Lâm Ninh cúp máy, ném điện thoại bay vèo lên mặt bàn, hai tay ôm mặt oan ức khóc.
“Tàn nhẫn… Hụ hụ… Thật là tàn nhẫn…”
“Cô chủ sao vậy a?” Dù đã nghe cuộc nói chuyện điện thoại, Tiểu Vỹ vẫn không hiểu vì sao Lâm Ninh lại bù lu bù loa như thế, ngây thơ hỏi.
“Cô chủ có chuyện gì sao?”
“Xong rồi xong rồi… Thế là hết rồi ứ hự…”
Lâm Ninh ôm mặt thảm thiết khóc lóc, âm thanh ngây thơ của Tiểu Vỹ lọt vào tai, Lâm Ninh ngẩn mặt lên, rưng rưng nước mắt thỉnh cầu.
“Tiểu Vỹ, chuyện này đã có bao nhiêu người biết rồi, em tuyệt đối đừng để lan truyền ra ngoài” Lâm Ninh chụp lấy hai tay Tiểu Vỹ, nước mắt lấp lánh rưng rưng trông vô cùng đáng thương.
“Những chuyện như thế này truyền ra ngoài sẽ không tốt đâu.”
Nếu mà chuyện này lộ ra ngoài, không những là ảnh hưởng mặt mũi của Lâm Ninh, có khi là ảnh hưởng đến cả Phàm Dương.
Lâm Ninh thật không dám nghĩ tới ngày đó, cả Thành An này sẽ không còn trao cho cô danh xưng đệ nhất mỹ nữ nữa, đổi lại là… Lãnh cảm phu nhân.
Tiểu Vỹ chớp chớp mắt, nghĩ đến chuyện mà cô chủ nhỏ đang lo lắng, lập tức cười tươi, nắm lại tay Lâm Ninh.
“Cô chủ đừng lo ạ” Trong đôi mắt Tiểu Vỹ chỉ có sự chân thành, trấn an Lâm Ninh.
“Chuyện này sẽ không lộ ra, nói gì thì cô chủ cũng là thiếu phu nhân, được coi là chủ của Hoa Viên cũng như chủ của bọn người làm chúng em, cô chủ còn là vợ của cậu nữa.
Bọn người làm chúng em chỉ mong cô chủ biết thương cậu nhà chúng em một chút thôi, bọn em sẽ không lan truyền điều gì ra ngoài đâu ạ.”
Lâm Ninh nghe Tiểu Vỹ nói thế, nhất thời cảm động đến rớt nước mắt, hít cái mũi sụt sịt.
“Thật thế chứ? Em hứa đó.”
“Thật mà” Tiểu Vỹ haha cười, tay nắm rất chặt tay Lâm Ninh, thành thật giải bày.
“Đầy tớ trong Hoa Viên này tuyệt đối trung thành với cậu chủ, những chuyện sẽ gây ảnh hưởng cho cậu chủ, bọn người làm chúng em chắc chắn sẽ không làm.”
Câu nói chắc chắn khiến cho Lâm Ninh nhẹ nhõm thở phào, buông ra tay Tiểu Vỹ, vuốt vuốt lòng ngực một phen.
Nhưng chợt ngẫm lại những gì Tiểu Vỹ nói, Lâm Ninh cảm giác được người làm ở Hoa Viên vô cùng yêu thương Phàm Dương, thậm chí còn tuyệt đối trung thành, cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
“Em nói vậy thì… Cảm giác mọi người thương anh ấy lắm.”
“Đúng rồi ạ” Tiểu Vỹ gật đầu nhanh, nhắc đến cậu chủ thì hai mắt cô bé sáng lấp lánh, cực kỳ ngưỡng mộ nói.
“Em là lứa người vào Hoa Viên sau này, nói đến thương cậu nhất là bác Lý với bà Năm, tại vì hai bác ấy đã ở bên cạnh cậu từ lâu lắm rồi, em nghe mấy chị lớn nói là bác Lý, bà Năm là người làm từ thuở cha của cậu.”
“Cha của Phàm Dương?” Lâm Ninh nhăn nhẹ đầu lông mày, cô chưa từng được gặp người này, ở cả đời trước, Lâm Ninh chưa từng được nghe hay ai đó nhắc đến cha của Phàm Dương.
Kể cả ngày lập hôn với ngày kết hôn, người đứng ra chứng hôn cho Phàm Dương là ông nội, Lâm Ninh có gặp mặt qua mấy người Phàm gia trong hôn lễ, nhưng chưa một ai nhắc đến cha mẹ anh.
Đối với Lâm Ninh hiện tại, cô vẫn chưa biết gì về việc của cha mẹ Phàm Dương.
Lâm Ninh ngẩn mặt nhìn Tiểu Vỹ, nổi lên ý định muốn thăm dò thông tin từ miệng cô hầu nhỏ.
“Tiểu Vỹ này, em biết gì về cha mẹ của Phàm Dương?”
“Dạ?” Đột nhiên bị hỏi tới, Tiểu Vỹ mới nhận ra bản thân đã hơi quá lời, vội vàng cười trừ.
“Dạ… Chuyện này…” Tiểu Vỹ bối rối, mắt liếc nhìn xung quanh muốn né tránh, nhìn vào khây cơm bát thuốc trước mặt, vội nói.
“Cô chủ ăn đi kẻo đồ ăn nguội ạ, em còn phải đi làm việc, em quên mất vừa rồi bà Năm có nhờ em vài việc trong bếp” Tiểu Vỹ nói vội, dáng vẻ thật sự rất gấp rút, ngón tay chỉ chỉ về phía ngoài cửa muốn rời đi.
“Cô chủ ăn đi nha, em xuống phụ bà Năm, lát nữa em lên dọn ạ.”
Tiểu Vỹ nói xong, không đợi Lâm Ninh cho phép vội vàng cúi đầu rồi xoay người đi.
Lâm Ninh nhìn cô bé vội vàng rời đi, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi đó trông thật đáng nghi ngờ.
Đầu lông mày thanh tao chau lại, Lâm Ninh hoài nghi.
Vừa rồi cô hỏi Tiểu Vỹ về cha mẹ của Phàm Dương, điều gì khiến cho Tiểu Vỹ rối rít như vậy.
Có điều gì về cha mẹ của Phàm Dương mà Lâm Ninh không nên biết sao?
Lâm Ninh chau mi tâm, vô cùng hoài nghi người trong Hoa Viên này.
Bọn họ đúng thật vô cùng trung thành, bọn họ xem Phàm Dương như thể người thân trong nhà, lúc nào miệng cũng gọi rất yêu thương “Cậu nhà tôi”.
Đối với đầy tớ trong Hoa Viên, Phàm Dương chính là tín ngưỡng cao nhất.
Ngẫm lại thì… Chưa một ai nhắc đến cha mẹ của Phàm Dương, kể cả ở kiếp trước, Lâm Ninh cũng chưa từng nghe ai đó trong Hoa Viên nhắc đến ông bà Phàm.
Lâm Ninh ở đời trước, kết hôn với Phàm Dương nửa năm chỉ toàn tìm cách ly hôn, cô không quan tâ m đến ông bà Phàm, cô càng không muốn dính tới họ Phàm gia thế khi ấy nên chẳng bao giờ tìm hiểu về họ.
Quậy phá Phàm Dương