Editor: Quỳnh Cửu
Chỉ nháy mắt, mùa hè đã tới rồi, cách chuyện xảy ra cũng đã một tháng.
Sự kiện buôn người chấn động ầm ĩ trước đây cũng dần dần chìm xuống, cư dân mạng cũng quên hết rồi.
Mục Căng quả y lời cô nói, không nhận thêm bất kì phim truyền hình điện ảnh nào nữa, quảng cáo cũng chỉ quay mình đại ngôn cho công ty Thi Lâm.
Cuộc sống của cô rất tốt, bắt đầu tập tành viết tiểu thuyết online, Phương Mạc Hoài cũng ủng hộ cô, cứ thế tu tâm dưỡng tính bồi bổ cơ thể thôi.
Cuộc sống không còn chìm trong nơm nớp lo sợ trước kia nữa, đấy chính là cuộc sống an bình nhàn nhã mà Mục Căng thích nhất, hay về nhà ăn cơm với bố mẹ Thi, rồi tới công ty thăm anh trai một tí, sau đấy ngày nào cũng tới công ty của Phương Mạc Hoài tìm anh.
Mục Căng làm xong cơm trưa, cho vào hộp rồi đem tới công ty của Phương Mạc Hoài.
"Chào chị Mục." Lễ tân thấy Mục Căng tới, chào hỏi cô.
Một tháng nay ngày nào Mục Căng cũng tới cả công ty ai cũng biết ông chủ với bà chủ ân ái kinh khủng, chỉ cần hai người xuất hiện cùng nhau là kiểu gì cũng nắm tay nắm chân, ánh mắt nhìn Mục Căng thì ôn nhu miễn bàn.
Mục Căng cười gật đầu với cô ấy sau đấy đi vào tháng máy lên tầng.
"Đến giờ ăn rồi." Mục Căng nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc nói.
Phương Mạc Hoài không ngẩng đầu lên, cười kí văn kiện, "Hôm nay nấu gì ngon thế?"
Mục Căng bày đồ ăn lên bàn trà, hơi cau mày đắc ý nói, "Toàn là món em thích ăn."
Phương Mạc Hoài đặt bút xuống, đứng dậy, "Không sao, em thích thì anh cũng thích."
Anh đi qua, Mục Căng tự giác chừa chỗ, đưa đũa sang cho anh.
Phương Mạc Hoài nhận lấy, cúi đầu tìm môi cô hôn một cái, Mục Căng quay đầu đi anh còn cố tình vươn ra hôn thêm một cái.
Cô nhịn không được ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, buồn bực nói, "Em phát hiện ra em càng ngày cảng ỷ lại anh rồi, không muốn xa anh một tí nào."
Phương Mạc Hoài cười, đặt đũa xuống, xoa xoa đầu cô, "Chúng mình sẽ không rời xa."
"Tháng sau đi đăng kí, cô gái trong lòng anh sẽ hoàn toàn thuộc về anh rồi."
Mục Căng gật đầu, nhại theo anh, "Ừ, người đàn ông em đang ôm cũng thuộc về em."
"Được rồi, mau ăn cơm nào." Anh vỗ vai cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái.
"Phương Mạc Hoài, đợi một thời gian nữa, đăng kí xong chúng mình ra ngoài chơi mấy hôm nhé?" Mục Căng nói.
Phương Mạ Hoài rót nước cho cô, "Được, đi đâu?"
Mục Căng uống nước, "Ừm..chưa nghĩ ra nữa, anh quyết đi, đi chỗ nào cũng được hết á."
"Thế đi hết mấy thành phố nổi tiếng của Trung Quốc luôn nhé, một tháng được không?" Phương Mạc Hoài dò hỏi.
"Được." Mục Căng gật đầu hài lòng.
Hai người ăn xong, cả hai đều có thói quen ngủ trưa, Phương Mạc Hoài dọn cặp lồng xong, rửa tay rửa mặt rồi đi vào phòng nghỉ, Mục Căng đang nằm trong đấy nghịch điện thoại.
Anh rút điện thoại của cô đi, bò lên giường ôm cô vào lòng, "Không cho nghịch điện thoại nữa, ngủ đi!"
"Ò..." Mục Căng buồn bực đáp, sau đấy nhắm mắt, ôm anh ngủ nhanh chóng,
Phương Mạc Hoài ngủ tầm nửa tiếng thì tỉnh, tiếp tục làm việc, Mục Căng ngủ hơn 2 tiếng, tỉnh dậy rửa mặt rồi bắt đầu ngồi cạnh Phương Mạc Hoài gõ chữ.
Phương Mạc Hoài đặt thêm một cái bàn nữa bên cạnh bàn làm việc của anh, thấp hơn bàn của anh một tí, ghế sofa rộng rãi thoải mái, một người ngồi có thể khoanh chân, hai người ngồi vẫn dư chỗ.
Bên cạnh còn có một cái tủ nhỏ đựng đồ ăn vặt của Mục Căng hay mua, để cho cô bình thường viết sách xem phim có thể lấy mà ăn.
Phương Mạc Hoài xử lí xong công việc, nhìn Mục Căng vẫn còn chăm chỉ gõ phím.
"Mục Mục."
"Vâng?" Mục Căng không ngừng gõ.
"Có cần anh tuyên truyền sách giúp em không?" Phương Mạc Hoài hỏi.
Ở chỗ nào cũng thế thôi, người mới khó mà được biết đến, Mục Căng cũng vậy, thành tích không thể tránh khỏi việc không tốt lắm.
Phương Mạc Hoài muốn tuyên truyền giúp cô từ lâu rồi.
"Không." Mục Căng không nghĩ ngợi gì từ chối ngay.
"Em chẳng thiếu tiền, cũng không viết vì thành tích, em viết vì em thích thôi, anh không cần nhúng tay vào đâu."
Phương Mạc Hoài hơi nhún chân, đẩy ghế xoay qua bên cạnh cô, "Cho anh xem tí?"
"Khồng!" Mục Căng giơ tay che mắt anh lại, đồng thời dùng tay khác gập màn hình máy tính xuống.
Cô thẹn quá hóa giận, "Sao anh đáng ghét thế nhờ!"
"Úi, không biết con nhóc không có lương tâm nào mỗi ngày đều nói là em yêu anh các kiểu thế nhở?" Phương Mạc Hoài cãi lại.
Mục Căng, "Hừ!"
"Chắc chắn không phải em!" Lý không thắng được thì phải thắng ở khí thế.
"Được rồi, không phải em, là anh." Phương Mạc Hoài đè đôi tay đang bóp mặt anh của cô lại.
"Tối nay dẫn em đi xem phim nhé?" Phương Mạc Hoài đề nghị.
"Được, anh bận việc trước đi, em viết xong là có thể đi rồi." Mục Căng đẩy anh.
"OK, OK, đã rõ rồi, không nhìn em đâu." Phương Mạc Hoài bất đắc dĩ bị cô đẩy đi, sau đấy lại tập trung xử lí công việc.
Mục Căng không thích để anh xem vì tiểu thuyết cô viết toàn kiểu tình yêu đau thương ngọt lú các kiểu, không có tính tham khảo gì nhưng mà lại hợp khẩu vị quần chúng, nếu mà Phương Mạc Hoài đọc được chắc sẽ cười nhạo cô chết mất.
Hai người làm việc xong, Phương Mạc Hoài dắt Mục Căng ra khỏi công ty.
Mục Căng bây giờ vẫn còn nổi tiếng, đi ra đường không thuận tiện tí nào, phải đeo khẩu trang đội mũ các thứ, Phương Mạc Hoài cũng làm vậy rồi đến rạp phim.
Vé phim đã đặt online rồi, cứ thế đi vào check là được, hai người đặt ở hàng sau cùng, vừa vào ngồi xuống Phương Mạc Hoài đưa bắp rang hồi nãy Mục Căng nằng nặc nằn nì một hai phải mua cho bằng được cho cô.
"Ăn ít mấy cái này thôi, không khỏe mẹnh tí nào cả, nếu mà anh trai em biết em ăn cái này, kiểu gì cũng cãi nhai với anh cho mà xem." Phương Mạc Hoài nói.
"Em biết rồi mà nà." Mục Căng gật đầu, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đấy kéo khẩu trang xuồng bắt đầu ăn bỏng.
Phương Mạc Hoài cười, nhìn Mục Căng cứ thế ăn từng miếng từng miếng một, mặt đầy thỏa mãn, anh cũng vui vể theo.
Hai người xem phim xong cũng không vội về ngay, cứ thế đi dạo dọc bờ sông hóng gió, về đến nhà thời gian cũng không còn sớm nữa, trực tiếp tắm rửa rồi ngủ luôn mà không biết tình hình trên mạng lại sôi sục lần