Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶
Editor: Lạc Tiếu - 14/02/2020
Lý Khả thấp giọng kêu: "Tiểu Cố! Tiểu Cố! Ngươi làm gì đó?"
Cố Hề Lịch phảng phất như bị thanh âm của hắn làm bừng tỉnh, cô quay đầu, ánh mắt có chút mê mang nhìn hắn: "Vừa nãy có người nói muốn kẹo của ta..."
Lý Khả vừa nghe, da gà không ngừng nổi lên.
"Bị ấm đầu rồi hả? Trước mặt ngươi làm gì có ai?!"
Hiện tại Đứa Bé Quỷ đã biến mất, trước khi đi còn nhìn Cố Hề Lịch với ánh mắt trầm ám, làm cô tới bây giờ còn thấy lạnh cả người. Cô làm bộ mơ hồ nói: "Vừa nãy rõ ràng có..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Khả xác thật cũng thấy được trước đó Cố Hề Lịch đứng bên cạnh cái giá, bộ dạng như đang nói chuyện với ai, còn lấy thứ gì đó ra cho người kia. Vì vậy, hắn đương nhiên không hề nghĩ rằng cô đang làm bộ, mấu chốt là cô cũng không cần thiết làm vậy. Cố Hề Lịch cũng xác thật cũng không có làm bộ làm tịch dọa người, cô chỉ là nói dối mà thôi.
Rốt cuộc, đây cũng không phải lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, Lý Khả biết hẳn là thứ gì đó không sạch sẽ đã mê hoặc Cố Hề Lịch, loại tình huống này cũng thường xảy ra.
Hắn nhỏ giọng nói: "Vong linh là theo dõi ngươi, bất quá vận khí của ngươi cũng không tệ lắm, không xảy ra việc gì."
"Phỏng chừng là bởi vì lực tương tác của ta tương đối mạnh đi? Cho nên tiểu quỷ vừa rồi chỉ muốn ăn kẹo mà không làm ta bị thương." Cố Hề Lịch trả lời.
Thiên phú của mỗi người cũng không giống nhau, cho dù là cùng loại thiên phú, tác dụng cũng sẽ có khác biệt. Thiên phú của Cố Hề Lịch tuy rằng không phải loại hình chiến đấu, nhưng mà nếu có thể làm cho vong linh có hảo cảm với mình, cũng làm giảm bớt tỷ lệ tử vong.
Trong lúc nhất thời, Lý Khả cũng thực hâm mộ, đồng thời hắn cảm thấy Cố Hề Lịch còn có tác dụng lớn hơn hắn tưởng tượng, bèn dặn dò cô: "Một hồi nữa xảy ra chuyện, ngươi trốn xa một chút."
Cố Hề Lịch gật đầu.
Hai người không hề khiến cho người khác chú ý, mọi người đều đang phòng bị người giấy trong thùng gỗ tùy thời bò ra, hiển nhiên cái thùng này đối với nó chính là một loại giam cầm.
Thứ đầu tiên nhô ra chính là đầu của người giấy, sau đó là tay trái, tiếp nữa là tay phải. Quá trình phá kén này tương đối thong thả, muốn bò ra hẳn là cũng cần một chút thời gian. Bất quá, cánh tay phải của nó cũng rất đặc biệt, bởi vì trên tay cầm một cái đao bằng giấy.
Vốn tưởng rằng còn nhiều thời gian, cây đao giấy kia thoạt nhìn cũng không có lực uy hiếp gì, nào ngờ người giấy chỉ nhẹ nhàng múa may một cái, thùng gỗ dày nặng lập tức bị chém nát bấy, vụn gỗ bay loạn. Có thể tưởng tượng, nếu cây đao này chém vào người thì sẽ có hậu quả gì, tuyệt đối có thể chém đứt cả xương cốt.
Đã có người vì quá sợ hãi mà chạy ra khỏi nhà kho. Kỳ thật, Cố Hề Lịch cảm thấy chạy đến thư phòng càng đáng sợ hơn, bởi vì không ai biết được hiện tại tình huống ở đó như thế nào.
Nhà kho xác thật không có manh mối nào khác, tro tàn trong lư hương cũng đã bị xem qua, dưới đáy bàn, khe hở của cái giá cũng đã bị lục soát, nhưng ngay cả bóng dáng của chìa khóa cũng không thấy được.
Khi người giấy sắp bò ra tới nơi, Hoa Mông nhanh chóng quyết định: "Chạy!"
Người cuối cùng rời khỏi nhà kho phụ trách đóng cửa, hơn nữa còn dùng bàn ghế để chặn. Không có người nào dám quay đầu lại phía sau, tất cả đều cắm đầu cắm cổ chạy về hướng thư phòng. Cố Hề Lịch chạy giữa đám người, tốc độ không nhanh không chậm, tốt hơn rất nhiều so với Lý Khả đang ở cuối cùng.
Cuối hành lang liên tục truyền đến những tiếng vang nặng nề, không cần nhìn cũng biết người giấy đang dùng cây đao kia chém cửa. Dựa vào tốc độ này, có thể tưởng tượng, cái cửa nhà kho cũng sẽ có cùng kết cục với thùng gỗ trước đó. Mà mọi người, cho dù trốn ở đây cũng không trốn được bao lâu.
Đã có người đi bẻ cái khóa đang treo trên cánh cửa.
"Phanh"
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Người giấy đã chém nát cánh cửa chặn đường, thân ảnh nó rất nhanh đã xuất hiện trên hành lang.
Hiện tại người giấy thoạt nhìn càng giống người sống, mái tóc ngắn của nó vốn dĩ là hình vẽ, giờ khắc này lại thật sự dài ra một đoạn,