Trở ra từ phòng tắm, Phàm Dương rảo bước đến giường ngủ ngồi xuống, tay cầm lấy điện thoại mở ra, hiện lên ba cuộc gọi nhở từ bà nhỏ.
Chẳng phải vừa rồi cô bảo cô đi ngủ rồi sao? Lại còn gọi cho anh tận ba cuộc?
Phàm Dương ấn vào màn hình gọi lại, chuông đổ từng hồi cho đến khi tự động ngắt cuộc gọi.
Cô không nghe máy, Phàm Dương khẽ cười, ánh mắt cưng chiều đặt điện thoại lên tủ.
Chắc là bà nhỏ vừa rồi nghịch ngợm muốn gọi anh, bây giờ không nghe máy có lẽ đã ngủ rồi.
Phàm Dương suy nghĩ rồi nằm xuống giường, thư giãn cơ thể sau một ngày bận bịu, chỉ cần xong công việc trong ngày mai, anh có thể trở về với cục nọng đáng yêu của anh.
Phàm Dương nhắm mắt lại, khoé môi giương cao thành nụ cười cưng chiều.
…
Phòng nghỉ của Lý Cẩn.
Sau một hồi cuồng nhiệt trên xe, Lý Cẩn ôm Tô Tâm đi lên phòng, đặt cô nằm xuống giường, thân thể Tô Tâm vẫn chưa hạ nhiệt, anh có ý định quay đi, Tô Tâm giữ lấy tay anh.
Lý Cẩn nhìn thiếu nữ rũ rượi nhiễm dục, anh chỉ muốn đi uống nước một chút, nhìn lại môi miệng cô cũng khô khan, khẽ nói.
“Anh lấy nước, em cũng khát rồi phải không?”
Tô Tâm mím mím môi, nuốt ực một cái, đúng là cô rất khát, Tô Tâm buông tay, Lý Cẩn xoay người đi đến bình nước, uống một lý nước, anh cầm ly nước trở lại giường.
Tô Tâm bèn lật đật ngồi dậy, dự định sẽ uống nước, thế nhưng Lý Cẩn cầm cốc nước đứng bên giường lại ngửa đầu uống.
Tô Tâm ngơ ngác, cô cứ nghĩ ly nước kia là cho cô, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chớp chớp mắt không hiểu.
Lý Cẩn ngửa đầu uống một ngụm nước, đặt cốc nước lên tủ, cánh tay to nắm lấy thân thể nhỏ ấn xuống giường, ấn lên miệng Tô Tâm nụ hôn ẩm ướt nước, đàm áp trên môi, truyền nước trong miệng anh thông qua nụ hôn cho cô, bàn tay mâm mê đôi ngực căng mọng, nụ hoa đã sớm cứng lại.
Anh xoa ngực thịt, truyền xong nước, li3m láp cánh môi, vừa hôn vừa mân mê thân thể ngọt ngào.
“Ưm…”
Thiếu nữ dưới thân anh, bị lột [email protected] quần áo, [email protected] truồng quấn lấy người đàn ông ngự trị, yêu kiều r3n rỉ.
Màn đêm cứ thế trôi, căn phòng nồng lên mùi vị h0an ái, Lý Cẩn và Tô Tâm buông thả tất cả, giây phút này đây trong tâm trí của hai người họ chỉ có đối phương.
…
Buổi trưa hôm sau, mặt trời toạ đỉnh đầu.
Lý Cẩn ôm Tô Tâm ngủ say, hai chiếc điện thoại nằm trên tủ đầu giường, một trong hai chiếc reo lên, tiếng chuông điện thoại khiến cho Tô Tâm nhăn nhăn đầu lông mày, theo thói quen cô quơ bàn tay tìm kiếm, quơ trúng điện thoại, Tô Tâm chẳng thèm mở mắt, ngón tay lướt qua màn hình rồi đặt điện thoại lên gương mặt.
“Alo…”
“…”
Đầu dây yên lặng, không có bất kỳ một âm thanh nào, Tô Tâm mớ ngủ thỏ thẻ âm thanh nhỏ.
“Ai thế…”
Tô Tâm mê mang trong cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói trung niên của một người phụ nữ lạ, giọng nói rất nhỏ, có vẻ như điện thoại bị bịch loa.
“Ông nó, ông nó đến đây, điện thoại Lý Cẩn sao lại có giọng con gái thế này?”
Đối đáp với người phụ nữ trong điện thoại là giọng người đàn ông ngỡ ngàng.
“Giọng con gái? Chắc là thằng nhỏ bận gì đó nên cô nào nghe máy thôi.”
“Ầy dà, không phải…” Người phụ nữ vội nói.
“Ông nghe xem, con bé nó còn đang mớ ngủ đây.”
Tô Tâm vẫn chưa đủ tỉnh táo, đôi mắt nhắm nghiền, không hề ý thức được cuộc hội thoại bên trong, cho đến khi giọng nói người phụ nữ to rõ trở lại.
“À à, chào con, con là…?”
Tâm trí Tô Tâm còn đang nằm trong giấc mộng, bấc giác trôi theo câu hỏi.
“Tô Tâm…”
“Tô Tâm à?” Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó loa điện thoại lần nữa bị bịch lại, giọng bà nhỏ nhỏ nói với lão chồng.
“Hình như tôi nghe thấy tên này ở đâu rồi? Ông kiểm tra lại trong số bạn bè của thằng Cẩn xem.”
“À à” Người đàn ông vội gật gật đầu.
“À Tâm vẫn còn đang ngủ sao?” Người phụ nữ lại tiếp tục trò chuyện với Tô Tâm.
“Ừm…”
“Chuyện là…” Người phụ nữ cười cười, bà đã nghĩ ra được tình trạng của cô gái họ Tô này và con trai của bà.
“Cẩn nó không có ở đó sao? Bác gọi tìm thằng Cẩn.”
“Cẩn… Cẩn nào…” Tô Tâm mơ mớ hỏi, bỗng nhiên một thứ sinh vật vừa to vừa dài từ phía sau mông c ắm vào hạ thể, cắm thẳng vào trong người Tô Tâm.
“Ách…” Tô Tâm giật bắn, lập tức mở mắt,