Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶
Editor: Lạc Tiếu - 14/02/2020
"... Chìa khóa quả nhiên là ở trên người nó." Hoa Mông nhỏ giọng thốt lên
"Cùm cụp" một tiếng, cánh cửa làm mọi người bối rối đã lâu rốt cuộc mở ra.
Thông qua đó, đại môn được đánh dấu trên bản đồ cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt các du khách.
Đại môn chính là một cánh cửa màu đỏ thắm, nhìn qua có vẻ vô cùng dày nặng, trên đó cũng không có móc khóa, cũng không thể sử dụng chìa khóa để mở ra, mà là dùng tấm ván gỗ phong bế một cách vững chắc, chỉ kém nước treo tấm bảng viết chữ Đường này không thông nữa thôi.
Giả thiết lối ra ở đại môn là sai lầm làm cho tất cả mọi người đều có chút uể oải.
"Ta cảm thấy chúng ta hẳn nên khóa cửa này lại." Cố Hề Lịch bỗng nhiên lên tiếng.
Vì cái gì?" Hoa Mông thắc mắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hề Lịch chỉ chỉ dấu ấn hình bàn tay đen nhánh trên eo mình. "Bên trong có lẽ còn có một vong linh không thể nhìn bằng mắt thường, khóa cửa lại có lẽ có thể phòng ngừa nó chạy ra."
Hoa Mông rùng mình một cái. Chuyện này hắn thật sự quên mất, dù sao cũng không phải là người bị hại, hơn nữa vừa nãy lực chú ý của hắn hoàn toàn bị người giấy hấp dẫn.
Cách nói này của Cố Hề Lịch, Hoa Mông tán thành. Bên trong khẳng định còn có một cái vong linh khác, bởi vì người giấy không có khả năng lưu lại loại bàn tay đen này.
Lỡ đâu vong linh có thể lưu lại dấu bàn tay đen kia thật sự chỉ có thể hoạt động vòng vòng trong thư phòng thì sao? Ít nhất khóa cửa lại liền có thể giảm bớt một uy hiếp.
Cửa đã được khóa.
Công cụ chiếu sáng toàn bộ tầng trệt chỉ có nến và nến. Thời gian tiếp theo, mọi người thăm dò khắp mọi nơi một lần. Ngoại trừ thư phòng vừa nãy cùng đại môn không thể mở, thì các phòng còn lại đều không khóa.
Phòng khách cùng nhà ăn không tìm được manh mối gì. Nhưng nguyên liệu trong phòng bếp rất sung túc, bệ bếp cũng có thể sử dụng bình thường.
Phía sau cầu thang là phòng dành cho người hầu, nếu không phải có bản đồ, mọi người thật sự dễ dàng bỏ qua nơi này. Căn phòng này dựa theo nam nữ mà chia làm hai gian, đặc biệt rộng, có tổng cộng cả thảy năm cái giường.
Hiện tại mọi người kỳ thật đều đã có chút đói bụng, Kiều Nguyên Bân đi vào phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, tiện thể hỏi Cố Hề Lịch có muốn ăn hay không. Trong đám tân nhân, Cố Hề Lịch là người duy nhất được Kiều Nguyên Bân chủ động dò hỏi. Còn những người khác, ngay cả ánh mắt cô cũng không liếc nhìn bọn họ một cái.
Cố Hề Lịch chủ động đi vào hỗ trợ, vì vậy trong phòng bếp chỉ có cô cùng Kiều Nguyên Bân.
Kiều Nguyên Bân ở trong ngăn tủ tìm được một túi bột mì, mở miệng nói với Cố Hề Lịch: "Lá gan của ngươi rất lớn!"
À. Thì ra là nói về hành vi đốt người giấy.
Trong phòng bếp kỳ thật Cố Hề Lịch cũng không hỗ trợ được gì, nhiều nhất là giúp Kiều Nguyên Bân bưng bê đồ đạc. Cố Hề Lịch có phương pháp xử lý đồ ăn thô ráp vô cùng, cũng không nấu cơm, điều này phù hợp với tính cách nhân vật đại tiểu thư của cô.
"Ta thường xuyên xem phim kinh dị." Cố Hề Lịch trả lời.
"Xem ra sau khi rời khỏi Lĩnh Vực này, ta cũng phải xem nhiều phim kinh dị một chút." Kiều Nguyên Bân cảm thán. "Đúng rồi, sao vừa nãy ngươi có thể nghĩ ra việc dùng lửa dọa lui người giấy?"
Cố Hề Lịch nhỏ giọng đáp: "Ừm thật ra ta cũng không nghĩ nhiều đâu. Chỉ là thử một lần. Nếu như vừa nãy trước mặt ta có nước, đại khái ta cũng sẽ hắt nước nó thử xem. Dù sao cũng là làm bằng giấy, có lẽ là nó sợ nước lẫn sợ lửa nhỉ!"
"Ngươi thực thông minh." Kiều Nguyên Bân gật gù.
Kiều Nguyên Bân hỏi dò cũng không cao minh, thậm chí có thể nói tính cách của cô căn bản không thích hợp để làm việc này, cô muốn gì đều nói trắng ra.
Cố Hề Lịch cũng kể ra thân thế của mình cho Kiều Nguyên Bân: "Nhà của chúng ta xem như vận khí thực tốt, ba mẹ ta, anh chị ta đều công tác trong khu quản lý. Người làm trong khu quản lý được bảo đảm an toàn, phúc lợi cũng rất tốt.
"Mẹ ta là nhà nghiên cứu, người trong nhà đều cho rằng không gian sống của nhân loại trên Địa Cầu càng ngày càng ít, thoát khỏi Địa Cầu mới là đường sống duy nhất. Người trong nhà ta đã sớm có ý tưởng tham gia 《 Kế hoạch 》 từ lâu, nhưng lại sợ ta không ai chăm sóc, vẫn luôn không dám báo danh.
Ta không muốn liên lụy người nhà, năm vừa tròn hai mươi hai tuổi trộm đăng ký tham gia, lá gan của ta không nhỏ, còn có thiên phú năng lực, tính ra ta còn lợi hại hơn ca ca một chút."
"Ngươi không sợ sao?" Kiều Nguyên Bân thắc mắc hỏi.
Cố Hề Lịch có vẻ ngượng ngùng: "Rất rất sợ. Khi nãy lúc xe buýt tới trạm ta cũng không dám xuống xe."
Đâu chỉ là không