DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Thịnh Hạ bị một trận ầm ĩ đánh thức, cô hình như đang nằm ở nơi nào đó, muốn mở to mắt, nhưng ý thức lại không rõ.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào?” Tô Giản Thù nôn nóng kéo tay bác sĩ.
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, “……Người này không nên đưa đến phòng cấp cứu, nên đưa đến khoa phụ sản mới đúng.
”
Tô Giản Thù sửng sốt: “Khoa phụ sản?”
“Cô ấy mang thai, đã được ba bốn tuần, thai nhi giờ vẫn chưa ổn định lắm……Thai phụ hơi suy dinh dưỡng, cần phải bồi bổ nhiều hơn.
” Phụ nữ sinh con là việc trọng đại, bước đầu tiên cần phải chăm sóc cơ thể trước.
Thịnh Hạ tỉnh dậy sau khi bác sĩ rời đi, bàn tay bất giác chạm lên bụng.
Nơi này……Có con của cô và Duệ Dạ.
Cuộc sống vốn u ám ảm đạm dường như đã được ánh sáng chiếu rọi sau khi nghe thấy tin này.
Tô Giản Thù quay đầu, nhìn động tác của cô, cười cười: “Cậu vui lắm chứ gì, có biết tớ sợ như thế nào khi nhìn thấy cậu ngã trên mặt đất không?”
Khoé miệng tươi cười cứng đờ, trước khi cô mất đi ý thức, trong tiềm thức cô vô cùng khao khát người đó là Duệ Dạ.
Hiện giờ đầu óc tỉnh táo, mới phát hiện suy nghĩ ban nãy của mình có bao nhiêu nực cười.
Khi cô cần anh, anh có bao giờ ở bên đâu.
Tô Giản Thù đi về phía cô, nhìn bụng cô, không biết nghĩ tới cái gì, ý cười trên mặt tiêu tán không ít.
Thịnh Hạ nghĩ đến lần trước cô vội rời đi ở hồ bơi, “Có điều muốn nói?”
Tô Giản Thù ngồi ở mép giường, bĩu môi, “Nữ trợ lý của Chu Chính Hạo cũng mang thai.
”
Lông mày Thịnh Hạ nhảy lên: “Của ai?”
Tươi cười trên mặt Tô Giản Thù biến mất: “Nói là của anh ta.
”
“Loại chuyện này, Chu công tử dám để người khác chọc đến cậu sao?” Chu Chính Hạo năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi, nhưng thủ đoạn của anh ta cũng không thua kém nhiều so với Duệ Dạ, cũng có một đôi mắt đào hoa, xác thật cũng có tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chỉ duy nhất những loại phụ nữ đó không được phép xuất hiện trước mặt Tô Giản Thù, đây là điều cấm kỵ của anh ta.
Mấy năm nay không phải không có người cố gắng phá vỡ điểm mấu chốt này, kết quả cũng không ngoại lệ, đều rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.
Lần này……
Tô Giản Thù buộc lại tóc: “Anh ta? Còn đang chiến tranh lạnh với tớ, người phụ nữ kia nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến, đã bắt đầu không nhịn nổi.
”
Mối quan hệ giữa Tô Giản Thù và Chu Chính Hạo so với cô và Duệ Dạ cũng không đơn giản hơn là bao, điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là……Chu Chính Hạo mặc kệ ở bên ngoài chơi thế nào, nhưng lại rất dịu dàng che chở đối với Tô Giản Thù, mà Duệ Dạ……Ngoại trừ không thích cô, cũng không tìm được một chút cảm xúc dư thừa nào.
Xác định thân thể Thịnh Hạ không còn trở ngại, hai người chuẩn bị ra về.
“Giản Thù, cậu xem……Nếu như anh ấy biết mình sắp được làm ba, anh ấy có phải sẽ rất vui không?” Giống như tâm trạng của cô lúc này.
Tô Giản Thù nhìn Thịnh Hạ cười nhợt nhạt, gật gật đầu, trong nội tâm cô cũng hy vọng, Duệ Dạ thật lòng mong chờ sự xuất hiện của đứa bé này.
Cô cũng thật lòng hy vọng rằng đứa bé này có thể là sự thúc đẩy gắn kết hôn nhân của hai người.
Thịnh Hạ vuốt bụng, tính tình ôn nhuận lúc trước càng thêm mềm mại.
Cô lấy điện thoại muốn thông báo tin vui cho anh càng sớm càng tốt, nhưng sau khi bấm số, cô lại rút lại…
Tin vui này, cô muốn trực tiếp nói cho anh.
Về đến nhà, Thịnh Hạ dọn dẹp lại nhà cửa, sau đó nhìn thời gian, cầm điện thoại ngồi trên sô pha.
Điện thoại được kết nối, đầu kia lại không có tiếng động, Thịnh Hạ nuốt nước bọt, kiềm chế vui sướng trong lòng, “Hôm nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh……”
“Anh Duệ, em vừa tắm, nhân tiện chuẩn bị nước tắm cho anh……” Một giọng nữ ở đầu bên kia vang lên, Thịnh Hạ nhận ra đó là ai, tâm tình bỗng nhiên chùng xuống.
Niềm vui của cuộc điện thoại này cũng dần dần biến mất.
Tay cầm điện thoại của Duệ Dạ khựng lại, xoay người nhìn thoáng qua Thịnh Viện Tuyết, cô ta tựa như ý thức được chính mình quấy rầy anh, vội vàng bụm miệng, ánh mắt áy náy nhìn anh.
Duệ Dạ thu lại mắt, định nói cái