Thẩm Điềm vốn muốn nhắn với anh là "đừng".Nhưng sau đó thì mới nhớ, anh không biết cô đang làm việc ở đâu mà.Phút chốc hiểu ra là Thận Chi đang chọc mình.Cô cố ý trả lời."Tới đây."Vài giây sau.Người con trai ở bên kia khẽ cười một tiếng."Công ty cậu ở đâu? Công ty xuất bản nào đấy?"Thấy chưa.Cô nhìn vào cuốn lịch, cô nghĩ trong lòng việc cứ trốn tránh cũng không phải cách hay, nếu cô đã đồng ý với anh sẽ suy nghĩ thêm vậy thì phải cho anh một câu trả lời.Thế nên.Thẩm Điềm nói với anh, tối hôm nay cô rảnh.Anh trả lời "được".Và đặt một nhà hàng rồi gửi địa chỉ qua cho cô.- ----Lần thứ ba gặp nhau rồi.Thẩm Điềm lái xe về nhà, cô thay một chiếc váy màu sáng, đơn giản tự nhiên.Sau đó cô gửi tin nhắn báo cáo cho Tào Lộ.Tào Lộ: Ồ, biết rồi, lần thứ hai hẹn hò của các cậu.Thẩm Điềm: … Làm gì có.Tào Lộ: Ăn mặc xinh đẹp một chút, gợi cảm một chút, mặc chiếc váy ôm màu đen kia ấy! Hoặc là mặc chiếc váy suông hai dây màu đỏ nha!Tất nhiên Thẩm Điềm không nghe lời Tào Lộ, cô bước xuống lầu lái xe về phía nhà hàng.Anh đổi nơi đặt nhà hàng, nhà hàng lần này là một nhà hàng đỉnh thiên không, ngôi sao phủ khắp bầu trời.
Thẩm Điềm bước lên cầu thang thì đã trông thấy anh đang chống cằm, ung dung thong thả xoay chiếc bật lửa.Thẩm Điềm dường như lại được nhìn thấy anh của những năm cấp ba.Cô ngẩn người.Thật ra cô có học qua xoay bút giống anh, chỉ là học không được.Chiếc bật lửa xoay một vòng, Chu Thận Chi đặt nó xuống, anh ngước mắt lên trông thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa.
Anh khựng lại một chút rồi nhếch môi, đứng dậy, kéo ghế cho cô.Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu rồi đi qua đó, ngồi xuống.Anh buông chiếc ghế ra, trên người anh vẫn vương nhè nhẹ mùi của hoa quế như ngày nào.Thận Chi đi sang ngồi đối diện cô, cầm menu lên: "Kẹt xe sao?"Thẩm Điềm nói: "Đoạn đường vừa mới ra khỏi công ty thì kẹt một lúc."Chu Thận Chi gật đầu, rót một ly nước chanh cho cô, sau đó đưa đến cạnh tay cô.
Ánh mắt của Thẩm Điềm rơi vào chiếc nhẫn của anh vài giây mới không nhìn nữa."Muốn ăn gì?" Anh đẩy cuốn menu sang cho cô.Thẩm Điềm cầm lấy, nhìn qua rồi gọi hai món.Đây nhà hàng món Quảng Đông.Thẩm Điềm thích ăn sườn xào chua ngọt và món kho.Chu Thận Chi nhìn cô gọi món bèn gọi thêm cho cô một chiếc bánh pudding.Sau khi gọi đồ ăn xong.Thẩm Điềm ấp úng một lúc.Hỏi: "Cậu nhất định phải kết hôn sao?"Chu Thận Chi đặt chiếc ly xuống, nhìn sắc mặt cô có chút do dự, anh gật đầu: "Phải."Hơi thở Thẩm Điềm như ngưng lại.Ngón tay Chu Thận Chi khẽ gõ nhẹ xuống miệng ly: "Cậu không cần phải khó xử, nếu như cậu thật sự không muốn kết hôn, vậy tớ chỉ có thể đợi thôi.""Đợi gì?"Anh chăm chăm nhìn cô một lúc."Đợi xem thử, sau này cậu có muốn kết hôn với tớ không."Trái tim Thẩm Điềm như bị bóp nghẹn.Cô nói: "Có phải cậu thích..."Cô muốn hỏi anh rằng có phải anh thích cô hay không.
Nhưng cô vẫn chẳng thể nào thốt ra được, Chu Thận Chi buông bên tay đang gõ vào chiếc ly xuống, nói: "Điềm Điềm, thật ra trước khi đi xem mắt với cậu, bà nội tớ đã cho tớ xem qua vô số ảnh của các cô gái khác.
Tớ luôn không muốn đi và gặp được cậu cũng là một sự tình cờ.
Khi nhìn thấy cậu bên trong quán cà phê, đột nhiên trong đầu tớ nảy ra ý nghĩ muốn thuận theo bà mà kết hôn với cậu.""Có thể cậu cảm thấy, tớ rất đường đột.""Nhưng mà ở đây tớ đã trải qua rất nhiều thứ mới có ý nghĩ như vậy."Thẩm Điềm cắn chặt môi.Cô nói: "Có lẽ sau này, vẫn sẽ có người khiến cho cậu muốn kết hôn với họ."Lời nói này của cô có chút ẩn ý từ chối.Chu Thận Chi chống cằm, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên: "Ổ?""Nếu như có, thế tại sao không xuất hiện trước cậu?"Tim của Thẩm Điềm như muốn nổ tung.Anh đang thả thính cái gì vậy!!- ----Chẳng qua bao lâu, thức ăn đã được mang lên.Khi nãy Thẩm Điềm nói chuyện liên tục uống nước, Chu Thận Chi lấy lại chiếc bình nước châm thêm cho cô một ly."Đừng uống nhiều quá, chút nữa còn món canh nữa.""Ừ."Thẩm Điềm có chút hụt hẫng.Hai người đang chuẩn bị ăn cơm thì điện thoại trên bàn của Chu Thận Chi đổ chuông, liên tục reo lên, anh bắt máy, chốc sau sắc mặt của người con trai ấy thay đổi.Thẩm Điềm nhìn sắc mặt của anh, cô cũng dừng đũa.Chu Thận Chi buông điện thoại xuống, nhìn cô: "Điềm Điềm, xin lỗi, nhà tớ có việc gấp, cậu ăn trước đi.
Hoặc là gọi bạn cậu ra ăn cùng với cậu nha.""Được chứ?"Thẩm Điềm cũng có chút lo lắng: "Nhà cậu có việc gì sao?"Chu Thận Chi ngẩn người, nhìn vào đôi mắt tựa như sao trời của cô, nói: "Bà nội nhập viện rồi."Thẩm Điềm a lên hoảng hốt.Cô nói: "Vậy cậu mau đi đi.""Ừ, tớ đi đây." Anh đứng dậy, cầm lấy chìa khoá trên bàn, quay người đi về phía cửa.
Trước khi anh rời đi hẳn thì ghé sang quầy thu ngân thanh toán.Sau khi anh đi.Thẩm Điềm ngồi đấy cũng cảm thấy bất an.Sau đó vẫn là gọi phục vụ đóng gói mang về, rồi rời khỏi nhà hàng.Cơn gió trong đêm chầm chậm thổi.Thẩm Điềm khởi động xe, quay về nhà.Vừa bước vào phòng, Tào Lộ cũng đã về, nhìn thấy cô: "Ủa, sao đóng gói mang về vậy? Cậu chưa ăn à? Vụ gì thế?"Thẩm Điềm đem túi