Tải ebook: dtv-ebook.comIm lặng một lúc, khi Thẩm Điềm vẫn đang do dự xem có nên bắt tay với anh hay không.Điện thoại đột ngột đổ chuông.Chu Thận Chi cầm điện thoại lên xem rồi bắt máy, người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, anh đáp: "Được, tôi biết rồi.""Thẩm Điềm."Sau khi anh cúp máy thì lên tiếng gọi cô.Thẩm Điềm bèn ngước mắt lên, đáy mắt của chàng trai lộ ra nét cười tươi tắn, đôi mắt có đôi phần thâm sâu, anh nói: "Công ty tôi đột nhiên có việc gấp, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, lần sau lại hẹn."Thẩm Điềm ngẩn người.Nhanh chóng gật đầu.Cô nhấp vào phần QR của wechat, đưa sang.Chu Thận Chi cầm điện thoại lên, quét mã rồi thao tác gì đó trên điện thoại.
Xong việc anh bèn đứng dậy, nói: "Tôi đã gọi cà phê cho cậu rồi, nếu cậu không bận thì có thể ngồi thêm chút nữa."Giọng của anh ấy vẫn nghe hay như vậy.Thẩm Điềm "ừ" đáp lời.Điện thoại của anh lại đổ chuông thêm lần nữa, anh lại đưa điện thoại lên nhìn rồi bắt máy.
Ánh mắt liếc nhìn về cô vài giây mới quay hẳn người đi ra phía cửa.Chàng trai mở cửa ra sau để về.Thẩm Điềm vẫn ngồi ngơ ngác ở đấy, mọi thứ tựa như một giấc mơ.
Anh ấy đột nhiên xuất hiện nhưng rồi cũng vội vã rời đi.Mãi cho đến khi cô mở điện thoại ra.Sz đã gửi yêu cầu kết bạn cho bạn.Cô mới như trong mơ vừa bừng tỉnh.Cô đi xem mắt lại xem mắt ngay người mà mình từng thầm yêu!- ---Chiếc SUV đang chạy trên đường.Chu Thận Chi đeo chiếc tai nghe bluetooth vào, bàn tay thon dài đang điều khiển vô lăng, chạy sang một con đường khác.Màn hình điều khiển trung tâm đột nhiên sáng lên.Có một dãy số vừa hiện lên.Anh ấn vào tai nghe.Màn hình chợt chuyển.Giọng nói của Trần Vận Lương vang lên từ trong tai nghe, cười nói: "Này người anh em, hôm nay xem mắt cảm giác thế nào? Haha, không ngờ là Chu Thận Chi nhà ngươi cũng cần đi xem mắt!""Ứng phó bà nội thôi." Giọng nói Chu Thận Chi thờ ơ trầm thấp."Vậy cảm giác thế nào?" Trong giọng điệu của Trần Vận Lương toàn là sự hóng hớt.Chu Thận Chi chuyên tâm tập trung vào tình hình trên đường, im lặng vài giây: "Tao gặp lại Thẩm Điềm rồi.""Cái gì?" Trần Vận Lương ngạc nhiên, lập tức phản ứng: "Trời mé, đừng nói với tao là đối tượng xem mắt của mày là Thẩm Điềm đấy nhé!""Đúng là cậu ấy."Trần Vận Lương ở đầu dây bên kia liên tục kinh ngạc thốt lên "trời moá", "Tụi bây là kiểu duyên phận gì lạ vậy, không đúng, bây giờ ba mẹ cũng lạ quá nhỉ? Đều ép con cái như vậy sao?"Anh đặt khuỷu tay lên trên cửa xe, uể oải tựa lưng, không đáp lời.Ngón tay của anh sờ nhẹ lên cằm."Tự nhiên tao cảm thấy, có lẽ kết hôn cũng được."Trần Vận Lương ở bên kia như thể có người bóp chặt cổ mình, không nói thành lời.
Mất nửa ngày trời, cậu ấy mới kịp phản ứng: "Mày nói gì? Không phải mày nói là để ứng phó bà nội mày thôi sao? Thậm chí mày còn tính tìm một người giả làm bạn gái mày cơ mà, sau đó thì đi lừa bà để bà yên ắng một thời gian.
Giờ ý mày lại sao đây?"Sau khi dừng xe.Chu Thận Chi dựa lưng về sau, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Điềm ngồi lại một mình ở quán cà phê.Anh gác tay lên trán, ngón tay gõ gõ trên vô lăng xe.Anh nói: "Trần Vận Lương, sau khi tao gặp lại cậu ấy.""Không hiểu tại sao, tao cảm thấy nếu như người tao cưới là cậu ấy thì tao có thể chấp nhận."Trần Vận Lương: "?"Aaaaa...Đệch.Cái thằng này.Bạn như vậy đột ngột quá! Quá đột ngột luôn rồi!- ----Ly cà phê đó, Thẩm Điềm vẫn chưa đụng đến mà mang về.
Sau khi quay về căn nhà thuê cùng Tào Lộ, cô ngồi dính trên sofa một lúc lâu rồi lấy điện thoại mình ra gọi video call cho Tào Lộ.Tào Lộ bắt máy rất nhanh."Sao rồi? Gặp người ta chưa hay chưa gặp?"Thẩm Điềm nhìn thấy Tào Lộ vẫn đang mặc trên người bộ đồng phục, chớp chớp mắt: "Có thể cậu không tin nhưng đối tượng mà tớ xem mắt là...""Là Chu Thận Chi!""Thì đối tượng cậu xem mắt là Chu Thận Chi thôi mà, có gì..." giây sau, cổ họng Tào Lộ như đông cứng, sau đó là vô cùng kinh ngạc: "Cậu nói cái gì?! Chu Thận Chi! Cậu chắc chưa? Cậu có chắc là không sai chứ?"Thẩm Điềm gật đầu: "Tớ cũng đâu có mù."Tào Lộ không dám tin.Cả người đều ngơ ngác."Sao cậu ta lại đi xem mắt?"Thẩm Điềm cầm qua một chiếc gối ôm ôm vào lòng: "Chẳng biết, tớ và cậu ấy nói chuyện còn chưa đến ba câu thì cậu ấy đi rồi, hơn nữa tớ có cảm giác cậu ấy không nhớ ra tớ.""Gì vậy trời." Tào Lộ vẫn rất sửng sốt: "Cậu ta không nói gì nữa sao?"Thẩm Điềm lắc đầu.Cô đem tình hình của lúc đó kể lại hết cho Tào Lộ nghe.Tào Lộ nhăn mặt nhíu mày."Rất lạnh nhạt ư? Không có bất cứ câu chào hỏi nào?""Ừ."Tào Lộ suy tư một lúc: "Vậy rất có thể cậu ta giống như cậu, vốn không hề muốn tham dự buổi xem mắt này.
Vậy nên sinh ra chống đối, nhìn thấy cậu cũng không nhận ra cậu.""Nhưng mà, không lẽ cậu ta mất trí nhớ à? Mới có năm năm thôi mà chứ có phải năm mươi năm đâu!"Thẩm Điềm chẳng lên tiếng.Cô xoa xoa chiếc gối ôm, thẫn thờ.Tào Lộ trông thấy cô như vậy: "Thôi dẹp đi, cứ coi như vô tình gặp vậy."Thẩm Điềm gật đầu.Đúng.Nhưng mà là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn.Tào Lộ bên kia có việc bận nên Thẩm Điềm không nói chuyện với cô nữa.
Sau khi cúp máy, ông nội cũng gửi tin nhắn đến, hôm nay đoán chừng ông sẽ hỏi về chi tiết của buổi xem mắt.Thẩm Điềm cảm thấy như muốn nổ tung, cô quyết định trốn tránh hai hôm.Thế là cô gọi điện thoại cho Thẩm Xương Minh nói hai ngày nay cô phải tăng ca, sẽ không về ăn cơm với ông nữa.Thẩm Xương Minh vừa nghe xong."Phải tăng ca ở công ty xuất bản hay là tăng ca ở nhà."Thẩm Điềm: "Dạ ở nhà.""Vậy đợi chút nữa ba chạy qua đưa cơm cho, con xuống lấy nha, đừng gọi cơm ở ngoài.""Dạ vâng ba, thế chút nữa ba nhớ đưa cơm qua cho ông nội nữa nha! Nếu ông có hỏi con, ba cứ nói con rất bận còn chi tiết về buổi xem mắt, sau này con kể với ông sau."Thẩm Xương Minh còn không hiểu hay sao.Con gái của ông như vậy là do bị ông nội dọa cho phát khiếp rồi.Thẩm Xương Minh: "Được rồi!"Sau khi tắt máy, Thẩm Điềm đứng dậy thu dọn đồ đạc, xếp gọn đồ của Tào Lộ rồi bỏ vào tủ của cậu ấy.
Công việc của Tào Lộ khá là sướng, chính là chuyên viên kiểm thử khách sạn, cậu ấy sẽ tìm lỗi, thiếu sót của các khách sạn lớn.
Khi đi công tác căn bản là ăn chơi ngủ nghỉ, khách sạn đều xếp hàng dài phục vụ.
Có nhiều lúc Thẩm Điềm dán mặt vào đống bản thảo đến hoa mắt chóng mặt.Thì lại rất mực ngưỡng mộ công việc này của Tào Lộ.Cô mở máy tính ra, tiếp tục hoàn thành nốt phần công việc buổi sáng vẫn chưa làm xong.Sách báo thiếu nhi đợt mới, yêu cầu liên quan đến phần tranh minh hoạ lại nghiêm khắc hơn, đã có tận mấy cái không phù hợp tiêu chuẩn.Chín giờ rưỡi tối.Thẩm Điềm đóng máy tính lại, cô lấy bộ đồ ngủ đi tắm rửa.Sau khi sấy khô đầu tóc lại nằm dài trên giường, ôm gối và lướt weibo.Trong đầu đôi lúc lại hiện lên cảnh tượng gặp gỡ anh vào hôm nay, trông anh có vẻ đã có gì đó thay đổi nhưng cũng không mấy rõ ràng.
Không biết anh ấy có còn đeo chiếc nhẫn đó không, khi nãy sau khi vội vã gặp anh xong.Thẩm Điềm đã gọi điện cho Tào Lộ nên cũng chẳng để ý ảnh đại diện của anh.Cô lập tức mở wechat ra.Kéo xuống dưới.Ảnh đại diện của anh là một chú chó chăn cừu Đức, anh cúi người đưa tay xoa đầu của nó, ngón tay thon dài, đường nét lại rõ ràng.
Thẩm Điềm kéo xuống, trên ngón út của anh vậy còn đeo chiếc nhẫn đen ấy.Chỉ có điều bị gì đó che đi một chút.Có vẻ anh rất thích động vật.Ảnh đại diện QQ là một chú mèo đáng yêu.Ảnh đại diện wechat thì lại là một chú chó Đức trông rất phúc hậu.Sz: Thẩm Điềm?Tin nhắn vừa được gửi đến, tay Thẩm Điềm chợt run lên, không dám tin vào mắt mình.Sau đó anh ấy gửi luôn ghi âm sang.Giọng nói trầm thấp."Có nhớ tớ không hay là quên rồi?"Thẩm Điềm hoàn hồn, ngồi bật người dậy, soạn tin nhắn trả lời.Thẩm Điềm: Nhớ chứ.Thẩm Điềm: Chu Thận Chi.Anh khẽ nhướng mày."Thật may là cậu vẫn nhớ.""Lâu quá không gặp."Ngón tay cô chợt khựng lại.Rất lâu sau đó.Cô trả lời: "Lâu quá không gặp cậu."Vài giây sau.Giọng nói trầm ấm của anh