Thẩm Điềm bật cười một tiếng, nói: "Tớ hay nghe Tào Lộ gọi cậu như vậy."Anh đẩy cuốn menu về phía cô.Nói: "Nhưng cậu chưa từng gọi tớ như thế."Thẩm Điềm ngơ ngác, thì ra anh ấy vẫn nhớ được một vài chuyện, một vài chi tiết và cô cũng không hẳn là một chú nhạn bay qua đời anh không để lại bất cứ dấu vết nào."Cậu xem xem muốn ăn gì." Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào menu.Thẩm Điềm cầm lấy rồi mở ra.Cô chỉ gọi một phần bò bít tết.Chu Thận Chi gọi thêm cho cô một phần đồ ngọt.Sau khi gọi món xong.Phục vụ cũng rời đi thì không khí đột nhiên có phần yên tĩnh và bên dưới lầu là buổi đêm đầy ánh đèn rực rỡ, rất đẹp.Ở chiếc bàn này ngồi đối diện với cô chính là Thận Chi, Thẩm Điềm luôn không kìm được mà ngước lên nhìn vào đôi mắt anh.
Sau khi Chu Thận Chi trả lời tin nhắn xong bèn đặt điện thoại xuống, đưa mắt nhìn cô.Cô cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn.Ngoại trừ ngũ quan trở nên sắc sảo hơn, đôi mi tinh tế hơn.Thì vẫn là gương mặt đáng yêu, nhẹ nhàng của lúc trước.Anh xoay nhẹ chiếc nhẫn, hỏi cô: "Thẩm Điềm, cậu bắt đầu xem mắt từ lúc nào?"Thẩm Điềm vừa nghe chợt ngơ ngác, lắc đầu: "Đâu có, mấy hôm trước là lần đầu đấy.""Trùng hợp quá, tớ cũng vậy cũng là lần đầu." Đáy mắt Chu Thận Chi như ẩn giấu nụ cười, cậu vẫn luôn nhẹ xoay chiếc nhẫn trên tay cùng với nét ung dung chậm rãi.Thẩm Điềm ngập ngừng hỏi: "Sao cậu lại đi xem mắt vậy?"Cậu cần làm thế này sao?Không, cậu không cần.Chu Thận Chi bỏ tay xuống, một tay đặt lên bàn, nói: "Là do bà nội tớ sắp xếp đấy, lúc trước nội có làm một ca phẫu thuật nhỏ, sau khi phẫu thuật thì luôn có chút ám ảnh,bà sợ sẽ tiếp tục tái phát nên hy vọng lúc còn sống có thể được tận mắt thấy tớ kết hôn."Thẩm Điềm ồ lên ngạc nhiên.Anh ngước mắt nhìn cô: "Cậu thì sao?"Thẩm Điềm khe khẽ hỏi anh: "Sức khoẻ hiện nay của bà cậu ổn không?""Cũng ổn." Anh cứ nhìn cô như vậy, Thẩm Điềm luôn muốn tránh đi ánh nhìn của anh, cô nói: "Tớ cũng là do ông nội sắp xếp, ông nội không có việc gì làm bèn đi tìm người yêu cho tớ."Chu Thận Chi nhướng mày."Ồ?"Anh nói: "Ra vậy à?"Khi đồ ăn lên.Hai người bắt đầu dùng bữa.Lần đầu tiên ăn gần anh như vậy nên cô rất chú ý đến hình tượng của mình.Dính một ít trên khoé môi cô liền lập tức lau đi.Anh ngồi ở đối diện, uống vài ngụm cà phê, ánh mắt luôn dán vào gương mặt cô, anh nói: "Mấy năm nay cậu sống thế nào?"Thẩm Điềm nuốt miếng bò xuống, ngước mắt."Tốt lắm, cậu thì sao."Chu Thận Chi cũng uống nốt ngụm cà phê, đáp: "Cũng tốt lắm."Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt đào hoa có đôi phần tản mạn.Như thể có gì đó muốn hỏi.Tần Mạch và Quan Châu Vân vẫn tốt chứ.Nhưng cô hỏi như vậy có lẽ cũng không được hay lắm, cô do dự một lúc vẫn có điều muốn hỏi.
Chu Thận Chi cầm tờ khăn giấy lên lau lau miệng rồi nhìn cô, hỏi: "Điềm Điềm."Thẩm Điềm lần đầu tiên nghe thấy anh gọi cô như vậy.Tim cô đập nhanh đột ngột.Cô a một tiếng: "Sao thế?"Chu Thận Chi tựa lưng ra sau, cười hỏi."Ông nội sẽ tiếp tục sắp xếp cho cậu xem mắt chứ?"Thẩm Điềm siết chặt chiếc nĩa, suy tư một lúc."Không biết nữa, ông vẫn chưa chịu kết thúc đâu."Chu Thận Chi ừ một tiếng: "Bà nội tớ cũng thế."Trong mắt Thẩm Điềm lộ ra vẻ đồng cảm vì cùng cảnh ngộ với nhau.Anh khẽ cười rồi bật ngồi thẳng lên đặt khuỷu tay lên bàn, đôi mắt đào hoa mang theo vài nét dịu dàng nhìn cô: "Hay là...!kết hôn với tớ đi?"Trái tim Thẩm Điềm bỗng chốc như nổ tung.Tâm trí trở nên trống rỗng.Cô tỏ ra không thể tin được mà nhìn anh.Chu Thận Chi trông thấy cô như vậy, nhướng nhướng mày rồi khẽ nheo mắt."Cậu có người mình thích rồi à?"Thẩm Điềm ngay lập tức lắc đầu.Chu Thận Chi thấy thế, ánh mắt chợt trở nên thâm thuý suy tư.Anh nói: "Bà tớ lớn tuổi rồi, tớ nghĩ bà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu nên tớ đã nghĩ rất nhiều cách.
Nhưng cuối cùng cảm thấy vẫn là nên thuận theo ý của bà."Cả người Thẩm Điềm như chết đứng.Đây là điều cô không bao giờ ngờ đến.Có chết cũng không hề nghĩ đến.Ngay lúc này, ngay bây giờ cô rất muốn nắm lấy Tào Lộ cắn mình một cái, cảm nhận thử xem đây có phải là thật không.Chu Thận Chi nhìn thấy cô như vậy, chống cằm nhìn cô một lát, sau đó nói: "Có hơi đường đột nhỉ, hay là cậu về suy nghĩ thêm nhé?"Thẩm Điềm gật đầu."Ừ!"- ----Sau khi thanh toán xong.Chu Thận Chi tiễn Thẩm Điềm ra xe.Chiếc xe này là phương tiện di chuyển của Trịnh Tú Vân mua cho cô.Một chiếc BMW màu trắng.Chu Thận Chi mở cửa xe cho cô, tai của Thẩm Điềm bỗng chốc đỏ ửng, sau khi ngồi vào trong, cô đắn đo một lúc bèn chồm người ra hỏi: "Chu Thận Chi, cậu có từng thích ai chưa?"Người con trai đang cầm cửa xe cúi đầu xuống, đôi mắt đào hoa vẫn khẽ nhướng lên trong màn đêm, anh nhìn cô chăm chăm rồi nhếch mép cười."Chưa có."Thẩm Điềm ngơ ngác.Chu Thận Chi hỏi ngược lại: "Điềm Điềm