Loan Hi không bằng lòng bởi vì cô cảm thấy thời điểm quá nhanh, Thi Lâm cũng không trách cô, ngược lại như thế đối với cô mới tốt, anh cảm thấy Loan Hi thực sự là một người rất thích hợp để làm vợ, thời gian càng dài họ càng ăn ý.
Hai người cứ như thế ở bên nhau, càng ngày càng ỷ lại đối phương, càng ngày càng thích. Đến lúc ở bên nhau được 4 tháng cũng là ngày mà Mục Căng và Phương Mạc Hoài đại hôn.
Lâm Thẩm không kết hôn, thế nên cô cũng được mời tới làm phù dâu còn Thi Lâm làm phù rể. Hôn lễ của hai người rất lớn, hơn nữa hai nhà đều là danh gia vọng tộc cho nên bạn bè mời tới cũng nhiều.
5 giờ sáng, Mục Căng bắt đầu rời giường trang điểm, cô nhìn thoáng qua điện thoại, quả nhiên có tin nhắn của Phương Mạc Hoài.
Bởi vì sắp đến hôm lễ nên hai người không được gặp nhau trong vòng 3 ngày theo tập tục, Phương Mạc Hoài bị trông rất nghiêm ngặt, thế nên anh chẳng có cơ hội nào để nhìn thấy Mục Căng cả.
Hầu như ngày nào cũng phải được một lúc là gọi điện nhắn tin cho Mục Căng.
Phương Mạc Hoài: ngày thứ 3 không được gặp bà xã, nhớ cô ấy.
Mục Căng nở nụ cười: ngoan, sắp gặp được ngay thôi. Em cũng rất nhớ anh.
Phương Mạc Hoài gửi một cái biểu cảm cười hì hì qua: Ừ, yêu em.
Mục Căng nhìn thoáng qua, không nhắn lại nữa, thợ trang điểm tới rồi, cô ngoan ngoãn ngồi xuống trang điểm cho xong.
Mục Căng bình thường chẳng giao thiệp gì nhiều, chỉ có mỗi Lâm Thẩm luôn chiếu cố cô từ lúc cô xuất đạo là còn giữ liên lạc mà thôi, còn một người nữa là Phàn Ngải đang lưu lạc nước ngoài.
Từ sau khi cô về Mỹ lần thứ 2, Phàn Ngải cũng đi Anh học, lần này không biết là mất mấy năm nữa, lần này đặc biệt về tham dự hôn lễ của cô, nhưng vì đã kết hôn bên Anh rồi thế nên không làm phù dâu cho cô được.
Phàn Ngải cũng biết tới chuyện của cô, mấy hôm trước cô ấy về nói chuyện với Mục Căng hồi lâu, hai người đều sống tình cảm cả, thế là cô ấy ôm Mục Căng khóc cả đêm.
Mục Mục nhà cô ấy tốt như thế, cuối cùng cũng nhận lại hết những hạnh phúc thuộc về cô rồi.
Cuối cùng cũng trang điểm xong, đã giữa buổi sáng rồi, trưởng bối trong nhà đã có mặt cả rồi, sau đấy là bắt đầu một loạt các tập tục, vừa thay xong áo cưới liền nghe thấy người bên ngoài bảo, đoàn rước dâu tới rồi.
Lâm Thẩm bảo họ đóng cửa, sau đấy giấu hết đồ trang sức của cô đi, cười hì hì nói với Mục Căng, "Nhất định không để thằng nhóc Phương Mạc Hoài kia được dễ dàng nhé."
"Phải cho cậu ta biết cưới được vợ khó khăn thế nào."
Phương Mạc Hoài đã sớm đợi không nổi nữa rồi, dắt theo một đám người, vừa tới cửa không nói câu nào đã điên cuồng nhét lì xì.
Bao lì xì rất mỏng, trong đấy chỉ có một tờ tiền thôi, đều là tờ 100 đồng cả, thế nên hào phóng tung xấp nào xấp nấy cả bốn năm mươi cái.
"Phương Mạc Hoài, cậu thử nói xem, cậu yêu nhất Mục Mục nhà chúng tôi ở điểm nào?" Lâm Thẩm hỏi.
"Chỗ nào cũng thích hết." Phương Mạc Hoài không thèm dùng não đã bật ra câu đấy rồi, đối với anh mà nói, tất cả những khuyết điểm của Mục Căng đều là ưu điểm hết, anh có thể dùng tất cả tình yêu và sự bao dung của mình để che đi nó.
"Hừ, giả trân quá." Lâm Thẩm bên trong không nể mặt chút nào.
Cũng chỉ có cô ấy mới dám nói giỡn với Phương Mạc Hoài mà thôi.
"Anh nói xem, sau khi kết hôn anh sẽ đối xử tốt với Mục Mục thế nào?" Phàn Ngải lên tiếng.
"Cô ấy nói gì cũng đúng, làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ." Phương Mạc Hoài thong thả trả lời.
Phàn Ngải đã kết hôn rồi, nghe thấy thế vẫn thấy tim thiếu nữ đập bình bịch.
Gây khó dễ thêm một hồi nữa, có người nhắc là đến giờ lành rồi các cô mới chịu mở cửa cho đội của Phương Mạc Hoài tiến lên.
Sau khi bước vào, Phương Mạc Hoài bước thẳng tới chỗ Mục Căng, lén lút nắm lấy tay cô, thấp giọng nói, "Anh nhớ em đến chết rồi."
Mục Căng híp mắt cười, trả lời, "Em cũng thế."
Nếu không phải do đông người, Phương Mạc Hoài chắc chắn đã đè cô ra mà hôn rồi.
Việc cần làm bây giờ là phải nhanh tìm được đồ trang sức, thật ra mấy cái này chỉ là tập tục thôi, cũng không làm khó nhau quá, không lâu sau đã tìm được đủ hết rồi, Phương Mạc Hoài một chân quỳ trên giường, đeo từng cái lên cho cô.
Sau đấy cầm hoa, quỳ một gối xuống nên đất cầu hôn lần nữa.
Lần này anh chỉ nói duy nhất một câu, "Anh yêu em, mạng của anh cũng có thể giao cho em."
"Em có nguyện ý gả cho anh không?" Anh cười nhìn Mục Căng.
Thi Lâm vẫn luôn đứng cạnh nhìn chăm chú, cười xem Phương Mạc Hoài cầu hôn, sau đấy đến giờ xuất phát, Thi Lâm cõng Mục Căng lên.
Cô dâu mới xuất giá thường sẽ do anh trai cõng ra ngoài.
Thi Lâm xóc xóc cô, nói, "Mục Mục, em nhất định phải hạnh phúc nhé, có được không, anh trai vẫn sẽ luôn ở phía sau em."
Mục Căng cười ôm anh thật chặt, "Vâng, anh trai cũng phải thật hạnh phúc nhé."
"Được." Thi Lâm gật đầu, xe đậu ngay cửa, anh bế người đặt lên xe, Phương Mạc Hoài cũng ngồi vào.
"Phương Mạc Hoài, cậu đừng quên những gì đáp ứng với tôi rồi đó." Thi Lâm nói với Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài rất nghiêm túc nhìn anh, "Đương nhiên rồi."
Đoàn xe xuất phát, tới lễ đường.
Mục Căng nắm tay bố Thi, đi từng bước lại gần Phương Mạc Hoài, khoảng cách chỉ hơn 10m thôi, bố Thi nói, "Mục Mục kết hôn rồi vẫn giống như trước đây, thường xuyên về thăm bố mẹ nhé. Nếu thấy không vui thì cứ về nhà nghe chưa?"
"Bố ở đấy, mẹ ở đấy, anh trai con cũng ở đấy." Ông vỗ vỗ tay Mục Căng.
Mục Căng rưng rưng nước mắt nặng nề gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống theo.
Bố Thi giao tay của Mục Căng vào tay của Phương Mạc Hoài, "Đối xử tốt với con bé."
Phương Mạc Hoài trịnh trọng gật đầu, sau đấy cầm tay Mục Căng xoay người nhìn mục sư.
Bố Thi xuống sân khấu, lúc không ai nhìn thấy, ông lặng lẽ lau khóe mé, ông cũng khóc rồi, vui quá mà khóc.
"Phương Mạc Hoài, con có nguyện ý cưới cô gái xinh đẹp ôn nhu bên cạnh về làm vợ, yêu cô ấy, dỗ dành cô ấy, tôn trọng, bảo vệ cô ấy như cách con yêu bản thân mình. Từ nay về sau, bất kể cô ấy nghèo hay giàu, ốm đau hay khỏe mạnh, luôn luôn thủy chung với cô ấy, yêu thương lẫn nhau, cho đến khi