DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Tiêu Tễ Phong không nghĩ khi anh đuổi theo sau sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, hét to gào rống khàn cả giọng.
Thịnh Hạ chỉ kịp nghe được một tiếng hét khàn khàn ầm ĩ ở phía sau, sau đó nhìn thấy một chiếc xe ô tô lao về phía cô với một tốc độ cực nhanh.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay chân lạnh ngắt cứng đờ.
Cô biết mình phải né tránh, dù là chạy lên vỉa hè hoặc nấp vào chiếc xe gần đó, còn hơn là đứng bất động ở đây.
Nhưng, cô không nhấc chân lên được.
Dưới chân như mọc rễ, chặt đến mức cô không thể nhấc nổi.
“A!” Người đi đường nhìn thấy cảnh này, không khỏi hét lớn.
Thịnh Hạ cũng muốn hét lên, nhưng cô không phát ra được bất cứ thanh âm nào, rõ ràng đã bị doạ đến choáng váng.
Rầm—
Là tiếng cơ bắp, xương cốt va chạm vào xe.
Bộp!
Là tiếng người đập mạnh xuống đất.
“Đâm……Đâm người……”
“Cứu người! Mau cứu người!”
“Gọi 120! Mau gọi 120!”
“……”
Đây là một trong những con phố sầm uất, phồn hoa nhất Tứ Phương Thành, có lượng xe qua lại liên tục, vì vụ tai nạn mà đã bắt đầu gây ùn tắc giao thông.
Cảnh sát giao thông đang duy trì giao thông tại ngã tư đã nhanh chóng chạy đến và chỉ huy các phương tiện không được đỗ lại.
Người đi đường vây quanh hiện trường chật như nêm cối, có chụp ảnh, có quay video, có mặt lộ vẻ không đành lòng……
Nhưng không ai dám đến gần người nằm trên mặt đất, đang nắm chặt đôi mắt.
Trước mắt Thịnh Hạ toàn màu đỏ, màu đỏ chói mắt lấp đầy mắt cô, cô cảm thấy lạnh, sợ hãi, sự khủng hoảng xâm chiếm cả người cô.
Bên tai truyền đến tiếng vù vù ồn ào, cô loạng choạng đứng dậy, ý thức thất thường, bụng có chút đau, nhưng hiện tại cô không rảnh để quan tâm chuyện đó.
Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tễ Phong nằm trên mặt đất, nhìn vũng máu chói mắt dưới thân anh.
Cô ngồi xổm xuống, muốn lay anh tỉnh, nhưng cô sợ máu của anh lại chảy ra, cô lại càng sợ anh cứ như vậy chết đi.
Chết……
Thịnh Hạ ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt vô hồn, cầm tay anh, nước mắt “Lộp bộp” rơi xuống mu bàn tay của anh.
“Tiêu Tễ Phong……” Cánh môi run lẩy bẩy, tiếng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Cô còn nhớ, lần cuối cô nhìn thấy máu, là ngày mà mẹ cô qua đời, trong phòng tắm toàn là máu, chất lỏng đặc sệt hoà lẫn với nước, như vô tận.
Tiếng xe cứu thương cắt ngang bầu trời Tứ Phương Thành, nhân viên y tế nâng người lên cáng với tốc độ nhanh nhất.
Thịnh Hạ đi theo lên xe cứu thương, khi cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết bị cảnh sát mang đi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Viện Tuyết nhìn cô với một sự căm hận sâu sắc.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn cô lại, kèm theo “Người nhà không được vào.” Cánh cửa đóng lại trước mặt Thịnh Hạ.
Nửa giờ sau cha mẹ Tiêu Tễ Phong chạy đến, mẹ Tiêu gào khóc, nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, khóc rống trên vai ba Tiêu.
Hốc mắt ba Tiêu cũng đỏ, Tiêu gia chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện gì……
Tiêu gia cũng sụp đổ theo.
“Lại là cô, con trai tôi có phải do cô làm hại hay không?!” Mẹ Tiêu quay đầu nhìn Thịnh Hạ đứng một bên, như tìm thấy người đầu sỏ gây tội, nổi giận đùng đùng đi về phía cô.
Giây tiếp theo, bà ta không thèm phân trần đã giáng cho cô một cái tát, “Bốp” một tiếng trước cửa phòng cấp cứu yên tĩnh, thanh âm vang dội.
Thịnh Hạ vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, trên gò má in lại dấu tay, cô không né tránh, cũng không giải thích, chỉ yên lặng thừa nhận, “Thật xin lỗi.”
Câu xin lỗi, là cô thiếu Tiêu Tễ Phong.
Nếu ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia Tiêu Tễ Phong không đẩy cô ra, có lẽ người nằm trong kia chính là cô.
Cô chưa bao giờ đối mặt với tình cảm mà Tiêu Tễ Phong dành cho cô, một khắc khi nhìn thấy anh nằm ở đó cô đã vô cùng sốc.
Ngoài việc anh khiến cô sốc, nhiều hơn chính là……Sự áy náy và bàng hoàng.
Áy náy chính là, tình cảm sâu nặng của Tiêu Tễ Phong, cô không có cách nào đền đáp được.
Bàng hoàng chính là……Tại sao anh lại liều lĩnh không màng tất cả như vậy để xông ra cứu cô?
Một người như cô, từ nhỏ đã giống như một sự tồn tại dư thừa, chưa từng trải qua tình cảm gia đình, cũng chưa từng chìm đắm tronng tình yêu, từ khi sinh ra đã bị chán ghét.
Cô sinh ra vào giữa hè, thời tiết nắng đẹp tươi sáng, nhưng lúc nào cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô thích Duệ Dạ, dùng hết mọi cách để tiếp cận anh, lập mưu để gả cho anh, lý do đơn giản thuần khiết chỉ là…..
Anh là người đầu tiên ra mặt giúp đỡ cô, là người đầu tiên kéo cô ra phía sau bảo vệ.
Đó là lần đầu tiên cô biết được cảm giác được người khác che chở và bảo vệ là như thế nào.
Chấp niệm của cô đối với Duệ Dệ giống như một chú chim non lần đầu nhìn thấy chim mẹ, chỉ thoáng nhìn một ánh mắt, là mười năm mê luyến không hối hận.
“Thật xin lỗi? Xin lỗi có thể đưa con trai tôi lành lặn ra khỏi phòng cấp cứu không?!” Cảm xúc của mẹ Tiêu trở nên kích động, nhìn Thịnh Hạ như nhìn kẻ thù, “Nếu có chuyện gì xảy ra với Tễ Phong, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô!”
Mẹ Tiêu liên tục đánh vào người cô, trút mọi uất ức và đau đớn trong lòng lên người cô.
Mà Thịnh Hạ, cô còn không né tránh, cứ để yên cho bà ta đánh.
Các bác sĩ và y tá ban nãy sợ lớn chuyện, nhanh chóng kéo người ra, khuyên nhủ: “Vị phu nhân này, trong bệnh viện có quy định không được gây náo loạn, các người vẫn nên bình tĩnh, có gì thì từ từ nói.”
Mẹ Tiêu nghe vậy, nước mắt nước mũi càng thêm mãnh liệt, đôi mắt đỏ rực như máu, “……Cô muốn tôi bình tĩnh như thế nào, người phụ nữ này!” Bà ta hung hăng chỉ vào Thịnh Hạ, “Người phụ nữ này, làm hại con trai tôi vào phòng cấp cứu còn chưa rõ sống chết, cô bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào?!”
“Tôi đã nói với nó, không được dây dưa với người phụ nữ này, nhưng nó không nghe, nó giống như ăn phải bùa phải bả của cô……Cô cho nó uống loại bùa mê thuốc lú gì?!!!” Mẹ Tiêu vùng vẫy ra khỏi sự trói buộc của bác sĩ, vọt tới trước mặt Thịnh Hạ, kéo mạnh cánh tay cô, lạnh giọng chất vất, “Cô nói đi! Cô nói đi, cô cho nó uống loại bùa mê thuốc lú gì, ngay cả cha mẹ nói cũng không thèm nghe?!!!”
Từ lúc bắt đầu Thịnh Hạ đã chịu cú sốc không nhỏ, vừa trải qua một phen sống chết, lại vội vã chạy đến bệnh viện, biến cố cứ liên tiếp ập đến, cả người dường như có chút choáng váng.
Thân thể lại bị mẹ Tiêu lắc qua lắc lại, không khống chế được bắt đầu mất dần sức lực.
Cô cảm thấy mọi người trước mặt không ngừng xoay vòng, không ngừng chuyển động.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo trước mắt đột nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm ngã xuống, tay cô theo bản năng đặt trên bụng.
“Máu……Sao lại có máu?” Y tá đứng bên cạnh nhìn dưới chân Thịnh Hạ chảy máu, hoảng hốt hô lên.
Bác sĩ vừa thấy, sắc mặt thay đổi, “Nhanh chóng đưa người đến phòng bệnh!”
Mẹ Tiêu nhìn các bác sĩ chân tay luống cuống, sự phẫn nộ trên mặt cứng đờ, “Này……Này……”
Ba Tiêu cũng nhíu nhíu mày, nhưng giờ không thừa sức đi quan tâm chuyện của Thịnh Hạ, một lòng đợi trước cửa phòng cấp cứu, nôn nóng chờ đợi kết quả.
……
“Bác sĩ Trương, đây là một thai phụ, tình hình hơi nguy hiểm, có cần liên hệ người nhà hay không?” Y tá dò hỏi.
Bác sĩ Trương do dự một lúc, sau đó nhìn về phía túi xách của Thịnh Hạ: “Đi gọi điện thoại đi.”
Cô y tá nhỏ lấy điện thoại của Thịnh Hạ, tìm trong danh bạ, trước tiên gọi cho số được lưu tên chồng, mãi vẫn không có người nghe, cô ấy gọi hai cuộc, đều là kết quả giống nhau.
Mà lúc này Duệ Dạ đang ở cục cảnh sát, điện thoại trong túi liên tục vang lên, anh trực tiếp ấn tắt máy mà không cần nhìn.
Một thân Âu phục trang trọng uy nghiêm may thủ công từ Ý, để lộ ra khí chất tự nhiên và cao quý, đôi mắt đen như hồ nước sâu làm người khác không thể nhìn thấu, anh xuất hiện trong cục cảnh sát trông có vẻ không phù hợp.
“Sao lại thế này?” Anh nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Thịnh Viện Tuyết, lập tức xuất hiện ở cục cảnh sát.
Thịnh Viện Tuyết nhìn anh, không biết phải diễn tả chuyện xảy ra nửa giờ trước như thế nào, chỉ ra sức khóc, sau đó không ngừng nói xin lỗi với anh: “Thật xin lỗi……Anh Duệ, thật sự xin lỗi, em không phải cố ý, anh biết từ nhỏ em có chứng ngủ rũ*……Có thể lầ do áp lực gần đây nên có dấu hiệu phát tác, hôm nay……Hôm nay……”
(*)Chứng ngủ rũ (Narcolepsy) là một rối loạn giấc ngủ mãn tính, gây ra bởi sự mất cân bằng hóa học trong não, giấc ngủ có thể đến bất cứ lúc nào- Wikipedia.
Lời nói còn chưa nói hết, Thịnh Viện Tuyết giống như đã chịu một cú sốc kinh khủng, gục xuống bàn khóc lên.
Duệ Dạ nghe cô ta kể lại chuyện một cách lộn xộn, không nghe rõ nguyên nhân, nhưng trái tim bắt đầu dâng lên cao, “Cảnh sát nói em đâm người?”
Thịnh Viện Tuyết khóc lóc gật đầu.
“……Người bị đâm là ai?” Ánh mắt Duệ Dạ thâm sâu dò hỏi.
“Em……Em không biết, còn chưa tỉnh táo đã bị cảnh sát lôi đi, lúc ấy em chỉ……Nghe được tiếng còi xe cứu thương……” Thịnh Viện Tuyết khóc sướt mướt, “Em không dám nói với gia đình, sợ……Bọn họ lo lắng.”
“Anh Duệ, anh giúp giúp em được không, em không phải cố ý, em……lúc ấy nhấn ga một chút ý thức cũng không có……Em không phải cố ý muốn đâm người……”
“Em không phải cố ý……” Cô ta lặp đi lặp lại rằng cô ta không có ý, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Mày kiếm của Duệ Dạ nhăn lại, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại ra.
Trong chớp mắt lấy điện thoại ra, anh nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Thịnh Hạ, chần chờ một lúc, sau lưng lại nghe thấy tiếng khóc của Thịnh Viện Tuyết, lựa chọn xem nhẹ, ngược lại bấm số gọi cho trợ lý.
“……Chuyện của Thịnh Viện Tuyết bên này cậu phụ trách xử lý, bệnh viện bên kia tìm xem người bị đâm thương thế ra sao……Tiền không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ giữ miệng, cố gắng thoả mãn yêu cầu của họ……”
“Tôi sẽ bảo luật sư nộp tiền bảo lãnh đưa người ra ngoài, những chuyện còn lại……Cậu biết phải làm gì.”
Luật sư Duệ Dạ đưa đến chính là con át chủ bài, cố vấn pháp luật của Tập đoàn Duệ Thị, những vụ án qua tay anh ta hiếm có trường hợp thất bại.
Trải qua một giờ tranh cãi, nhìn vào những bệnh án do luật sư đưa ra, cảnh sát chỉ có thể lựa chọn tạm thời thả người.
Trong nháy mắt ra khỏi cục cảnh sát, Thịnh Viện Tuyết gục trên vai Duệ Dạ khóc “Ô ô”, không ngừng nói bản thân sợ hãi.
Duệ Dạ do dự một lúc, bàn tay to lớn chậm rãi dừng trên vai cô ta, “Đều qua rồi.”
Chỉ là ánh mắt anh có chút hoảng hốt, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Thịnh Hạ, cô và Thịnh Viện Tuyết là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác nhau.
Thịnh Viện Tuyết là một cô gái muốn được nâng niu trong lòng bàn tay, yếu ớt mỏng manh một khi không cẩn thận sẽ vỡ.
Còn Thịnh Hạ…….Cô thích tự mình gánh vác mọi thứ, trên bàn đàm phán hay trên thương trường, cô còn có thể so với cả đàn ông.
Cô rất ít khi tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, một chuyện giống như Thịnh Viện Tuyết bây giờ đang gục trên vai anh khóc thút thít cũng chưa từng xảy ra.
“Anh Duệ?”
“Anh Duệ?”
Thịnh Viện Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh, gọi mấy lần mới kéo được thần chí của anh về.
Duệ Dạ nhếch lên một nụ cười chế nhạp, anh gặp quỷ mới có thể nghĩ đến người phụ nữ đó.
Nhưng anh không biết……Người phụ nữ anh thấy chướng mắt, giờ phút này đang nằm trên giường bệnh bất lực khóc lóc như một đứa trẻ.
“Hiện tại cô có dấu hiệu sảy thai, nếu không chú ý, e rằng….” Bác sĩ còn chưa nói hết lời, nhưng ý nghĩa muốn truyền đạt đã rất rõ ràng.
Thịnh Hạ nghe xong chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ bình tĩnh.
Tuy nhiên, ngay vừa lúc cánh cửa phòng bệnh đóng lại, nước mắt bỗng tuôn rơi, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lấy tắm ga trải giường.
Sống sót sau đại nạn, có lẽ đây chính là cách giải thích cho cảnh ngộ bây giờ của cô.
Cô muốn gọi điện thoại cho Duệ Dạ, nhưng lại phát hiện vào thời điểm cô hôn mê, số của Duệ Dạ đã được gọi đi hai lần, cô ngồi ngẩn người trên giường bệnh.
Đại khái cô đoán được, y tá đã gọi điện cho người nhà, chỉ là……
Anh không tới, phải không?
……
“Sao lại ngồi dậy, nằm xuống đi, bác sĩ nói, tình huống của cậu hiện tại phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được lộn xộn.” Tô Giản Thù vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy Thịnh Hạ chuẩn bị xuống giường, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Thịnh Hạ nghe được giọng nói của cô thì dừng một chút, “Cậu đến từ lúc nào vậy?”
Tô Giản Thù: “Y tá gọi điện thoại cho tớ, lúc đầu tôi còn tưởng điện thoại của cậu bị trộm, mắng chửi người ta thậm tệ.”
Khoé miệng Thịnh Hạ giật giật, đây là chuyện mà Tô đại tiểu thư sẽ làm ra được.
“Đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện? Tớ nghe nói cậu đến đây bằng xe cứu thương?” Tô Giản Thù còn chưa hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, không tránh khỏi có chút nghi hoặc.
Thịnh Hạ dừng một lúc, đành kể lại câu chuyện một lần nữa cho cô ấy nghe.
Sau khi nghe xong, Tô Giản Thù đập “Bốp” cái bàn, đứng lên, “Cô ta cố ý giết người! Tớ cho rằng cô ta chỉ dám giở những thủ đoạn nhỏ, đây là bị nuông chiều sinh hư, đây chính là tội mưu sát!”
“Không được, tớ phải gọi điện đến cục cảnh sát hỏi một chút, xem xem cô ta bị xử lý như thế nào.” Trong mắt Tô Giản Thù, giết người không thành cũng tính là giết người, huống chi bây giờ Tiêu Tễ Phong sống chết không rõ, nếu cô ta không phải ngồi tù, tội của cô ta cô cũng muốn phán ít nhất cũng mười hoặc hai mươi năm.
Nhưng cuộc điện thoại nói chuyện không bao lâu, Tô Giản Thù bị sự phẫn nộ chèn đến đau đầu, “Anh nói cái gì? Người được nộp tiền bảo lãnh rồi?”
“Người bị đâm vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu mà các người đã thả người đi? Các người làm việc kiểu gì vậy? Thịnh gia cho các người lợi ích gì?!”
Trong tiếng gầm nổi giận lôi đình của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ đã biết được kết quả của Thịnh Viện Tuyết, lông mày hung hăng nhíu lại.
Một người có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ một thời gian ngắn đã có thể mang được người ra khỏi cục cảnh sát, trong đầu Thịnh Hạ hiện ra một người……
Là anh sao?
Sau khi cúp điện thoại, mặt Tô Giản Thù tức đến đỏ mặt, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi, một lúc sau nói: “Không được, lần này nếu dễ dàng buông tha cô ta như vậy, người bị hại tiếp theo có thể là cậu.”
Cái tai hoạ ngầm này không thể để nó tồn tại.
Thịnh Hạ nắm lấy tay cô, “……Cậu biết, người nộp tiền bảo lãnh cho cô ta là ai không?”
Tô Giản Thù sửng sốt: “……Không phải người của Thịnh gia sao?” Đây gần như là suy nghĩ trong tiềm thức của cô.
Nhưng, Thịnh Hạ lại lắc đầu, “Thịnh Viện Tuyết bị đưa tới cục cảnh sát cùng lắm chỉ hai ba tiếng đồng hồ, một thời gian ngắn bảo lãnh cho hung thủ ra ngoài, đến Thịnh Kiến Quốc còn làm không được.”
Tô Giản Thù ngẩn người, “……Ý của cậu là…..” Lời đến bên miệng, Tô Giản Thù lại không biết nên nói như thế nào.
Nếu thật sự là anh ta, thì anh ta đặt Thịnh Hạ ở đâu?
“Có lẽ, là cậu suy nghĩ nhiều.” Tô Giản Thù nói, “Nói như thế nào……Cậu cũng là vợ anh ta.
Ngay cả khi anh ta cưng chiều Thịnh Viện Tuyết, anh ta cũng sẽ không……bỏ mặc cậu để bảo lãnh cho cô ta chứ?”
Sẽ không sao?
Thịnh Hạ chua chát cong khoé miệng, nhưng vì sao cô lại có cảm giác như, người nộp tiền bảo lãnh, chính là anh chứ?
Tô Giản Thù nhìn khoé miệng cô nhợt nhạt ý cười, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu, “Nếu……Thật sự như cậu nghĩ, cậu định làm thế nào?”
Thịnh Hạ nhắm mắt lại, trong lòng một mảng lạnh lẽo, “……Không biết.”
Cô thật sự không biết.
Nếu người nộp tiền bảo lãnh cho Thịnh Viện Tuyết, thật sự là Duệ Dạ, ít ra anh cũng nên biết người Thịnh Viện Tuyết muốn đâm là ai…….Người muốn đâm là ai chứ…….
Nhưng nếu anh biết mọi thứ nhưng lại chọn bảo vệ Thịnh Viện Tuyết, thì cô…..
Cô nên làm gì?
Từ nhỏ ai cũng nói, Thịnh Hạ là một người có mục đích, nhưng lại không có người biết, thực ra cô là một đứa trẻ không có tâm hồn, tuổi thơ của cô tăm tối và ảm đạm, xung quanh cô không có chút ấm áp nào.
Nếu cô không tự quyết định cho mình, nếu cô không ôm chặt chính mình, thì……Cô nên cầu xin ai giúp cô đây?
Trong hơn 20 năm qua, cô đã có vô số ý tưởng và quyết định cho bản thân, nhưng mỗi lần đối mặt với những chuyện liên quan đến Duệ Dạ, cô lại lưỡng lự, không thể tự quyết định được.
Buông tay? Nhưng đó là vầng sáng soi sáng cuộc đời cô, con người sao có thể để tuột mất đi ánh sáng của mình.
Kiên trì? Nhưng thể xác và tinh thần của cô đã mệt lắm rồi.
Thịnh Hạ đã từng cho rằng bất hạnh lớn nhất của cô là sinh ra trong một gia đình rách nát, chưa từng trải qua tình thương của mẹ, giờ đây cô đã dần nhận ra rằng tai hoạ lớn nhất trong cuộc đời mình chính là việc bản thân cô——đã đem lòng yêu ánh sáng rạng rỡ trên bầu trời.
Hi sinh bản thân, trả giá tất cả cũng không chạm đến được ấm áp.
“Tình huống của Tiêu Tễ Phong như thế nào?” Mặc dù bác sĩ kiến nghị Thịnh Hạ nên nằm trên giường dưỡng bệnh, nhưng cô vẫn muốn đến trước cửa phòng cấp cứu để đề phòng có chuyện xảy ra.
Chưa kể ân cứu mạng của anh thì cô và anh cũng có mối quan hệ thân thiết.
“Tớ đỡ cậu, cẩn thận một chút.” Tô Giản Thù khuyên không được, đành phải đi cùng cô.
Thịnh Hạ cảm kích nhìn cô.
Tô Giản Thù búng một cái vào trán cô, “Với tớ còn khách khí cái gì?”
Khi hai người đến trước cửa phòng cấp cứu, vừa lúc Tiêu Tễ Phong bị đẩy ra, trên người cắm không biết bao nhiêu cái ống.
“Mạng sống tạm thời được cứu, cần một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại……Hiện tại bệnh nhân cần phải theo dõi trong phòng ICU.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói.
Trái tim ba Tiêu và mẹ Tiêu đang bị treo ngược, giờ mới hạ được xuống, không ngừng cảm ơn bác sĩ, “Cảm ơn……Thật sự cảm ơn.”
Thịnh Hạ nhìn chằm chằm Tiêu Tễ Phong nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ lên.
Không sao…..Không sao…..Anh còn sống.
Thịnh Hạ muốn tới gần nhìn kỹ anh, nhưng lại bị mẹ Tiêu thấy, sắc mặt lạnh lùng ngăn lại: “Nơi này không chào đón cô.”
Thịnh Hạ nhìn rõ thù hận trong mắt bà ta, giọng nói khàn khàn, há miệng thở dốc, “……Tôi, chỉ muốn nhìn anh ấy……”
“Không cần! Cô còn thấy cô còn chưa đủ hại nó hay sao? Nó vì người phụ nữ như cô, cả đính hôn cũng bỏ, liên tiếp tranh chấp với chúng tôi, tất cả chỉ bởi vì cô!” Mẹ Tiêu phẫn nộ nói: “Nó vừa từ cửa tử trở về, vậy tiếp theo thì sao? Nó chỉ cần ở gần cô thì sẽ không có gì tốt, về sau tránh xa con trai tôi ra một chút!”
Vừa nói xong, vươn tay chuẩn bị đẩy Thịnh Hạ ra xa.
Tô Giản Thù nheo mắt, thân thể hiện tại của Thịnh Hạ không thể chịu được nếu bà ta đẩy, vì vậy cô nhanh chóng đi lên chắn trước mặt Thịnh Hạ.
Lại không nghĩ đến “Bộp” một tiếng, bàn tay bà ta đáng lẽ phải dừng trên mặt Thịnh Hạ, giờ đập lên người Tô Giản Thù.
Tô đại tiểu thư lớn đến tuổi này, chưa bao giờ đứng yên để bị người khác bắt nạt, nắm chặt tay mẹ Tiêu, “Nếu bà không phải trưởng bối, cái tát này tôi nhất định sẽ trả lại.”
Sắc mặt Tô Giản Thù bắt đầu khó coi, “Người gây hoạ không đi tìm, bà ở chỗ này bày đặt ra oai với Thịnh Hạ làm cái gì? Không phải bà nói Tiêu Tễ Phong từ chối đính hôn sao? Vậy thì bà có biết người đâm con trai bà thành như thế này là ai không?”
“Giản Thù……” Thịnh Hạ kéo kéo cánh tay của cô ấy, lắc lắc đầu.
Thịnh Hạ có thế một điều nhịn chín điều lành, nhưng Tô Giản Thù lại không làm được, việc này kiểu gì cô cũng phải làm cho ra nhẽ, nhìn mẹ Tiêu, gằn từng chữ một, “Người đâm Tiêu Tễ Phong, chính là Thịnh Viện Tuyết, là con dâu tương lai mà các người nâng niu, thế nào? Có phải không ngờ đến được đúng không?”
“Không……Không thể nào.” Nghiễm nhiên một chữ mẹ Tiêu cũng đều không tin, “Cô nói hươu nói vượn!”
“Tôi là loại người dám lấy chuyện này ra để lừa gạt sao? Nếu bà không tin thì gọi điện cho cục cảnh sát hỏi một chút, từ từ hỏi xem người gây hoạ có phải tên là—Thịnh, Viện, Tuyết hay không.” Tô Giản Thù nói.
Mẹ Tiêu: “Không……Không thể nào.”
“Tổng giám đốc Thịnh?” Trợ lý Tống nghe theo phân phó của Duệ Dạ tới xử