Editor: Quỳnh Cửu
Chuyện Mục Lâm chết thực sự là một đả kích rất lớn đối với Mục Căng, tinh thần cô hoàn toàn sa sút, suốt ngày ngẩn người, nếu không thì ngồi ôm quyển sổ mà Mục Lâm viết cho cô mà khóc.
Phương Mạc Hoài không đành lòng, thế nhưng anh cũng biết chuyện này chỉ có thể tự Mục Căng thoát ra mà thôi.
Chiều hôm đấy, Thi Lâm đi công tác nước ngoài về, Phương Mạc Hoài nói với anh chuyện xảy ra mấy ngày này.
Anh bước vào nhà, thấy Mục Căng đang ngồi trên sofa ngẩn người, Thi Lâm bước tới ngồi xổm xuống, "Nhu Nhu."
"Anh trai về rồi này." Anh xoa xoa đầu cô, đau lòng vô cùng.
Khoảnh khắc Mục Căng nghe thấy giọng của Thi Lâm, nước mắt đột nhiên chảy xuống, cô vừa khóc vừa nhìn anh, "Anh ơi, Tiểu Lâm chết rồi, nhưng em vẫn còn sống, em có nhà rồi, nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa kịp được người nhà thằng bé, em thậm chí còn không được gặp thằng bé lần cuối, thằng bé đã đi rồi."
"Nhu Nhu, đừng khóc." Anh cầm khăn tay lau nước mắt cho cô.
"Sống chết có số, Tiểu Lâm có thể cũng cảm thấy cậu ấy được giải thoát rồi." Thi Lâm cũng rất tiếc thương.
"Sao thằng bé lại thấy giải thoát được cơ chứ? Thằng bé muốn sống hơn bất kì ai..." Mục Căng lắc đầu khóc.
Mục Căng bây giờ như đi tới ngõ cụt rồi, nếu cô không thể thoát ra thì sẽ sụp đổ mất, cả tinh thần lẫn thể xác.
"Em nghe anh nói này!" Thi Lâm cầm tay cô, để cô bình tĩnh lại.
"Em nghe anh trai nói, Tiểu Lâm đã chết rồi, việc cấp bách bây giờ là tỉnh táo lại, trả thù cho cậu ấy!" Anh lau nước mắt trên mặt Mục Căng.
"Nhu Nhu, chuyện này là chuyện em nhất định phải làm, cũng chỉ có em mới có thể làm mà thôi, em đã nỗ lực vì ngày này bao nhiêu lâu rồi, Tiểu Lâm đã cố gắng bao lâu rồi?"
Phương Mạc Hoài ngồi bên cạnh, ôm Mục Căng vỗ về cô.
Hai ngày nay anh cố gắng khai thông tư tưởng cho cô rất nhiều lần nhưng không có hiệu quả gì, vì cái chết của Mục Lâm chính là sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.
*Đồng nghĩa với giọt nước tràn li.
Trong những chứng cứ mà Mục Lâm cung cấp, cái nào cũng tàn bạo kinh dị, cho dù xử tội chết 180 lần cũng không đủ, hơn nữa Mục Lâm lại đi rồi, cô không thể chịu đựng nổi.
Cô cần thời gian để thoát khỏi ngõ cụt đó.
Thi Lâm an ủi cô một lúc lâu, không yên tâm rời đi, Phương Mạc Hoài thúc Mục Căng đi tắm, rồi cũng đi tắm luôn.
Lúc Mục Căng tắm xong ra vẫn còn đang ngẩn người, anh thở dài, nằm lên giường ôm cô vào lòng.
Mục Căng cũng quay đầu vùi mình vào lòng anh.
"Phương Mạc Hoài." Cô gọi anh.
"Ừ, anh ở đây." Phương Mạc Hoài trả lời.
Mục Căng lại gọi thêm mấy lần nữa, lần nào Phương Mạc Hoài cũng trả lời cô, "Anh ở đây."
Mục Căng hít hít mũi, cọ cọ lên ngực anh.
"Cũng may anh vẫn ở đây." Cô nói.
Nếu như không có Phương Mạc Hoài, Mục Căng không biết cô phải sống tiếp thế nào nữa.
"Anh sẽ luôn ở đây, xong chuyện này, chúng mình kết hôn, có con, có gia đình của chúng mình, được không em?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Vâng.." Mục Căng nghẹn ngào bằng lòng, cô ngẩng đầu, tìm kiếm đôi môi anh, hôn lên.
Phương Mạc Hoài chính là tất cả động lực của Mục Căng.
Phương Mạc Hoài hé miệng, tùy ý để cô hôn, phối hợp với cô, một lát sau Mục Căng mới buông ra.
Anh lần lần tóc cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Ngoan một chút, đừng làm anh lo lắng nữa nhé."
"Vâng..." Mục Căng nhẹ nói, nhưng lại nức nở hơn.
"Ngoan nào, ngủ một giấc! Từ ngày mai trở đi là trận chiến chân chính bắt đầu rồi đấy."
"Vâng." Mục Căng ngoan ngoãn gật đầu, "Anh ôm em một cái đi."
Phương Mạc Hoài cười, ôm cô lại gần hơn, nhẹ vỗ bả vai cô, hát bài "Ngôi sao nhỏ" cho cô nghe.
Rất ngây thơ, nhưng Mục Căng lại dính chiêu đấy.
Mục Căng từ từ bị anh dụ ngủ, tư liệu đã chỉnh lí xong, ngày mai sẽ đem tới cục cảnh sát, sau đấy trực tiếp phát tán trên mạng luôn.
Chuyện này sẽ gây nên không ít sóng gió, mà con sóng này sẽ dìm chết không ít người.
Sáng sớm hôm sau, Mục Căng rời giường, Phương Mạc Hoài cũng thế, hai người ngồi trong thư phòng quay cho Mục Căng một đoạn video nói về thân thế của cô, quá trình bị lừa bán, cuộc sống sau khi bị bán và những người liên quan.
Sau khi quay xong, thấy đã đến lúc, Thi Lâm cũng tới, còn dẫn theo mấy vệ sĩ nữa, cộng thêm vệ sĩ