Editor: Quỳnh Cửu
Loan Hi sửng sốt, Thi Lâm hơi nhíu mày, "Không muốn ăn sao?"
Cô lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, ăn đi."
Bốn người xem phim xong, Phương Mạc Hoài với Mục Căng về trước, Thi Lâm nhìn đồng hồ hỏi Loan Hi, có thể đi chơi tiếp một lát rồi về được không.
Đêm mùa hè đông người, cho dù đã khá khuya vẫn có không ít người, Thi Lâm đưa Loan Hi tới bờ sông đi dạo.
"Cô học ngành gì ở nước ngoài?" Thi Lâm hỏi.
"Pháp y." Loan Hi trầm mặc một lát, nói ra ngành mình học.
Cũng hiểu vì sao tới tuổi này mà không có bạn trai, cũng tại vì cô là nhân viên nghiệm thi, ngày nào cũng giao tiếp với người chết.
Mẹ của cô trước khi cô đi xem mắt với Thi Lâm đã dặn đi dặn lại cô là đừng nói nghề của mình ra.
Trước đây cô chọn học ngành đấy bà đã không đồng ý rồi, nhưng mà Loan Hi thích, thế nên cứ thế mà theo đuổi.
Để lại hậu quả chính là bây giờ Loan Hi cứ nhắc tới ngành của cô là người ta không dám đùa nữa luôn.
Nói thật Loan Hi cũng rất có hảo cảm với Thi Lâm, nhưng cô cảm thấy Thi Lâm có quyền được biết rõ mọi thứ, ít nhất thì trước khi có bất kì tình cảm lưu luyến gì xảy ra thì phải để anh suy xét kĩ càng đã. Chứ nhỡ đâu lỡ ở bên nhau rồi mới biết thì đấy là cô lừa gạt anh rồi.
"Thật á?" Thi Lâm vừa kinh ngạc, lại có chút kinh hỉ nữa.
"Tôi rất thích học pháp y nhưng bố mẹ tôi không cho tôi học, không ngờ một cô gái như cô lại học đấy, chắc là gặp không ít khó khăn nhỉ?"
"Cũng tạm." Loan Hi gật đầu, "Nhưng mà...anh không thấy, ừm, ghê à?"
"Sao lại thế?"
"Rất nhiều người vừa nghe thấy việc của tôi đã..." Loan Hi rũ tay.
"Tại vì ngày nào tôi cũng phải tiếp xúc với người chết cả, đủ các trạng thái, thế nên họ vừa nghĩ tới là không chịu nổi rồi, chưa kể đến..."
"Không sao, cô nghĩ nhiều rồi." Thi Lâm nói.
"Cô định về nước làm pháp y sao?"
"Ừ."
"Thật ra tuổi tôi cũng không nhỏ nữa, tôi cảm thấy..." Anh nhìn Loan Hi, hơi căng thẳng.
Anh chẳng sợ pháp y gì cả, ngược lại còn hâm mộ Loan Hi được sinh ra trong một gia đình như thế, lại có quyền tự do lựa chọn nghề nghiệp tương lai của bản thân.
Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, căng thẳng tới mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Tôi cảm thấy tính cách của tôi với cô tương đối hợp nhau, tôi nghĩ chúng ta thử tiến tới xem sao?"
Loan Hi nhìn Thi Lâm, nửa ngày không nói gì.
Thi Lâm thấy hơi xấu hổ, "À, nếu cô cảm thấy nhanh quá hoặc là..."
"Do tôi đường đột quá rồi." Anh vội vàng xin lỗi.
"Không có, tôi cũng rất có hảo cảm với anh. Thật ra tôi cũng không nhất thiết chỉ làm pháp y không, tôi có thể đổi công việc khác." Cô nói với anh.
"Không cần thiết mà, cô thích làm pháp y