Editor: Quỳnh Cửu
"Có duyên." Thi Lâm cong môi, nhẹ nói hai chữ.
Nói xong đến chính anh cũng ngẩn ra, anh rất ít khi chủ động bắt chuyện, chứ đứng nói là cười như thế.
Mục Căng, anh thực sự có hảo cảm với cô, nhưng vừa nhìn anh bạn tốt bên cạnh, lại thở dài, cái cô Mục Căng này cũng chẳng tốt đẹp cho cam, nếu không...đã chẳng làm tổn thương Phương Mạc Hoài tới thế.
Mục Căng cười cười, hai người không nói tiếp, bầu không khí giữa ba người ngược lại không khó xử gì mấy, cứ thế trò chuyện tâm sự, Thi Lâm tuy kiệm lời ít nói nhưng biết cách phụ họa cho Phương Mạc Hoài, Mục Căng cũng thỉnh thoảng chêm vài câu, ba người ăn uống các kiểu tới hơn 12 giờ đêm, Phương Mạc Hoài mới dẫn Mục Căng về.
"Em với Thi Lâm từng gặp nhau rồi à?" Phương Mạc Hoài hỏi.
"Không có, chẳng có ấn tượng gì, chắc là chưa gặp bao giờ, nhưng mà thực sự trông rất quen." Mục Căng lắc đầu.
Phương Mạc Hoài gật đầu, không hỏi lại.
Mục Căng cứ thế ở nhà Phương Mạc Hoài 10 ngày, đến mùng 9 vì có quảng cáo không đẩy lùi được nữa, thế nên mới đi về nhà của cô với Phương Mạc Hoài.
Lúc đi, mẹ Phương kéo Mục Căng lưu luyến, "Mục Mục sau này thường tới nhà dì nhé, thằng nhóc Phương Mạc Hoài kia không có tim phổi gì hết, sức khỏe lại còn tệ, trông cơ bắp tập luyện to hơn người ta thế thôi chứ hay bệnh lắm, con bình thường giúp dì chăm sóc nó nhé."
"Ấy mẹ, không phải...đừng nhìn cơ bắp con nhiều hơn người ta là sao..." Phương Mạc Hoài bất mãn phản bác.
Kết quả chưa nói xong đã bị mẹ Phương ngắt lời rồi, "Im, ai cho nói mà nói."
Phương Mạc Hoài, "..." được, giờ không có nhân quyền luôn.
"Không có việc gì thì cứ về đây, dì nấu cho con ăn, có gì khó khăn cần giúp thì cứ tận lực làm phiền Phương Mạc Hoài, nó mà không giải quyết được thì đi tìm chú Phương của con nghe chưa?"
Mục Căng nghe tới mức nóng mắt xót mũi, nhanh chóng gật đầu, nghẹn cả nửa ngày mới nhịn không khóc òa lên, "Con biết rồi, con cảm ơn dì."
"Được rồi, con đi mau đi." Bà trìu mến vỗ tay Mục Căng, nói.
"Bọn con đi nhé dì, sau này có thời gian con sẽ tới thăm dì." Mục Căng cười, hạ tay cầm vali xuống.
Phương Mạc Hoài đặt vali cô vào cốp xe, rồi bỏ luôn của anh vào, đóng cốp, khởi động xe, "Bố mẹ, bọn con đi."
Bố mẹ Phương gật đầu, nhìn Mục Căng lên xe, hai người đi xa rồi mới quay về nhà.
Họ đều biết gia cảnh Mục Căng không tốt, nghe Phương Mạc Hoài nói có bố mẹ của Mục Mục đều là đỉa hút máu cả, cứ thế mà vòi vĩnh cô.
Tình huống cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng suy nghĩ chút thì cũng hiểu được cô bé gặp khó khăn, mẹ Phương rất thích Mục Căng nên vô cùng tình nguyện giúp đỡ cô.
Mục Căng nhận đại ngôn cho một nhãn hiệu, cô cũng không khăng khăng đi tiếp con đường lồng tiếng nữa.
Cô biết như thế thì không thể nối tiếng được, cô phải nổi tiếng, đứng ở đỉnh cao, trở thành người được nhiều người chú ý tới nhất, sau đấy đưa hết tội lỗi của chúng ra ánh sáng.
Đấy mới là hồi báo cho nhiều năm vất vả của cô, là câu trả lời cho những vết thương trên người Mục Lâm, với toàn bộ những đứa trẻ bị lừa bán tới thôn đấy.
Không nổi tiếng, cô chẳng là gì cả, không thể gây nổi một miếng bọt nước chứ đứng nói tới sóng, bị đè xuống, tới lúc đấy, không chỉ có cô chết, mà còn là những người xung quanh cô nữa, sợ cũng sẽ không thể thoát khỏi.
Phương Mạc Hoài đang tận lựng nâng cô lên, công ty cũng không thèm trấn ở đấy, chạy theo cô khắp các nơi.
Thể chất anh thực sự không tốt, một hai tháng đi tận 4 chỗ khác nhau, anh bệnh 2 lần liền..
Sau này Mục Căng không cho anh đi cùng nữa, Phương Mạc Hoài còn hậm hực không vui, đè cô xuống giường hôn tới hôn lui hết cái này tới cái khác một hồi mới ép cô bằng chấp nhận việc suốt ngày lẽo đẽo theo sau của anh.
Anh biết Showbiz tăm tối vô cùng, tuy phần lớn người trong giới đều biết cô là nghệ sĩ của Phương Mạc Hoài, không chọc vào cô, nhưng cũng không tránh được những kẻ không sợ chết, rồi cả mấy tên nhóc con tuyến 18 muốn bò lên giường cô nữa.
Thế nên anh mới nằng nặc đòi đi theo.
Quay xong cái quảng cáo kia, Mục Căng được nghỉ ngơi một thời gian, vì chưa bắt đầu show lồng tiếng, còn bên phim mà cô diễn nữ 2 kia vừa đóng máy xong, còn cần tuyên truyền nữa.
Cô với Lâm Thẩm không gặp hai tháng rồi, từ lúc đầu tháng một cô đóng máy tới nay, qua Tết, rồi cô còn đi quay quảng cáo nữa.
Lâm Thẩm thấy cô, ôm cả nửa ngày không chịu buông, "Bé đáng yêu, chị nhớ em chết luôn ấu, chị nói em nghe, sau khi em đi, đoàn phim chẳng còn hơi ấm tình người nữa rồi."
"Chị Thẩm, chị nói quá thế?" Mục Căng bị cô ấy chọc cười, vỗ vỗ lưng cô ấy.
Phương Mạc Hoài, "...Lâm Thẩm!"
Lâm Thẩm ngẩng đầu khỏi cổ Mục Căng, "Gì?"
"Ôm đủ chưa thế?" Anh chỉ chỉ bàn tay đang đặt trên eo Mục Căng, vừa hâm mộ vừa ghen tị, tới lúc nào anh mới không cần dùng mưu hèn kế bẩn nữa mà được quang minh chính đại ôm cô vào lòng???!
"Chưa đấy, sao nào?" Lâm Thẩm nhướng mày khiêu khích.
"Bé đáng yêu qua đây, để chị hôn một cái nào." Nói xong quay đầu hôn một cái