Giang Nhất Phàm ngồi ở quán net, tâm tư Hứa Miểu dán trêи người hắn, thỉnh thoảng mà len lén liếc vài lần.
May là Giang Nhất Phàm đang nghiêm túc chăm chú, căn bản không phát hiện ra được ở quầy thu tiền có một người đang lén nhìn hắn.
Cả buổi xế chiều, Giang Nhất Phàm không rời khỏi chỗ ngồi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dời khỏi màn hình máy tính.
Mà bên cạnh hắn chỗ ngồi kế bên trước sau đều không ai dám ngồi, vẫn luôn trống không.
Hứa Miểu lần thứ hai bước ra khỏi nhà vệ sinh, vẫn là không khống chế được chính mình, đi tới quầy hàng cầm chai nước uống, đưa cho Giang Nhất Phàm, ngữ khí đặc biệt biệt nữu: "Cái kia, lên mạng đầy ba tiếng được một chai nước."
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, cong môi dưới: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, đây là quy cũ của quán net." Hứa Miểu ánh mắt phập phồng, nói thầm: "Không cần thiết phải cám ơn."
Giang Nhất Phàm vặn nắp chai, tầm mắt lần nữa dời về màn hình máy tính, một bên mạn bất kinh tâm nhấp một hớp.
*Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý, cũng có thể coi là tuỳ tiện
Hứa Miểu yên lặng rời đi, trở lại quầy thu tiền, nghĩ thầm, lần này lấy cớ gì nữa đây.
Ý nghĩ vừa nhô ra, sắc mặt Hứa Miểu cũng thay đổi, ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, đều nghĩ những chuyện thất loạn bát tao gì.
Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, Giang Nhất Phàm vẫn cứ ngồi yên tại chỗ.
Hứa Miểu chống hai má, mở ra app giao hàng, không yên lòng chọn lựa bữa tối, cậu chọn nửa ngày, chọn món xong nhét vào danh sách mua, ngẩng đầu lên hô một tiếng: "Này."
Dứt lời, mọi người trong quán net đều nhìn lại, ngoại trừ Giang Nhất Phàm
Hứa Miểu yên lặng, lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Giang Nhất Phàm nhìn thấy cuộc gọi, quay đầu nhìn về phía Hứa Miểu.
Không lãng phí tiền điện thoại nữa, Hứa Miểu cúp máy, cách một khoảng hỏi: "Có muốn đặt thức ăn ngoài hay không?"
Giang Nhất Phàm: "Không cần, đi ra ngoài ăn."
"Ồ."
Hứa Miểu lại tiếp tục cúi xuống, đem những món ăn trong giỏ hàng chờ xoá đi.
Cậu có chút đói bụng, sợ chờ đến tám giờ thì quá muộn, vì vậy từ quầy hàng lấy một túi bánh quy, một bên gặm bánh quy một bên lướt xem bảng xếp hạng cái trường học ban đêm, suy nghĩ chờ năm sau nên báo danh vào trường nào.
Gặm xong bánh quy, cậu nhìn về phía Giang Nhất Phàm, do dự vài giây, nhận mệnh mà cầm lấy bánh mì, lần thứ hai đi về phía hắn.
Đối diện với tầm mắt của Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu khắc chế biểu tình, nỗ lực không thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì: "Lên mạng đủ sáu tiếng được đồ ăn vặt, không cần cám ơn."
Cậu nói xong, tự cảm thấy lời nói dối này quá vụng về, hoàn toàn không dám nhìn Giang Nhất Phàm, liền vội vàng xoay người rời đi.
Chờ cậu quay trở lại quầy thu tiền, len lén liếc nhìn, nhìn thấy Giang Nhất Phàm không nhúc nhích gì với bánh mì, trái lại đang nghịch điện thoại di động.
Hứa Miểu căm giận cau mày, một buổi trưa không ăn không uống, đưa bánh mì lại không ăn mà chơi điện thoại, là thần tiên sao?
Trong lòng chửi đến hăng say, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên một tiếng.
Hứa Miểu nhăn mặt xem điện thoại, lại phát hiện là Giang Nhất Phàm nhắn tin.
"Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm?"
Hứa Miểu trêи mặt biểu tình nhất thời trở nên biệt nữu, vẫn là dáng dấp rất tức giận, lại run rẩy khoé miệng, cong lên, không cần soi gương, cậu cũng tự biết hiện tại biểu tình của mình có bao nhiêu vặn vẹo.
Cậu vội vội vã vã vỗ mặt, liều mạng khắc chế biểu cảm, nỗ lực làm ra một bộ dáng không để ý, hồi phục: "Tôi rất bận."
Giang Nhất Phàm: "Được."
Hứa Miểu mạnh mẽ cắn răng, liền trở nên ảo não, suy nghĩ một chút vẫn là bỏ qua: "Được thôi."
Trong chốc lát, Giang Nhất Phàm nhắn tin lại: "Cảm ơn bánh bao của em J"
Hứa Miểu có chút phát điên: "Đây là quy củ của quán net, cảm ơn cái gì!"
Hứa Miểu trả lời tin nhắn, tròng mắt đen nhánh lặng lẽ cong thành trăng lưỡi liềm.
Trước đây Giang Nhất Phàm mà gửi cho cậu tin nhắn tán gẫu, nếu như tâm tình tốt ở cuối câu nói sẽ thêm icon ":)" là biểu cảm mỉm cười, hiện tại lần nữa nhìn thấy, tâm tình của cậu cũng tốt theo.
Buổi tối tám giờ, Triệu Minh Minh tới quán net trực.
Hứa Miểu mặc áo khoác vào, quấn chặt khăn quàng cổ, cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da, quay đầu liếc nhìn người ngồi ở đằng kia, hắng giọng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cậu chuẩn bị đi.
Giang Nhất Phàm chú ý tới, chỉ liếc mắt một cái liền dời đi ánh mắt, ngón tay gõ trêи bàn phím không dừng lại, nhàn nhạt nói: "Đợi thêm mười phút."
"Ai mà thèm đợi anh!" Hứa Miểu lại một lần nữa nói theo bản năng.
Cậu nói xong liền hối hận rồi, ở trong lòng nặng nề mà thở dài, đi tới quầy thu tiền hỏi Triệu Minh Minh, máy Giang Nhất Phàm còn lại bao nhiêu thời gian.
Triệu Minh Minh tra một chút, nói: "Còn có 3 phút."
Hứa Miểu thả nhẹ âm thanh: "Cho anh ta thêm mười phút đi."
Triệu Minh Minh cười cười: "Được."
Hứa Miểu nhìn thấy Triệu Minh Minh ý tứ sâu xa mà cười, cũng lười giải thích, cậu đi ra ngoài quán net, nhìn thấy ven đường có bán khoai nướng, liền đi tới mua một củ.
Sạp khoai nướng đang có mấy nữ sinh đứng chờ, Hứa Miểu liền đứng ở bên cạnh yên tĩnh chờ đợi.
Xung quanh đều là mùi hương thơm ngọt của khoai nướng, mấy vị nữ sinh kia lén lút trộm nhìn về phía Hứa Miểu.
Hứa Miểu nhận ra được ánh mắt của các nàng, cũng không phản ứng gì, tâm tư rơi toàn bộ vào quầy khoai nướng.
Đợi trong phút chốc, khoai nướng còn chưa chín.
Hứa Miểu cảm giác mình bị gió lạnh thổi sắp thành ngu ngốc, cậu đem khăn quàng cổ kéo cao lên, gần như sắp che mất nửa khuôn mặt.
Đột nhiên, phía sau có bàn tay, đội mũ lên đầu cho cậu.
Hứa Miểu không kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn thấy Giang Nhất Phàm, cậu sững sờ, theo bản năng hỏi: "Anh xong rồi sao?"
"Ừm." Giang Nhất Phàm đứng bên cạnh cậu, hạ thấp con mắt liếc nhìn sạp khoai lang nướng.
Ánh mắt của nữ sinh bên cạnh liền chuyển lại đây.
Hứa Miểu khó giải thích được cảm giác có chút ngượng ngùng, quay người rời đi, "Thôi, chờ đã lâu, tôi không ăn nữa."
Dứt lời, lão nhân bán khoai nướng vội vã hô: "Tiểu tử, nhanh thôi, chờ một chút!"
Hứa Miểu dừng bước, liền yên lặng mà quay người, tiếp tục làm bé ngoan mà chờ khoai lang.
Chờ tất cả khoai lang đều nướng xong, mấy vị nữ sinh kia mua khoai xong liền rời đi, lão nhân cầm củ khoai gói lại gọn gàng, Giang Nhất Phàm đứng gần hơn, một bước tiếp nhận khoai nướng, trả tiền cho lão bản, "Cám ơn."
Hứa Miểu giơ tay ở giữa không trung, thấy cậu muốn, vì vậy liền đối với lão nhân bán khoai nói: "Thúc thúc, thêm một củ nữa."
"Không cần." Giang Nhất Phàm đem khoai nướng đưa cho cậu, "Tôi không ăn."
Hứa Miểu