Phàm Dương ngồi trên sofa, Lâm Ninh ngồi ngang đùi Phàm Dương, hai tay choàng qua cổ anh, anh li3m láp hôn môi cô, hai người hôn nhau mặc cho thời gian trôi qua.
Hôn hấp đến thân nhiệt nóng dần theo nụ hôn, Lâm Ninh đắm chìm cùng anh trầm ngâm cuốn quýt.
Phàm Dương m*t lấy ngọt ngào, hạ thể trở nên cứng rắn, cơn thèm khát từ phía dưới chạy sộc lên lấn áp lý trí.
Phàm Dương ngừng lại nụ hôn, tay ôm lấy eo nhỏ, đầu gục vào bã vai Lâm Ninh, rít vào một hơi thở thật dài.
“Được rồi… Không nên nữa…” Mùi hương từ vai áo, gáy tóc Lâm Ninh xoa dịu tâm trí Phàm Dương, bàn tay anh mân mê tấm lưng nhỏ, dụi mặt vào bã vai Lâm Ninh cố gắng đ è xuống dục niệm, âm thanh trầm khàn than thở.
“Em thật là…”
Nếu anh hôn nữa, anh không biết bản thân có cầm cự được hay không nữa.
Lâm Ninh câu lấy anh, cánh môi bị hôn phát tê, hai làn môi nhuộm một lớp nước, Lâm Ninh bậm lại môi, li3m đi ướt át trên cánh môi, bàn tay nhỏ nhắn xoa lên mái tóc sau gáy Phàm Dương, luồn tay vào gáy tóc Phàm Dương xoa xoa.
Người đàn ông này đang rất kiềm chế, trái tim Lâm Ninh cũng đang rất lùng bùng, phía dưới hạ thể, Lâm Ninh đang ngồi lên chỗ kia rất căng, nó bốc ra một hơi nóng ám muội.
Lâm Ninh xoa xoa đầu Phàm Dương, nghịch vào tóc anh.
“Chồng nè” Cô thủ thỉ gọi nhỏ, âm thanh ngọt ngào hỏi “Anh có quen với người của Nhất Bang hả?”
Phàm Dương dụi vào vai Lâm Ninh, bàn tay to vuốt lên tấm lưng lại thả xuống, luồn vào trong vạt áo, trực tiếp chạm vào làn da mượt mà, anh hít vào một hơi gần như xuyên qua lớp vải vóc tận hưởng da thịt ấm mềm.
“Ừ…”
“Là quan hệ thế nào vậy? Có tốt hay không?” Nghe thấy anh quen biết với giới ngầm, Lâm Ninh không khỏi lo lắng “Sao anh lại quen với những người đó, bọn họ đáng sợ lắm đó, tốt nhất đừng nên dính vào.”
“Ừm…” Phàm Dương lại khẽ ra một âm, bàn tay ở sau lưng Lâm Ninh đang rất hư hỏng, anh nắm lấy dây áo ngực, kéo dây áo tụt xuống bên vai.
“Nè nè chồng em, anh có nghe em nói không?” Anh trả lời rất tùy hứng a, cô có cảm giác anh tập trung vào sờ s0ạng lưng cô hơn.
“Ừ…” Phàm Dương lại thở ra hơi nóng, một bàn tay chui ra phía trước, nắm lấy vai áo Lâm Ninh kéo vai áo trượt xuống bã vai, dây áo ngực cũng đã bị kéo xuống, vai trần lộ ra, ẩn hiện gò bồng đào căng tròn.
Phàm Dương hôn lên vai Lâm Ninh, rít vào một hơi thật sâu, hôn men trên bã vai trượt qua cổ thiên nga.
“Anh và cái người ở Nhất Bang đó là quan hệ thế nào vậy?”
Lâm Ninh vẫn cố gắng hỏi, ngoan ngoãn để anh hôn, cái cô cần là thông tin từ miệng anh, thế nhưng Phàm Dương chỉ đắm trong mê muội hôn hấp bã vai đến xương quai xanh, in lên trước cổ mấy dấu hôn đỏ, men xuống gồ bồng căng tròn hôn hấp.
Cảm thấy người đàn ông này đang dần nóng lên, nơi cô ngồi lên ngày càng cứng rắn, Lâm Ninh áp hai tay lên hai bên gương mặt Phàm Dương, đẩy gương mặt anh ra đối mặt với cô, nghiêm túc nói.
“Sáng nay có một người ở Nhất Bang vào tiệm bánh của Doãn Linh, vừa rồi Doãn Linh cũng đến đây thì gặp người kia đi ra” Lâm Ninh liếc mắt nhìn nửa chiếc bánh ngọt trên bàn, hộp bánh quen thuộc của cửa hàng bánh của Doãn Linh chứng tỏ là gả đàn ông kia đến đây, Lâm Ninh nghiêm mặt.
“Anh và người kia có quan hệ như thế nào? Có tốt không? Người kia muốn tìm con trai của bà chủ, Doãn Linh không muốn bọn họ tìm đến bà chủ cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng anh lại có quan hệ với gã kia.”
Phàm Dương nhìn bà nhỏ vô cùng nghiêm trọng, anh lại rất bình thản ngắm nhìn cô, thấy vậy, Lâm Ninh véo hai gò má của anh kéo ra.
“Chồng em làm ơn nghiêm túc trả lời em đi.”
Ánh mắt Phàm Dương dao động, ý cười hiện lên, bạc môi cong cong.
“Bà nhỏ muốn anh giúp?”
“Đúng đó, nếu quan hệ của anh và người kia tốt thì có thể nào giúp Doãn Linh bảo người kia đừng tùy tiện đến tìm bà chủ, bà chủ lớn tuổi rồi, trực tiếp tìm bà, sợ là bà chủ chịu không nổi, còn nếu quan hệ của anh và gả kia không mấy tốt thì em chỉ muốn nhờ anh thuê một vài người cho Doãn Linh làm bia đỡ đạn.”
Lâm Ninh nói ra thỉnh cầu, ngay sau đó lại thắc mắc.
“Nhưng anh sao lại quen với người hắc đạo? Quen biết bọn họ sẽ rất nguy hiểm.”
“Bà nhỏ không cần lo lắng” Phàm Dương hướng mặt đến muốn hôn, Lâm Ninh liền giữ yên mặt anh.
“Sao em lại không lo lắng, anh là chồng của em, nếu anh có chuyện gì thì em biết phải làm sao? Em còn trẻ, không muốn trở thành goá phụ.”
Phàm Dương duật ra nụ cười tuấn mỹ, nâng tay cầm lấy một bàn tay đang giữ trên gương mặt anh, kéo tay cô ra, Phàm Dương nghiêng mặt hướng vào tay Lâm Ninh, hôn vào lòng bàn tay của cô.
“Thế anh giúp bà nhỏ, bà nhỏ có gì thưởng cho anh không?”
Nụ hôn nhẹ in vào lòng bàn tay, Lâm Ninh cảm giác nhọt nhọt, nghĩ đến thứ có thể thưởng cho anh cùng với bầu không khí đầy ái muội này thì… Lâm Ninh chỉ có một thứ thôi.
Phàm Dương dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, anh hỏi.
“Thưởng bà nhỏ cho anh hửm?”
Ừ thì… Lâm Ninh hiện tại ngoài tấm