy, tránh xa cái kiểu đàn ông không có tình thú này ra, chán chết đấy!" Cô nàng khuyên rất thật lòng.
Mục Căng cười, "Đúng vậy, em biết mà..."
Phương Mạc Hoài, "..."
Không thể nhịn nổi nữa rồi, phải kéo Lâm Thẩm vào sổ đen, để cô nàng cách xa Mục Căng 10m thôi!
Anh kéo tay Mục Căng, bắt cô đứng lên, "Tình thú của bọn tôi mà để cô thấy nữa thì thực sự đcm!"
Đây là đi với phật mặc áo cà sa mà đi với ma thì mặc áo giấy đấy phỏng?
Phương Mạc Hoài chưa từng nói tục công khai bao giở, lần này thực sự bị Lâm Thẩm ép phải nói, vì cô nàng mà cứ thế nữa thì cô vợ sắp đến mép nhà anh cũng bị cô nàng lừa chạy mất thôi.
"Chị Thẩm, em đi trước nhé." Mục Căng bị Phương Mạc Hoài lôi cổ đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt với cô ấy.
Lâm Thẩm giơ li rượu về phía cô.
Con bé này đáng yêu thực sự, cô thích!
"Anh làm cái gì đấy?!" Mục Căng giằng tay anh ra.
"Sao? Thấy vợ anh sắp bị cô ấy lừa chạy mất tiêu rồi, anh lại còn phải tươi cười hớn hở chào mừng nữa cơ à?" Phương Mạc Hoài lườm cô một cái.
"Anh..." Mục Căng nghẹn.
"Mục Căng!" Đạo diễn gọi to, "Đến cảnh quay của cô rồi!"
Vừa lúc cho Mục Căng đường lui, cô trừng Phương Mạc Hoài một cái, xách váy chạy qua chỗ quay.
Lúc đầu Lâm Thẩm tưởng Mục Căng thuộc diện bình hoa đáng yêu thôi, diễn xuất không có ưu thế lắm, thế nhưng biểu hiện của Mục Căng đã làm cho cô ấy kinh diễm thực sự.
Đây là lần đầu tiên Mục Căng đi đóng phim, thế mà có thể diễn được thế này là thiên phú lắm rồi.
Lâm Thẩm nhắm cô rồi, muốn bế cô về công ty của cô ấy.
"Bé đáng yêu, bây giờ em ở công ty nào?" Sau khi quay xong, Lâm Thẩm ngồi cạnh Mục Căng hỏi thăm.
"Công ty của Phương Mạc Hoài ạ." Mục Căng uống một hớp, trả lời.
"Ký mấy năm thế?"
"Năm năm ạ."
"Sau khi hết hợp đồng, em có thể..." Lâm Thẩm cười gật đầu, không lâu lắm, đợi cô hết hợp đồng cũng chưa tới 30 nữa, vẫn chói lọi lắm.
"Không thể!" Phương Mạc Hoài lại xuất hiện lần nữa.
Anh chỉ đi lấy cho vợ anh tí nước thôi, vừa về là lại thấy Lâm Thẩm xỉa góc nhà anh rồi.
"Tôi bảo này, cô đứng có lăm le cô ấy nữa có được không hả?" Phương Mạc Hoài oán hận nghiến răng kèn kẹt.
Hai người lại bắt đầu võ mồm, Mục Căng cười lùi ra sau, xem kịch bản.
Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã tới tháng một mất rồi, đầu tháng giêng Mục căng chính thức chia tay đoàn phim, bộ phim đầu tay cũng gọi là thành công viên mãn.
Người trong đoàn coi như cũng thân thiết với Mục Căng, Mục Căng cũng luyến tiếc họ mãi.
Cô quay trong đoàn lâu như thế, hồi đầu Phương Mạc Hoài còn lẽo đẽo theo cô tới studio mỗi ngày.
Thế nhưng sau này Mục Căng quen với đoàn rồi, lại còn có quan hệ tốt với Lâm Thẩm nữa, trợ lý cũng đủ nhiều nên anh cũng dần dần không đi cùng cô nữa, dù sao anh cũng chẳng phải người rảnh rỗi gì cho cam, phải đi làm nữa chứ đúng không?
Chỉ có điều mỗi tối Mục Căng về nhà, Phương Mạc Hoài kiểu gì cũng có mặt rồi.
Cuộc sống của hai người rất bình thản, Phương Mạc Hoài cũng không vội vàng ép gì cô.
Bên phía bố mẹ nuôi của Mục Căng cũng ổn, không gọi điện đòi tiền cô nữa, vì cô đúng hạn là gửi qua, ngày thường cô cũng không dám gọi điện thoại cho Mục Lâm, sợ chúng lên cơn điên lại cướp di động của cậu mất.
Trong lúc quay phim, cô chỉ gọi cho cậu đúng một lần, mập mờ hỏi thăm tình hình một tí.
Việc thu thập bằng chứng rất phiền phức, người của thôn tương đối đoàn kết, nếu bị phát hiện ra thì phải ảnh hưởng đến tính mạng.
Thế nên cứ từ từ mà làm, nhưng cũng chẳng chậm lắm.
Chí ít thì đến giờ cũng có kha khá rồi, không tính là nhiều cũng chẳng đủ trí mạng, phải đợi thêm một thời gian nữa.
Trước đây lúc còn ở thôn, Mục Căng với Mục Lâm chưa bao giờ đón Tết Âm lịch cả.
Vì cứ đến Tết thì sẽ có đồ ăn ngon, được chơi bời các kiểu, mà Lý Đạt Lý Phương thì lại không muốn để Mục Căng Mục Lâm ăn uống gì lãng phí ra, thế nên cứ đến Tết chỉ đơn giản là không cho họ vào nhà mà thôi.
Nhiều năm liền