Editor: Quỳnh Cửu
"Đây là các tư liệu văn bản, hình ảnh và video." Nói xong, Mục Căng lấy máy tính ra, chiếu hình ảnh lên, chuyển từng bức một.
Đa số đều vô cùng đẫm máu, còn có cả hình ảnh hiện trược giao dịch nữa.
"Những thứ này lát nữa tôi sẽ đăng lên Weibo cho mọi người cùng xem, cũng sẽ để các chuyên gia giám định hình ảnh, tôi báo án này, mong cục cảnh sát tra xét nghiêm minh.
Tôi bị lừa bán năm 3 tuổi tới thôn này, bị mua cùng với một bé trai khác, bọn buôn người thường trú luôn trong thôn, thôn dân cũng canh giữ cẩn mật những người bị bán tới, không được giao lưu với nhau, cũng không được phép ra ngoài.
Tôi có thể chạy thoát vì bố nuôi của tôi, Lý Đạt tham tiền như mạng, ham cờ bạc cá cược, thế nhưng không có nguồn tài trợ, tôi cứ thế học lên được cấp 3, có thể làm thêm ở bên ngoài, bố nuôi tôi và con trai ông ta bắt đầu đòi tiền tôi, cung ứng cho chúng đánh bạc. Ở trong thôn, trình độ văn hóa hết cấp 2 đã gọi là nhiều rồi, thế nhưng bọn chúng càng muốn tôi đưa nhiều tiền hơn, thế nên thả tôi ra ngoài.
Sau này tôi được tiếp xúc với Showbiz, bắt đầu đặt chân vào đây, cũng bởi mong muốn có thể bước lên được vị trí có thể gây sức ảnh hưởng và đề tài thảo luận, sau đấy vạch trần chuyện này ra ánh sáng. Tôi ở đây để lên án Lương Cảnh, một nhân viên chính phủ đã ngầm tiến hành hoạt động giao dịch buôn bán người trái phép, tham ô công quỹ, không quan tâm tới mạng người, thương thiên hại lý, phá hủy vô số gia đình.
Cùng với những người trong thôn đó, chúng hung bạo độc địa tàn nhẫn, chỉ cần chúng tôi muốn chạy, chúng sẽ nghĩ ra hàng trăm nghìn thủ đoạn để chúng tôi chạy không nổi, lấy bạo lực làm chủ, phần lớn là hành vi tra tấn cực đoan, thậm chí là giết người.
Vì em trai tôi là bé trai, trong thôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, phụ nữ dưới con mắt của chúng chỉ là công cụ sinh đẻ ngu xuẩn mà thôi, thế nên tôi mới có thể thoát ra, còn em trai tôi cả đời định sẵn phải ở lại trong thôn chịu sự tra tấn của chúng." Nói tới đây, Mục Căng đột nhiên không nói được nữa, cúi đầu đưa tay lau khoéo mắt.
"Thằng bé viết nhật kí cho tôi, sau này, tay nó cũng bị bọn chúng làm tàn phế rồi, xương đùi tổn thương vĩnh viễn, cả đời dị tật.
Em trai tôi lúc đầu ở trong thôn, tuy là khổ, tuy là chẳng khác gì đang ở trong địa ngục cả, thế nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng bởi vì tôi, vì tôi muốn cứu hết tất cả những đứa trẻ, những người bị bán tới thôn, muốn khiến hết thảy những thứ súc sinh làm chuyện tày trời này bị pháp luật trừng trị, nên thằng bé đã vì tôi mạo hiểm tính mạng thu thập chứng cứ." Mục Căng lau nước mắt, "Tôi có lỗi với thằng bé."
"Hiện tại thằng bé đã bị người trong thôn phát hiện ra, bắt được, tôi cũng đã nhận được tin..." Mục Căng che mắt, bật khóc.
"Thằng bé mất rồi, nhảy sông tự sát."
Mục Căng hít sâu một hơi, "Hôm nay tôi vạch trần hết tất cả, không sợ bị bất kì thế lực nào nhắm vào, tôi không sợ nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ muốn nói, chỉ cần là tôi còn sống, tôi sẽ chống lại tổ chức buôn người tới cùng, đây chính là tâm nguyện của tôi, càng là tâm nguyện của em trai tôi."
Cô nói xong, đứng dậy, cúi đầu thật sâu, "Cảm ơn mọi người."
Video kết thúc.
Ngay sau đấy, Mục Căng bắt đầu cung cấp một phần chứng cứ mà cô có được ra.
Bình luận trên mạng khí thế ngất trời, đối mặt với hiện thực đẫm máu như thế, ai nấy đều kinh hãi, thật không ngờ hệ thống buôn người khổng lồ như thế có thể tồn tại được, còn với những chứng cứ Mục Căng cung cấp, mọi người cũng giám định thử, xác nhận hoàn toàn là thật, không hề có giấu vết photoshop.
Cùng lúc đấy, Mục Căng tiếp nhận công tác điều tra tại cục cảnh sát.
Chuyện này trực tiếp chuyển lên cơ quan cấp cao xử lí, vì lí do Mục Căng đã công bố ra bên ngoài, sức ảnh hưởng lớn chưa từng có, thế nên phải nhanh chóng đánh án.
Lương Cảnh bị bắt, ông ta bị bắt trên đường tới sân bay, người trong thôn cũng bị khống chế hoàn toàn, tất cả đều bị đưa đi, người bị bán cũng được xác minh danh tính, người của thôn hoàn toàn bị bắt lại.
Mục Căng cung cấp bằng chứng xác thực đầy đủ, chỉ dựa vào những thứ này đã đủ để xử Lương Cảnh tử hình.
Phiên tòa nhanh chóng mở ra.
Đây là lần đầu kể từ khi báo án, Mục Căng gặp Lương Cảnh.
Không giống trước đây, ông ta hừng hực khí thế cảnh cáo cô gì nên làm gì không nên làm, ông ta bây giờ râu ria xồm xoàm, dường như già hơn rất nhiều chỉ sau một đêm.
Ông ta không kịp ngăn Mục Căng lại, Lương Cảnh ngồi ở đấy, nhắm mắt, tay nắm thành quyền thể hiện rõ ông ta hận Mục Căng đến như nào.
Mục Căng ngồi ở vị trí nguyên cáo, lạnh lẽo nhìn Lương Cảnh, vốn tưởng ông ta sẽ thành thật khai báo.
Không ngờ rằng Lương Cảnh lại cắn ngược lại, nói là bị vu hãm.
Bởi vì thực sự, trên chứng cứ chưa từng xuất hiện mặt ông ta, chỉ xuất hiện tên mà thôi.
Thế nên ông ta vẫn luôn cự cãi là bị cảnh sát cưỡng chế.
Tình tiết vụ án đi vào thế bí.
"Thưa quan tòa, chúng tôi có nhân chứng." Mục Căng nhìn quan tòa, trình bày dõng dạc.
Lương Cảnh nằm mơ cũng không ngờ được, nhân chứng của Mục Căng, chính là Hà Thanh.
Hà Thanh cũng mang còng tay, vì cậu ta từng giết người.
Hà Thanh nhìn Lương Cảnh, cười lạnh, ngồi vào ghế nhân chứng.
"Tôi là sát thủ của Lương Cảnh, là thuộc hạ, tôi có thể chứng mình, hết thảy những chứng cứ mà cô Mục Căng đưa ra, đều là thật."
Lương Cảnh nhìn Hà Thanh, ánh mắt phức tạp vô cùng, có cuồng nộ vì bị phản bội, cũng có bi thương khó thấy.
Chứng cứ xác thực, Lương Cảnh không thể phản bác nữa.
Sau thời gian nghị án của phiên tòa, quan tòa đập búa tuyên đọc kết quả thẩm phán.
"Phiên tòa tiếp tục, sau khi tòa án thẩm tra xử lí, phiên tòa nghe rõ..."
"Người làm chứng đã đưa bản tường trình cùng với tư liệu liên quan đến bị cáo, nguồn gốc hợp pháp, quan tòa xác nhận, sau đây, quyết định thi hành tuyên án."
"Quan tòa cho rằng bị cao Lương Cảnh đã có hành vi cấu thành tội buôn bán người trái phép, chứng