Editor: Quỳnh Cửu
Bố mẹ Phương cũng chú ý tới tình huống bên này, cho dù không biết vì sao Mục Căng khóc nhưng họ cũng không hỏi, chừa khôn gian lại cho Mục Căng với Phương Mạc Hoài.
Không lâu sau Mục Căng ngừng khóc, cô cười cười, vành mắt hãy còn đỏ, "Không sao đâu."
Phương Mạc Hoài cười xoa đầu cô.
Mẹ Phương thấy Mục Căng không khóc nữa, cười rút hai cái lì xì ra, "Cho con này, đây là của chú nhé, còn cái này là của dì, nhớ giữ kĩ nhé."
Hai cái lì xì siêu dày, chắc khoảng đâu đấy một vạn.
"Dì ơi, con không nhận đâu." Mục Căng xua xua tay.
Cái này thì cô không nhận được, tự dưng tới nhà người ta ăn tết đã chẳng được lễ phép rồi, lại còn nhận tiền lì xì của người ta nữa, vậy...
"Được rồi, nhận đi, chỉ có chút tấm lòng thôi, tiền lì xì của con không liên quan gì tới Phương Mạc Hoài thối cả, đây là chú dì thích con, coi con như con gái trong nhà, đương nhiên là có cái thân phận khác thì càng ok hơn." Mẹ Phương cười, thân phận khác thì đương nhiên là con dâu chứ gì nữa.
Mẹ Phương thực sự rất thích Mục Căng, vì vừa xinh này, giọng hay này, biết nấu cơm lại còn hiền nữa, thích nói cười không hướng nội lắm, tuy không xuất thân quyền quý nhưng khí chất không tồi, rất hợp rơ với bà.
"Ngoan nào, cho em thì em cứ nhận đi." Phương Mạc Hoài thay Mục Căng nhận rồi nhét vào trong lòng cô.
Mục Căng nhanh tay đẩy anh ra, "Không được."
"Chậc!" Anh trừng cô, nhét tiền lì xì vào ngực cô.
"Ơ mẹ, của con đâu?" Phương Mạc Hoài chìa tay đòi lì xì.
Mẹ Phương vỗ 'bộp' một cái lên tay anh, "Con còn đòi lì xì được cơ à?"
"Không cho!" Mẹ Phương quay đầu tiếp tục xem TV.
"Ơ, sao lại phân biết đối xử thế nhờ?"
"Con là con gái đi rồi nói chuyện tiếp." Mẹ Phương không buồn để ý anh.
"Mục Mục này, con không biết đâu, hồi đấy dì đi siêu âm, bác sĩ nào cũng nói là con gái rồi, gì con vui thiếu điều nhảy cẫng lên thôi, ai ngờ đâu lại đẻ ra thằng cu, dì tức điên người được, eo con gái ruột của dì..." Bà kéo tay Mục Căng kể chuyện.
Mục Căng cười.
Phương Mạc Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, vui lại rồi.
Anh nâng trán, "Mọi người xem TV đi, con đi ngủ!"
Mục Căng với mẹ Phương đang thì thầm gì đấy, còn cười vui hơn.
Không lâu sau Mục Căng cũng chuẩn bị lên lầu ngủ, khuya lắm rồi.
Cô là người cuối cùng về phòng, phải tắt hết đèn phòng khách rồi mới lên, vừa lên tầng là có đèn sáng lên, vì đèn đấy là cảm ứng âm thanh, khẽ gõ tường một cái là đèn sáng, giẫm chân không có ích gì vì sàn nhà trải thảm.
Cô vừa đi tới cửa, ánh sáng cũng tắt dần đi, gần như không khác gì với không có đèn, cô vừa định mở cửa ra thì bị người ta bụm miệng từ phía sau lưng, sau đấy vòng tay ôm cô.
Mục Căng hoảng sợ, giãy giụa các kiểu vẫn bị anh bó chặt trong ngực, Mục Căng vươn tay ra sau cào anh thật mạnh, mãi tới khi anh không chịu nổi nữa mới khẽ nói một câu bên tai cô.
"Là anh mà."
Đừng đánh, đau lắm nè...
Cổ anh bị cô cáo rách cả rồi, rát thực sự, sau này cũng chẳng cần lo cô bị người ta bắt, móng tay xịn thế này cơ mà.
Mục Căng nghe thấy tiếng anh mới khẽ thở phào, cũng đúng, nửa đêm thì chỉ có anh chứ còn ai nữa.
Có điều chuyện hồi nãy xảy ra quá nhanh, cô chỉ phản xạ lại dưới tình huống cấp bách mà thôi.
Anh buông Mục Căng ra, vốn định áp cô lên cửa thế này thế nọ một hồi, cuối cùng lại cụp mắt xuống, giả vộ đáng thương các kiểu, "Mục Mục, cổ anh, rách rồi đây nè."
"Hả?" Mục Căng chưa kịp lại sức, vẫn đang thở hổn hển, không hiểu anh nói gì.
Một hồi mới phản ứng kịp, xoay người đi vào phòng, ném lại hai chữ nặng như tạ, "Đáng đời!"
Thấy Mục Căng chuẩn bị đóng cửa tới nơi, Phương Mạc Hoài nhanh chóng lọt vào trong, cô định bật đèn đã bị anh đè tay lại, kéo vào trong lòng, tay kia đỡ gáy cô ép sát lại.
Động tác thế này là Mục Căng hiểu anh muốn làm gì rồi, trong bóng tối mịt mù, cô nhanh chóng quay đầu, giãy không nổi anh nên chỉ đành né thôi.
Quả nhiên, Phương Mạc Hoài hôn phải má cô.
Phương Mạc Hoài ngồi dậy, bất mãn 'xì' một cái.
"Không cho hôn phải không?"
"Tôi bảo sao giờ anh cứ giống thổ phỉ thế hả, anh buông tôi ra có được không?" Mục Căng bất đắc dĩ.
"Thổ phỉ thì làm sao? Thổ phỉ mà lấy được vợ thì cũng là thổ phỉ tốt!" Cảm giác câu này có gì đấy không đúng lắm, nhưng Phương Mạc Hoài lắc đầu, kệ, miễn là biểu đạt được ý mình là được.
"Không buông đâu." Anh lắc đầu.
Nói xong lại thừa dịp cô chưa chuẩn bị, cúi đầu, lần này thì hôn chuẩn rồi.
"Úi.." Mục Căng bị anh chặn môi, lưỡi anh rất linh hoạt, nhanh chóng cạy được răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi cô, còn tiện thể tránh được sự tấn công của răng cô nữa.
Phương Mạc Hoài không dám đi sâu, sợ cô giận, anh buông ra, "Anh nhớ chết đi được!"
Mấy ngày rồi có được hôn đâu.
Mục Căng, "..."
Quả nhiên vô liêm sỉ cùng cực ạ, không thèm phân biệt phải trái gì hết, Phương Mạc Hoài chính là kiểu dây dưa nhây chó các kiểu