Lâm Ninh ngủ một giấc say, khi tỉnh lại bầu trời đã chuyển ánh vàng, bên cạnh giường cũng đã trống không.
Mặc vào quần áo chỉnh chu, chải chuốt mái tóc thật gọn gàng, Lâm Ninh mở cửa phòng ngủ, bước ra phòng làm việc.
Phòng làm việc trống không, có vẻ như Phàm Dương đã ra ngoài, tâm trí Lâm Ninh nhớ đến lời cô tiếp tân nói lúc sáng rằng anh có một cuộc họp vào buổi chiều.
Lâm Ninh nhìn đồng hồ trong tủ gỗ sang trọng, hiện tại đang là ba giờ chiều.
Phàm Dương có lẽ đang dự họp, mắt Lâm Ninh liếc đến bàn làm việc của anh, hai chiếc màn hình máy tính ở kia.
Lâm Ninh không tốn thêm thời gian chần chừ, bước nhanh đến bàn làm việc ngồi vào ghế tổng, tay ấn bừa vào một phím bất kỳ trên bàn phím, màn hình máy tính sáng lên.
Màn hình nổi lên hoạt ảnh biểu đồ gia tăng cổ phiếu, may mắn quá anh vẫn để máy tính ở chế độ làm việc, đỡ phải tốn công vặn nào mò cách bẻ mật khẩu máy tính.
Lâm Ninh thoát ra khỏi trang biểu đồ, bấm vào ổ đ ĩa máy tính.
Gõ vào từ khoá B.A, ổ đ ĩa liền trả cho Lâm Ninh một loạt tệp tài liệu, Lâm Ninh nhìn những dòng thư mục lạ lẫm, muốn tìm ra danh sách nhân viên trong số thư mục này cũng là vấn đề tốn thời gian.
Lâm Ninh cũng không còn cách nào khác, cô bấm vào từng thử mục để tìm danh sách nhân viên B.A, tay cầm con chuột điều khiển, động tác nhanh lẹ bấm vào thư mục xem, chỉ cần bên trong thư mục không hiển thị tên nhân viên, Lâm Ninh sẽ lập tức chuyển vào thư mục khác.
Mò mẫn gần mười phút, căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng nhấp con chuột máy tính, cuối cùng Lâm Ninh cũng dò đến thư mục danh sách nhân viên.
Lâm Ninh vui mừng, mục tiêu của cô đây rồi, cô cần tìm người thứ ba tiếp tay đào lỗ hỏng cho Lâm Ái Mỹ và Chu Quốc Duy, một người nào đó liên quan đến Chu Quốc Duy.
Trước mắt là toàn bộ tên nhân viên trong B.A, xếp theo thứ tự thấp dần, người đứng đầu B.A là giám đốc Hạ Nhiên, tiếp đến là những cái tên của các trưởng bộ phận, Lâm Ninh nhìn qua ba cái tên, đến cái tên thư tư.
Trưởng bộ phận kế toán, Lý Lộ Niên.
“Lý Lộ Niên?” Lâm Ninh thốt lên, một cảm giác quen thuộc ập đến, vừa vặn thốt lên cái tên này, đầu Lâm Ninh đau nhức dữ dội.
Lâm Ninh đỡ lấy thái dương đau đớn, đột nhiên đầu cô đau dữ dội, bên tai còn phát ra âm thanh đau điếng của sóng âm cao vút.
Một giọng nói phát lên trong tiềm thức Lâm Ninh, âm giọng của một vị phóng viên.
“Tổng giám đốc tập đoàn thương mại Hafam Phàm Gia đã trở về nước sau một thời gian dài ở Anh.”
Là giọng nói phát ra từ loa điện thoại, thông tin mà người phụ nữ đứng tựa mình bên cửa đang xem, và người phụ nữ khác đang tiêm thuốc độc vào cánh tay Lâm Ninh.
Đầu Lâm Ninh đau đớn dữ dội, cảm giác đau đớn y hệt như những chất độc đang ăn mòn trong cơ thể, Lâm Ninh chống đỡ thái dương, đầu lắc mạnh một cái cố gắng tỉnh táo lại, nhưng cô không thể cản những âm thanh đang vang vang trong tiềm thức.
“Tổng giám đốc Phàm, tôi được biết tập đoàn Hafam Phàm Gia trong nước…”
Giọng nói phóng viên, âm thanh chen chút xô đẩy, kể cả âm thanh đèn flash chụp ảnh cũng thật rõ, mỗi một tiếng flash chụp ảnh, Lâm Ninh rùng người, lông tơ dợn lên thành hột.
Đầu đau quá…
Lâm Ninh đứng dậy, một tay chống xuống mặt bàn, một tay đỡ thái dương, tầm mắt mờ ảo phân hình ảnh ra thành nhiều mảnh.
Cái tên Lý Lộ Niên nhoè đi, chữ cái phân thân ra thành ba bốn lớp mực chồng lên nhau.
A… Đau quá.
Cảm giác đau đớn như thể chất độc hôm ấy ngấm vào máu, Lâm Ninh đứng không vững, tay chân trở nên bủn rủn, âm thanh vang vang tiếp tục lùng bùng hai bên lỗ tai.
“…Đang có bê bối biển thủ công quỹ của kế toán trưởng Lý Lộ Niên, tổn thất…”
“Tổn thất biển thủ công quỹ…”
Lâm Ninh không chống đỡ nổi bản thân, đầu cô đau buốt từng cơn, lỗ tai cứ ong ong đau điếng, cơ thể mất đi lực ngã xuống, ngất ngay bàn làm việc của Phàm Dương, mi mắt khép chặt, ý thức chỉ còn một màu tối.
Lát sau, Phàm Dương hoàn thành cuộc họp, trở về phòng làm việc.
…
Phòng bệnh trắng tinh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Lâm Ninh nằm trên giường bệnh, mi mắt run run nâng lên.
Mơ màng nhìn trần nhà trắng tinh, mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi, Lâm Ninh còn chưa kịp tỉnh táo.
Phàm Dương ngồi bên giường, nhìn thấy cô mở mắt, anh vội khẽ buông ra bàn tay nhỏ nhắn, đứng dậy lo lắng xem xét.
“Bà nhỏ… Bà nhỏ tỉnh rồi” Giọng nói Phàm Dương mang theo sợ hãi, gương mặt tuấn tú trước mặt cô trông thật xanh xao.
“Em lại đang ở bệnh viện à?” Lâm Ninh hỏi, mùi thuốc khử trùng nồng như thế này thì chỉ có thể là ở bệnh viện.
“Ừ” Phàm Dương xoa gò má Lâm Ninh, ngón tay anh thật lạnh, anh xót xa nói.
“Em bị ngất, lúc chiều anh trở về phòng làm việc thì em đã nằm bất động” Giọng Phàm Dương thật run, ngón tay cái xoa xoa gò má cô cũng không ngừng run lên.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không? Mấy ngày nay có khó chịu trong người không?”
Mấy hôm nay, Phàm Dương cứ nghĩ sức khoẻ cô đang tốt hơn, nào ngờ lúc chiều vào phòng lại nhìn thấy cô nằm như người chết trên sàn nhà.
“Bà nhỏ, em không khoẻ chỗ nào phải nói cho anh chứ?”
Đột nhiên cô ngất xĩu tại bàn làm việc, lúc đó trái tim Phàm Dương gần như rơi ra ngoài, anh sợ đến mặt mày trắng bệch ôm cô chạy đến bệnh viện.
“Em vẫn khoẻ mà” Mấy hôm nay Lâm Ninh rất tốt, cơ thể hoàn toàn bình thường, chỉ là buổi chiều nhìn thấy cái tên kia, một đoạn ký ức trước khi chết ùa về, lúc đó cơ thể Lâm Ninh hệt như đang bị tiêm thuốc độc vậy.
“Em khoẻ thì sao lại ngất như vậy được, thật là…” Phàm Dương ngồi xuống ghế, hai bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Ninh, xoa xoa bàn ủ ấm bàn tay của cô, còn hôn hôn lên mu bàn tay.
Ánh mắt anh chỉ toàn phiền lo, giọng nói trầm khàn nghiêm nghị giờ đây hoàn toàn mềm nhũng.
“Bà nhỏ đúng là biết cách doạ anh mà.”
Ôi trời, từ ngày cưới bà nhỏ về, đây là lần thứ ba cô khiến cho anh hồn phi phách lạc.
Lần đầu tiên là ngày quản gia gọi cho Phàm Dương nói cô chủ đem đồ trong nhà đập nát hết, còn dẫm trong mảnh vỡ đến chân bê bết máu.
Lần thứ hai là ngày cô cắt tay tự vẫn, đây là lần thứ ba.
Nhìn thấy Phàm Dương vì cô mà lo lắng, trái tim Lâm Ninh rộn ràng một nhịp.
Phàm là ông tổng nhất nhì Thành An này, là ông Phàm lừng danh được mọi người ca ngợi, ai lại nghĩ anh sẽ vì cô mà lo lắng đến mức độ này.
Dường như trên khoé mi anh còn vươn hạt nước, người đàn ông này thật sự rất yêu thương Lâm Ninh.
Trái tim Lâm Ninh rộn ràng, nhận ra thêm một điều…
Ban đầu khi quay ngược thời gian trở lại, Lâm Ninh chỉ muốn ngăn cản những bi kịch, chỉ muốn bên anh để ngăn những chuyện đau khổ sẽ xảy đến với cô và Doãn Linh.
Nói rõ ràng ra thì Lâm Ninh những ngày qua, chẳng khác nào lợi dụng Phàm Dương để giữ mạng sống kiếp này.
Phải, cô chỉ muốn ngăn bi kịch tái diễn mà lợi dụng anh, lợi dụng ngôi vị bà Phàm này.
Bây giờ đây, Lâm