Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶
Editor: Lạc Tiếu - 03/03/2020
Thứ mà Kiều Nguyên Bân nấu chính là nước súp, trong đó có một chút mì sợi, gần như chỉ bỏ thêm một chút muối, nhưng cũng không ai oán hận đối với việc này chút nào.
Mọi người đều đói bụng, nước súp này khá tốt, thật đúng là không thể có thịt, nếu không, bảo đảm sẽ có người hỏi những câu gây buồn nôn.
1
Có thể ăn xong thì ăn, đây là người thông minh, ăn không vô cũng không ai khuyên nhủ ngươi. Hoa Mông là người đầu tiên ăn xong chén súp, một mình tự đi xem phòng người hầu. Thời gian hắn ngốc ở bên trong có chút dài, không biết có phải phát hiện manh mối gì hay không.
Lượng mì sợi cũng đủ dùng, Cố Hề Lịch ăn bằng hết, một chút không dư lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Nguyên Bân hỏi cô: "Mệt nhọc không?"
"Không tới nổi nào." Cố Hề Lịch thản nhiên đáp
"Không cần nói dối, mệt thì nói mệt. Trong phòng bếp có nhiều đồ ăn như vậy, Trạm Điểm này khẳng định là muốn cho chúng ta đánh lâu dài, lại còn để lại địa phương ngủ nghỉ cho du khách, ngươi mệt thì ngủ đi."
Trên bản đồ biểu hiện lầu hai có sáu phòng, không có khóa lại, dựa theo kinh nghiệm của Kiều Nguyên Bân, đây là nơi để du khách nghỉ ngơi.
Đừng nhìn nơi này ban ngày và đêm tối chẳng phân biệt được, hiện tại là mấy giờ cũng không biết, cũng không thể luôn gắng gượng. Người luôn cần nghỉ ngơi, đồng hồ sinh học cũng sẽ nhắc nhở bọn họ nghỉ ngơi.
Tới tận bây giờ Cố Hề Lịch đã ngáp hai cái, Kiều Nguyên Bân còn nói, Cố Hề Lịch chắc chắn không thể thức đêm, lại còn hâm mộ nói rằng cô ấy còn chưa từng trải qua ngày tháng êm đềm thần tiên, được bảo bọc như vậy.
Cố Hề Lịch chỉ ngượng ngùng cười, nhìn chằm chằm lên lầu hai, có vẻ lo lắng sốt ruột. Kiều Nguyên Bân nhìn là biết, cô gái nhỏ này có lẽ đang ước gì thân thể mình có thể tranh đua một chút, tốt nhất thân thể cũng đừng tỏ vẻ mệt mỏi nào, hơn nữa còn tinh thần gấp trăm lần, trực tiếp thông qua Vong Linh Lĩnh Vực.
Nhưng ở Chốn Cũ là nhất định phải đánh lâu dài.
Sau khi đi ra khỏi phòng người hầu, Hoa Mông liền quyết định lên lầu hai.
Bước lên cầu thang xoắn ốc, ngẩng đầu là thấy, kiến trúc này cũng không giống bản đồ đã vẽ, chỉ có hai tầng lầu. Cầu thang còn kéo dài lên trên cao, bất quá cuối cầu thang là sân thượng, cũng chính là lầu ba. Bản đồ không tiết lộ tin tức, loại thông tin nửa kín nửa hở này thì ngay cả tân nhân cũng cảm thấy không đúng chỗ nào.
Trực giác Cố Hề Lịch nói cho cô biết, nếu còn đi lên trên, cũng không phải dễ đi như vậy. Phía bên trái cầu thang có một cánh cửa, giống như bản đồ đã vẽ, là có khóa, phía bên phải là hành lang, đúng là sáu phòng. Không có khả năng mọi người thật sự đều ngủ riêng, Hoa Mông yêu cầu nam ngủ một phòng, nữ ngủ một phòng, ai nấy trước mắt cũng cần nghỉ ngơi.
Cũng có người muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối, mở ra cửa phòng khóa chặt kia, Lý Khả đứng ra nói: "Cảm xúc của mọi người đã căng thẳng mười mấy tiếng, nghỉ ngơi một hồi mới có thể khôi phục tinh lực, bỏ công mài dao, chẻ củi sẽ nhanh hơn!"
Không có công cụ tính giờ, đúng là không thể ý thức được thời gian đã qua bao lâu. Nghe Lý Khả nói vậy, mọi người mới xác thật cảm thấy thực mỏi mệt.
Trong mười một người thì có ba nữ, sáu phòng, mỗi gian phòng bố trí đều không sai biệt lắm, theo lý mà nói chọn sao cũng sẽ không xung đột với nhau. Nhưng Hoa Mông cùng Kiều Nguyên Bân không ngờ đều chọn cùng một phòng, cuối cùng Hoa Mông nhượng bộ.
Ánh sáng của phòng này tương đối tốt, Kiều Nguyên Bân vừa mới vào lập tức đi khắp nơi kiểm tra, gần như lục tung cả phòng lên, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới đi đóng cửa phòng, khóa lại.
Kiều Nguyên Bân giải thích: "Có đôi khi, cửa có thể ngăn cách một ít vong linh."
Chỉ cần trong phòng này không có vong linh, đóng cửa