Ngày hôm sau.Thẩm Điềm đi đến phòng làm việc, trợ lý của chủ biên tập chí Time ngó vào xem, cười tít mắt hỏi: "Chị Thẩm hôm nay có rảnh không ạ?"Sau khi treo xong chiếc túi, Thẩm Điềm quay đầu, cười nói: "Rảnh em ạ.""Vậy thì hay quá, hôm nay bên tụi em phải đi làm một buổi phỏng vấn, chị Thẩm đi cùng với bọn em nhé."Thẩm Điềm: "Được chứ.
Em đợi chị vài phút nha, chị chuẩn bị chút đã.""Dạ vâng." Trợ lý chủ biên đưa tay lên OK, sau đó bèn rời đi.
Thẩm Điềm gọi cô trợ lý nhỏ của mình vào, bảo cô đi chuẩn bị tài liệu, nhất là tạp chí những kỳ trước của tờ tạp chí Time.Cô trợ lý nhỏ gật đầu.Tám giờ bốn mươi phút.Thẩm Điềm dẫn theo cô trợ lý nhỏ ngồi lên chiếc MPV* của tạp chí Time.
Sau khi chào hỏi bọn họ xong hai người họ bèn ngồi ở cuối xe, chủ biên của bọn họ quay đầu về nhìn Thẩm Điềm, nói: "Kỳ này phải làm phiền em rồi."(*Multi Purpose Vehicle hay viết tắt MPV đúng với tên gọi là dòng xe đa dụng)Thẩm Điềm gật đầu."Không cần khách sáo đâu ạ.""Tiểu Diệp, mang tài liệu của người sẽ được phỏng vấn cho em ấy." Chủ biên nói rồi quay người lại.Một lúc sau, tài liệu của người được phỏng vấn được đưa sang cho Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm mở ra xem, người này chính là Vệ Vũ - Giáo sư nghiên cứu và phát triển tập đoàn y tế Giang Thị, người này từng đưa ra quan điểm "Phẫu thuật AI chuẩn xác hơn con người".
Và cũng đạt được thành tích vô cùng nổi bật trong nghiên cứu cấy ghép thiết bị điều hoà nhịp tim.Đây cũng là lần đầu tiên ông tiếp nhận phỏng vấn.Cô trợ lý nhỏ ghé sát vào Thẩm Điềm: "Woa, người gì mà giỏi quá."Thẩm Điềm gật đầu: "Đúng đó."Chiếc xe đã đi đến trụ sở nghiên cứu khoa học của Giang Thị, diện tích của nơi này thật sự rộng lớn.
Giang Thị là một trong tứ đại gia tộc của Lê Thành, nguồn lực tài chính vô cùng vững chắc.Sau khi chiếc xe dừng lại.Thẩm Điềm cùng cô trợ lý xuống xe rồi đi theo nhóm của bọn họ lên lầu.Nhóm của họ cũng khá đông người, vừa mới ra khỏi thang máy chủ biên đã đi đến quầy lễ tân báo thân phận với họ, lễ tân kiểm tra lịch hẹn trước trên máy tính xong thì gật đầu nói: "Mời mọi người đợi một chút, lát nữa trợ lý của giáo sư Vệ sẽ đến đây đón mọi người.""Cảm ơn."Thế là, mọi người bèn đứng ở quầy lễ tân đợi.Ngay lúc này.Một người con trai mặc chiếc áo blouse trắng dẫn theo hai người bước ra, đang trao đổi tài liệu với một người khác.
Người con trai mặc chiếc áo blouse trắng cụp mắt, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên."Trời mé." Trợ lý của chủ biên Trần la lên, Thẩm Điềm đang xem điện thoại thì cũng ngóc đầu dậy, lập tức đứng hình, người con trai đứng cách đó không xa.Lại chính là Chu Thận Chi.Ngón tay thon dài kia của anh đang lật xem từng trang tài liệu, nghe những người ở phía trước nói, gương mặt với góc nghiêng rõ nét.
Lúc này nhìn từ xa lại có một chút cảm giác khó gần.Trợ lý của chủ biên Trần che miệng nói khẽ: "Chu Thận Chi! Là trò cưng của giáo sư Liêu Ngạn ở khoa học y sinh Thanh Hoa, kỹ sư của viện nghiên cứu Thanh Hoa đó chị.
Chủ biên, sau này chúng ta phải phỏng vấn cậu ấy!"Chủ biên Trần nhìn chàng trai đó."Trông có vẻ rất trẻ."Trợ lý che miệng nói: "Ảnh đỉnh lắm chị, trong quãng thời gian học ở trường ảnh đã chuyên tâm nghiên cứu đặt stent não*, hiện nay rất nhiều ca liên quan đến đặt stent mạch máu não đều là do ảnh phụ trách chị ạ."Cô trợ lý nhỏ của Thẩm Điềm há hốc mồm."Ôi trời, vừa đẹp trai lại vừa giỏi giang."Thẩm Điềm siết chặt túi tài liệu trong tay.Nhìn người con trai đứng cách đó không xa.Cô không biết những năm gần đây anh đã trở nên lợi hại như vậy.Lúc này.Chu Thận Chi đưa tài liệu lại cho người phía sau, anh đặt tay vào hai bên túi áo blouse gật gật đầu, sau đó quay người sang vừa hay bắt gặp bọn họ.Anhcũng nhìn thấy Thẩm Điềm mặc chiếc áo sơ mi cùng với váy chấm đầu gối đứng lẫn trong nhóm người đó.
Hôm nay cô búi tóc thấp và kẹp thêm một chiếc nơ nữa.Nó làm cho cô trở nên dịu dàng hơn.Cô không cảnh giác mà nhìn thẳng vào Thận Chi.Thẩm Điềm hồi hộp.Ánh mắt của Chu Thận Chi không dừng ở chỗ bọn họ quá lâu, anh nhìn Thẩm Điềm một lúc thì bèn quay đầu dò hỏi người ở bên cạnh gì đó, vài giây sau, anh lại gật gật đầu nói thêm vài câu rồi đi.Nhưng người con trai nói chuyện với anh thì vẫn ở đó, cậu ấy mỉm cười chạy sang, nói: "Mọi người ngồi một chút nhé, Tiểu Tiêu, mau pha cho khách vài ly cà phê đi."Lễ tân ngẩn người, ồ lên một tiếng rồi lập tức đi pha cà phê.Chủ biên Trần nói với người con trai kia: "Cảm ơn nhé."Sau đó, nhóm người bọn họ bèn đi sang khu tiếp đãi khách ngồi đợi, cậu trai đó mang từng ly cà phê một đặt trước mặt bọn họ, nói: "Giáo sư Vệ chắc có thể phải mất mười mấy phút nữa mới đến, làm phiền mọi người đợi thêm một lúc."Chủ biên Trần cầm lấy ly cà phê, nói: "Vâng, không sao."Thẩm Điềm cũng nhận ly cà phê rồi thêm một ít đường vào.Cậu con trai ấy thấy mọi người đều đã có cà phê, cậu cũng nói với mọi người yên tâm đợi một lúc, sau đó thì đi mất.
Lễ tân quay lại quầy lễ tân đứng rồi nhìn bọn họ, trợ lý của chủ biên Trần woa ngạc nhiên, che miệng ghé sát nói: "Tự nhiên thái độ tốt ghê, tốt hơn cả lễ tân nữa, không hổ là đại ca Chu Thận Chi."Cô trợ lý nhỏ hình như cũng bị mê hoặc."Vừa đẹp vừa giỏi, lại còn tốt tính như vậy chắc chắn có rất nhiều người thích, ngay cả em cũng thích anh ấy mất rồi."Thẩm Điềm uống một ngụm cà phê.Xoa xoa miệng ly.Bất luận là lúc nào.Thì cũng có rất nhiều người yêu thích anh ấy.Chủ biên Trần im lặng một lúc, nói: "Tiểu Diệp, em để ý cậu ta thử xem, xem kỳ sau có thể phỏng vấn cậu ấy không."Tiểu Diệp gật đầu: "Tuân lệnh."Tiểu Diệp nói tiếp: "Hình như anh ấy chưa từng tiếp nhận phỏng vấn, bài diễn thuyết tốt nghiệp năm ngoái, anh ấy cũng có lên sân khấu, sau đó tạp chí Thanh Niên hẹn ảnh phỏng vấn mà không hẹn được đó chị."Chủ biên gật đầu."Được rồi, chúng ta sẽ là những người đầu tiên phỏng vấn cậu ấy.""Vâng ạ." Tiểu Diệp hưng phấn gật đầu lia lịa.Bọn họ lại ngồi thêm mười mấy phút như vậy nữa, giáo sư Vệ cuối cùng cũng xong việc, mọi người được mời vào trong phòng khách.
Giáo sư Vệ đeo một cặp kính thật dày, ngồi ở trên.Thẩm Điềm mở máy tính bảng ra.Lắng nghe nội dung mà bọn họ phỏng vấn, điều chỉnh màu sắc.Cô hy vọng có thể tạo ra một trang bìa có màu sắc tương tự với phong thái của giáo sư Vệ.
Lúc trước thầy Thịnh Nguyên có nói cô rất giỏi trong việc nắm bắt màu sắc, thế nên mới nhận cô làm học trò.Trong lúc đó.Chu Thận Chi dẫn theo hai người nữa đi ngang qua phòng tiếp khách, anh không nhìn vào phòng.
Nhưng Thẩm Điềm thì nhìn thấy anh, cô có chút ngây người, nhìn một lúc rồi lại thu tầm mắt về, chú tâm chỉnh màu.- ----Sáu giờ rưỡi chiều.Chủ biên Trần mời mọi người ăn cơm ở một tiệm lẩu.
Cả nhóm mệt mỏi cả ngày trời đi ăn một chút thịt, thêm chút thức uống bèn vô cùng vui vẻ.Sau khi ăn tối xong thì trở về.Cả người Thẩm Điềm đều ám mùi lẩu, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau đó, cô vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn máy tính, mở trang web ra và tìm kiếm "Chu Thận Chi".Rất