DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Hai người đi thăm Tiêu Tễ Phong trước tiên, nhưng hiện tại Tiêu Tễ Phong vẫn còn đang nằm trong phòng ICU và chưa tỉnh lại, nên cũng không thích hợp để vào thăm.
Mẹ Tiêu đứng ở cửa, nháy mắt khi nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết, giống như nhìn thấy kẻ thù, không quan tâm đến sự ngăn cản của ba Tiêu, lập tức vọt đến trước mặt cô ta, giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh, "Cô còn có mặt mũi để tới đây sao?!"
Thịnh Viện Tuyết bụm mặt khóc rống xin lỗi, "Con xin lỗi.....Con không cố ý, con cũng không biết chuyện sẽ biến thành như vậy....."
"Con không bao giờ muốn tổn thương anh ấy......Con thích anh ấy như vậy sao có thể đi hại anh ấy.......Con không phải cố ý......"
Nếu gác ở ngày thường, Thịnh Viện Tuyết chính là ứng cử viên con dâu tương lai tốt nhất trong lòng mẹ Tiêu, bà ta đương nhiên sẽ tin tưởng những điều mà cô ta nói, nhưng bây giờ....
Thịnh Viện Tuyết là hung thủ làm tổn thương con trai bà ta.
Chỉ cần nghĩ tới đứa con trai cưng của mình vẫn còn đang nằm trong phòng ICU lạnh lẽo, bà ta chỉ ước làm cho cô ta có thể nếm trải mùi vị của việc bị xe đâm là như thế nào.
"Một câu không cố ý sẽ bù đắp nỗi đau mà Tễ Phong phải chịu sao? Cô có biết đã mất bao nhiêu tiếng đồng hồ mới có thể giữ lại cái mạng của nó hay không?" Mẹ Tiêu tức giận nói.
Bị chất vấn liên tục, Thịnh Viện Tuyết á khẩu không nói thành lời, chỉ có thể lấy hồ sơ bệnh án của bệnh viện ra, vừa nghẹn ngào vừa nói: "Con.......Đây là hồ sơ bệnh án của bệnh viện, là bệnh tình của con phát tác, trở nên mất ý thức mới có thể đâm vào Tễ Phong.......Con biết bây giờ con nói cái gì, cũng không thể bù đắp được nỗi hận của hai người đối với con, nhưng con vẫn muốn nói xin lỗi với hai người."
Nói xong, cô ta cúi đầu hướng về phía mẹ Tiêu, "Con xin lỗi."
Bà ta nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết vừa khóc vừa nghẹn ngào, không cách nào có thể ưa nổi.
"Con nghe nói sản phẩm thực phẩm chức năng này rất tốt cho việc phục hồi sau phẫu thuật...." Thịnh Viện Tuyết đưa sản phẩm thực phẩm chức năng mà cô ta đang cầm trên tay.
Mẹ Tiêu ngoảnh mặt đi, không thèm liếc nhìn, "Mang theo đồ của cô và cút đi, chúng tôi không cần."
Thịnh Viện Tuyết nghe những lời đó, giọt nước mắt lại khống chế không nổi lăn xuống, bả vai run run, giống như cô ta có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Duệ Dạ thấy vậy, vỗ vai cô ta, "Đi thôi."
Thịnh Viện Tuyết quay đầu, dựa trên vai anh khóc rống lên, nói đi nói lại: "Anh Duệ, em không cố ý, em thật sự không cố ý, làm sao em có thể hại anh ấy, em thích anh ấy như vậy mà."
***
"Rầm—"
Tô Giản Thù đi ra ngoài một chuyến, khi trở về, kéo cửa phòng bệnh một cái thật mạnh.
Thịnh Hạ đang ngồi dựa trên giường bệnh thì bị tiếng động này làm cho giật mình, ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô: "Chu công tử lại chọc cậu tức giận à?"
Tô Giản Thù ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt sa sầm, "Tớ không sao."
Dáng vẻ này của cô, Thịnh Hạ không nghi ngờ gì nữa, nếu là ở nhà riêng của mình, khẳng định Tô đại tiểu thư sẽ đập vỡ đồ đạc.
"Đừng ôm khó chịu trong lòng, nói đi, không chừng tớ có thể cho cậu lời khuyên." Thịnh Hạ nói.
Tô Giản Thù nâng mắt liếc cô một cái, chuyện này nói ra....Cô sợ là không hay cho lắm.
"Quên đi, tớ không sao." Thân thể của cô vẫn còn chưa hồi phục, nói ra chỉ tổ làm cô thêm khổ sở.
Chỉ là Tô Giản Thù muốn một điều nhịn chín điều lành, nuốt xuống phẫn hận trong lòng, nhưng có người lại không muốn để cô như ý muốn.
"Ai cho các người tới?" Cô nhìn đôi nam nữ xách theo đồ tiến vào, sắc mặt lại thêm khó coi thêm vài phần, ngay từ đầu cô nên tìm hai vệ sinh canh ngoài cửa, để không ai có thể bò tới đây tìm lấy cảm giác tồn tại.
"Tôi tới thăm Tổng giám đốc Thịnh." Thịnh Viện Tuyết đứng bên cạnh Duệ Dạ, đôi mắt hồng hồng nói.
Tô Giản Thù hiện giờ chỉ cần nghĩ đến Thịnh Viện Tuyết liền giận sôi máu, cô không thích những người phụ nữ ra vẻ yếu đuối mảnh mai, giờ lại càng chán ghét, "Đến từ đâu thì cút về chỗ ấy đi, ở đây không ai chào đón cô."
Thịnh Viện Tuyết: "Tôi xin lỗi."
Đôi mắt đờ đẫn của Thịnh Hạ chỉ dán chặt lên người Duệ Dạ, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Thịnh Viện Tuyết nơi khóe mắt một cái, "Anh đến, là đã biết cả rồi, đúng không?"
Biết, tại sao cô lại nằm ở đây.
Biết, nếu không phải Tiêu Tễ Phong, người nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sẽ là cô.
Duệ Dạ luôn cảm thấy bản thân mình không bao giờ thẹn với lương tâm, nhưng ngay lúc này đây, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh bắt đầu cảm thấy không thể xác định được.
Anh trầm mặc, ở trong lòng Thịnh Hạ, chính là sự thừa nhận.
Cô hít thở khó khăn, muốn hỏi vài câu: Vậy anh có biết thiếu chút nữa Thịnh Viện Tuyết đã giết đứa con của anh không?
Mà những lời này, tới bên miệng, cô lại khó khăn nuốt xuống.
Nếu nói ra rồi thì sao?
Căn bản là anh, cũng không thèm quan tâm.
Tại thời điểm này, bỗng nhiên Thịnh Hạ lại nảy ra một ý niệm hoang đường, nếu không.....Cứ như vậy đi.
Đời này phấn đấu quên mình mà đánh cược, số phận dường như đã định sắp đến hồi kết.
Cô yêu người đàn ông trước mặt, không thể nghi ngờ.
Nhưng thời gian trôi qua, cô khó có thể phân biệt được rốt cuộc tình cảm của cô đối với anh nhiều hơn, hay là không phục nhiều hơn.
Trong những năm qua, cô giống như một dân nghiện cờ bạc, mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần hèn mọn cầu xin, hệt như một lần cá cược.
Cô đánh cược cả cuộc đời và tình cảm của mình, nhưng chỉ cần cô được anh chú ý, được anh đối xử tốt một chút, cô lại cứ thế mà quên đi.
Một lần lại một lần, cho đến khi không còn gì, sức lực dường như đã cạn kiệt.
Cô không phục mình cược đâu thua đó, không phục anh có thể rời đi bất cứ lúc nào rồi trở về thắng lợi đầy mình.
Vì thế, cô đi theo anh từng bước, vì sợ hãi nếu bị bỏ lại.
Cô không màng tất cả theo đuổi anh, mà quên mất, ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi, và cô cũng vậy.
"Duệ Dạ, thiếu chút nữa cô ta đã giết tôi." Thịnh Hạ không hề chớp mắt nhìn anh và nói.
Ánh mắt Duệ Dạ sâu xa nhìn khóe miệng trào phúng tươi cười của cô, đôi mắt nghiêm nghị, "Thịnh Hạ, đừng nói chuyện với tôi như vậy."
Mỗi lần cô nhìn thấy anh, mỗi lần nói chuyện với anh, trong mắt cô đều phát ra tia sáng, chứ không giống như bây giờ, chế nhạo cùng lạnh lẽo.
"Vậy Chủ tịch Duệ muốn tôi phải nói như thế nào?" Khóe miệng Thịnh Hạ nâng lên ba phần ý cười, "Anh nói đi, tôi sẽ diễn theo kịch bản của anh."
Ai cũng biết Chủ tịch Tập đoàn Duệ Thị tuổi trẻ đầy triển vọng, tâm địa khó lường, nhưng có lẽ người có chỉ số IQ cao, thì EQ luôn chẳng ra gì, hoặc là......Anh ta vốn không đặt người và việc mình không quan tâm vào trong lòng.
Nếu không, tình huống ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Nếu anh tới một mình và không dẫn Thịnh Viện Tuyết đi theo, trái tim của Thịnh Hạ cũng sẽ không lạnh như vậy.
Sẽ không có một người phụ nữ nào sau khi đánh đổi mọi thứ, lại có thể đứng ngoài chứng kiến chồng của mình che chở cho một người phụ nữ khác, ngay cả khi cô ấy bao dung như Thánh mẫu.
Hơn nữa, Thịnh Hạ chưa bao giờ nghĩ bản thân mình là một người bao dung.
"Thịnh Hạ." Anh nói, "Viện Tuyết đột nhiên phát bệnh, khiến hai người bị thương không phải chủ ý của cô ấy."
"Phát bệnh sao?" Thịnh Hạ nhếch miệng, cô không cho rằng ánh mắt Thịnh Viện Tuyết nhìn cô khi cô ngồi lên xe cứu thương, là ánh mắt của một người phát bệnh.
"Bệnh ngủ rũ phát tác, tuy rằng lúc ấy tôi lái xe, nhưng thực tế đã không còn ý thức......" Thịnh Viện Tuyết cầm hồ sơ bệnh án đi tới, chủ động giải thích trước khi Duệ Dạ định nói.
Thịnh Hạ liếc nhìn hồ sơ bệnh án, không biết có tin hay không, nhưng chỉ nói: "Thật đúng là......Trùng hợp."
Trên đường nhiều người như vậy, mà lúc ấy cô đang ở ven đường, thế nhưng Thịnh Viện Tuyết lại không nghiêng không lệch phóng xe về phía cô.
"Chủ tịch Duệ, tin sao?" Thịnh Hạ nhìn về phía Duệ Dạ.
Môi mỏng của Duệ Dạ mím thành một đường thẳng tắp, "Viện Tuyết, thật sự có bệnh này."
Chỉ là, nhiều năm qua chưa bao giờ phát tác.
Thịnh Hạ nghe vậy, thu hồi ánh mắt, cầm tạp chí bên cạnh một lần nữa, "Tôi mệt rồi, hai vị về đi."
Duệ Dạ nhìn cả người cô toát lên vẻ xa cách, mơ hồ cảm thấy dường như có một thứ gì đó, đang lặng lẽ thay đổi.
Trước khi rời đi, Duệ Dạ để lại sản phẩm thực phẩm chức năng lại, Tô Giản Thù nhìn thấy, chuẩn bị ném ra ngoài, lại bị bác sĩ đến kiểm tra định kỳ ngăn lại.
"Đây là sản phẩm bồi bổ được nhập khẩu từ nước ngoài, có hiệu quả rất tốt trong việc phục hồi sức khỏe của phụ nữ."
Tô Giản Thù mím môi, tuy trong lòng cảm thấy bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về, lẩm bẩm nói: "Xem như anh ta làm được một việc tốt."
Rất nhiều chuyện, dưới sự sắp xếp của số phận, dường như kết cục cũng đã được định sẵn.
Sản phẩm bồi bổ đóng gói rất tinh xảo, phân loại thành túi rõ ràng, một liệu trình gồm bảy túi.
Thịnh Hạ nằm viện ba ngày, trong vòng ba ngày đó, Duệ Dạ chỉ đến thăm một lần.
Cô luôn nhìn về vị trí cửa phòng bệnh, nhìn đến xuất thần, cả người cũng bao trùm trầm mặc.
***
Ngày hôm sau Tiêu Tễ Phong tỉnh lại, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là hỏi mẹ Tiêu đang khóc thút thít, "Cô ấy......Có khỏe không?"
Cô ấy là ai, không cần nói, mọi người cũng biết.
Thịnh Hạ nghe được tin anh tỉnh lại, đúng lúc đang đứng bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt và nghe thấy anh nói câu đó, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, cô muốn đi vào, nói với anh, rằng cô rất khỏe.
Lại vì câu nói tiếp theo của mẹ Tiêu mà dừng chân: "Cô ta rất khỏe, đã đi về cùng Duệ Dạ rồi."
Mẹ Tiêu không muốn giữa hai người có một chút dây dưa nào nữa, mà điểm này Thịnh Hạ rất rõ ràng, cô cũng hiểu tâm tư của một người mẹ, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không phải vợ của Tiêu Tễ Phong.
Tiêu Tễ Phong cười yếu ớt, chỉ nói một câu: "Khỏe là tốt."
Thật ra anh càng muốn tận mắt đi xem, có phải cô thật sự khỏe hay không, vì anh biết mẹ mình không thích Thịnh Hạ, nhưng hiện tại là anh không thể cử động được.
Thịnh Hạ biểu tình hoảng hốt rời khỏi cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ICU, sau lưng là cuộc đối thoại của hai mẹ con họ.
Mẹ Tiêu oán hận mắng chửi, lại nhanh chóng bị lời nói của Tiêu Tễ Phong cắt ngang, "Mẹ, cô ấy rất tốt, về sau ở trước mặt con đừng nói rằng cô ấy không tốt, con không thích nghe......"
Bước chân của Thịnh Hạ hơi dừng, tiện đó cũng cười khổ một cái.
Tiêu Tễ Phong, anh thật ngốc, Thịnh Hạ thực ra không tốt một chút nào.
Cô lục tìm từ bản thân không thể thấy bất kỳ điểm đáng khen ngợi nào, điều duy nhất được khen ngợi từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành không khác gì ngoài—Thành tích tốt.
Khi đi học thành tích học tập tốt, về sau đi làm năng lực giỏi.
Trừ cái này ra, nghĩ đến mức nát óc cũng không thể tìm được một ưu điểm nào khác.
***
"Đi đâu vậy, sao lại như người trên mây thế?" Tô Giản Thù nhìn Thịnh Hạ xuất thần ngồi trên giường bệnh và hỏi.
Thịnh Hạ chậm rãi phục hồi tinh thần, cô lắc đầu, "Không có việc gì, thực phẩm chức năng lần trước để ở đâu?"
Tô Giản Thù chỉ lên bàn, lẩm bẩm một câu: "Coi như Duệ Dạ làm được một việc tốt."
Mấy ngày sau, bởi vì mang thai nên Thịnh Hạ không thèm ăn gì, còn liên tục nôn nghén, nhưng lại rất có duyên với thực phẩm chức năng mà Duệ Dạ mang đến, cô uống rất ngon miệng.
Tô Giản Thù chụp ảnh, ngờ mọi người mua thêm vài hộp tương tự.
Sau khi uống những sản phẩm đó, Thịnh Hạ cảm thấy tinh thần của mình có vẻ tốt hơn nhiều, "Ngày mai, tớ nghĩ tớ có thể xuất viện được rồi."
Tô Giản Thù: "Ở thêm mấy ngày nữa đi, tớ thấy tinh thần của cậu vẫn uể oải lắm, hai ngày nữa rồi xuất viện."
Thịnh Hạ mỉm cười: "Mấy năm nay tớ chưa từng nghỉ ngơi lâu như vậy, chỉ sợ cứ tiếp tục lại mốc meo mất.
Vừa rồi có lão tổng gọi điện thoại tới, muốn tìm tớ nói chuyện, nếu thích hợp, có thể ký hợp đồng."
Có lẽ số phận của cô đã định là phận lao lực, nghỉ ngơi không làm việc, cô luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm.
Thói quen đã hình thành từ nhỏ, dường như không ngừng làm việc, mới có thể loại bỏ nỗi hoang mang và cảm giác cô đơn trong lòng.
Tô Giản Thù thuận miệng hỏi một câu: "Công ty nhà ai mà sáng suốt như vậy?"
Thịnh Hạ: "Tập đoàn Tinh Huy."
******
Quay trở về Minh Phẩm Cư.
Trong nhà vẫn cô quạnh không hề có hơi người, hiển nhiên suốt mấy ngày cô nằm viện, Chủ tịch Duệ bận quan tâm chuyện của người khác nên không thèm trở về.
Nhiều lúc, Thịnh Hạ cảm thấy có lẽ trong lòng Duệ Dạ, cái nhà này còn không bằng với khách sạn.
Tuy nhiên, ngôi nhà rộng lớn và lạnh lẽo này lại là nơi cô hằng mơ ước ngay từ khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, cô và mẹ sống chung với nhau trong một ngôi nhà nhỏ rộng năm đến sáu mươi mét vuông, bởi vì Thịnh Kiến Quốc, Bạch Bình Phong rất ít khi nhìn cô bằng sắc mặt tốt, một khi không để ý sẽ bị đánh tơi tả.
Mùa hè năm đó, cô thường xuyên mặc quần dài áo dài, vì mặc quần đùi sẽ lộ ra những vết thương chằng chịt trên người, và cô không thích những ánh mắt thương hại của người khác khi nhìn vào cô.
Năm 10 tuổi, cô bị đánh đến mức chịu không nổi, từ trong nhà tìm được địa chỉ của gia đình Thịnh Kiến Quốc, cầm cặp sách và toàn bộ tiền tiêu vặt của mình, còn trộm đi 100 tệ từ trong nhà, đi từ huyện nhỏ đến tận Tứ Phương Thành.
Lúc đó cô nhìn căn biệt thự to lớn của Thịnh gia mà đầu óc choáng váng.
Đứng ở cửa luống cuống không biết phải làm sao.
Cô lo lắng rằng ba sẽ không biết cô, và lo lắng làm thế nào mới có thể chứng minh rằng cô là con gái của ông ta?
Tiểu Thịnh Hạ bé nhỏ, ngồi xổm trước cửa biệt thự, không ngừng suy nghĩ sau khi mình gặp ba sẽ phải nói như thế nào, thậm chí còn nghĩ cả làm cách nào để làm cho ông ta vui vẻ.
Cô nghĩ, khi ba nhìn thấy mình nhất định sẽ rất vui, cô đứng ở cổng trường, đã từng thấy qua những hình ảnh bạn học ôm chầm lấy ba của họ sau một thời gian dài vắng nhà, bọn họ đều rất vui vẻ.
Ba của bạn học còn hứa hẹn sẽ đưa cô đi ăn những món ngon.
Cô cho rằng ba của mình nhất định sẽ như vậy, chưa kể thời gian cô không gặp ba mình so với bạn học còn dài hơn nhiều.
Ông hàng xóm cũng nói với cô, ba của cô chỉ gặp cô vào lúc cô sinh ra, hiện tại cô đã 10 tuổi, vậy là hai ba con đã không gặp nhau 10 năm rồi.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên ngay cả khi cô mặc bộ đồ bình thường trông cũng cảm thấy đáng yêu.
Tuy nhiên, đây là một thế giới không thể sống với một trái tim trong sáng.
Hiện thực đã quật ngã một Thịnh Hạ nhỏ bé, khiến cả đời này cô khó có thể quên được.
Cô đợi ở cửa biệt thự hơn hai giờ, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe ô tô đi tới đây.
Một người đàn ông bước xuống xe, cô vội vàng lấy trong túi ra bức ảnh trộm được ở trong nhà, so sánh một hồi, sau đó mừng rỡ muốn lập tức vọt qua đó.
Nhưng người đàn ông không nhìn cô, mà ôm xuống một bé gái mặc chiếc váy công chúa từ ghế sau.
Bé gái cũng trạc tuổi cô, tết hai cái bím tóc, váy công chúa màu hồng nhạt, giày búp bê màu trắng, lúc này đang ấm ức bĩu môi oán trách người đàn ông: "Là lỗi của ba, bánh ngọt mà con muốn ăn đã bán hết rồi."
Người đàn ông cười xoa dịu dỗ dành cô bé: "Hôm nay công việc của ba hơi bận, ngày mai ba sai người tới sớm mua rồi đưa tới trường cho con, Viện Tuyết đừng giận ba nữa, có được không?"
Thịnh Hạ nghe xong liền cảm thấy người đàn ông này thật tốt, không giống mẹ, động một cái liền tức giận.
Mà ông ta, là ba của cô, thật tốt.
"Ba ba, ba ba, Thịnh Hạ tới tìm ba." Tiểu Thịnh Hạ chạy tới, ôm chặt chân của Thịnh Kiến Quốc.
Thịnh Kiến Quốc sửng sốt, cúi đầu nhìn đứa bé nhem nhuốc trước mặt, đặt Thịnh Viện Tuyết xuống, sau đó kéo tiểu Thịnh Hạ đi ra xa, bởi vì khoảng cách gần, cho nên ông ta có thể ngửi thấy mùi mồ hôi hôi hám trên người cô, nhíu mày, "Ở chỗ nào đến đây xin cơm, nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Tiểu Thịnh Viện Tuyết không vui vẻ nhìn Thịnh Hạ, cô ta quen bạn học, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng hầu hết đều là những người giàu có, ăn mặc hàng hiệu đắt tiền, đứa trẻ trước mặt đây giống như kẻ ăn mày tỏa ra mùi hôi hám khiến cô ta khó chịu.
"Ba, ba sai người đuổi nó đi, trên người nó thật hôi, không cẩn thận sẽ làm bẩn váy mới của con."
Tuổi còn quá nhỏ khiến tiểu Thịnh Hạ không thể phân biệt sắc mặt của người đời, chỉ cho rằng ba không cho mình ôm là vì ba không biết mình, tuy rằng...
Một tiếng "Xin cơm, "Hôi" của bọn họ khiến cô có chút tủi thân.
Cô đưa bức ảnh chụp mà cô nắm chặt trong tay cho ông ta xem, ngửa đầu nhìn ông ta, "Ba, con là Thịnh Hạ, là con gái của ba, ba không biết con sao?"
Thịnh Hạ đưa ra bức ảnh không phải của riêng Thịnh Kiến Quốc, mà là bức ảnh chụp chung của ông ta và Bạch Bình Phong.
Có thể hình dung được sau khi Thịnh Kiến Quốc nhìn thấy bức ảnh này thì có bao nhiêu khiếp sợ, đứa con gái đã bị ông ta lãng quên từ lâu lại đột ngột công khai xuất hiện trước mặt ông ta, gợi lại cho ông ta biết, ông ta đã từng vì tiền mà làm ra chuyện đáng xấu hổ đến cỡ nào.
Người tới không phải là con gái của ông ta, mà là một đoạn sỉ nhục, là một khả năng mà gốc gác của ông ta có thể bị vạch trần, là nhược điểm có thể bị người ta cười nhạo bất cứ lúc nào.
"Tao không phải ba của mày!" Theo bản năng Thịnh Kiến Quốc phản bác lại lời nói của cô, "Tao chỉ có một đứa con gái, tuổi còn nhỏ đã biết nói vớ vẩn, mẹ mày dạy mày như thế nào hả?!"
Đối diện với sự giương nanh của Thịnh Kiến Quốc, tiểu Thịnh Hạ đã sửng sốt tại chỗ, cô cầm ảnh chụp, so sánh với người đàn ông ở trước mặt, thấp giọng nói: "...Nhưng mà, ngài giống hệt với bức ảnh, của ba cháu....Với lại, ba của cháu cũng sống ở đây......"
Vì thế, làm sao cô có thể nhầm được?
Thịnh Viện Tuyết, người được nuông chiều lớn lên, đã vô cùng tức giận khi nghe thấy đứa trẻ bẩn thỉu trông như ăn mày nói rằng ba của mình là ba của nó, chạy đến đạp một cái vào đùi Thịnh Hạ, hét lên: "Đây là ba của tao, mày đoạt ba của tao, tao đánh chết mày!"
Cô ta đạp thêm hai ba lần.
Tiểu Thịnh Hạ chỉ một lòng quan tâm đến Thịnh Kiến Quốc cho nên không chú ý đến Thịnh Viện Tuyết vọt tới, không phòng bị bị đạp ngã xuống đất, cô muốn đứng dậy, lại bị đạp thêm hai ba cái.
Nếu không phải Thịnh Kiến Quốc cản lại Thịnh Viện Tuyết, cô chỉ sợ mình bị đánh lâu hơn nữa.
Vào lúc ngã xuống, lòng bàn tay của tiểu Thịnh Hạ bị đất đá làm trầy xước, cát dính vào vết thương, cô cảm thấy xót rồi thở gấp, mang theo hy vọng Thịnh Kiến Quốc có thể an ủi mình mấy câu.
Nhưng chỉ nhìn thấy hình ảnh Thịnh Kiến Quốc ôm Thịnh Viện Tuyết đi vào biệt thự.
Cô thất thần nhìn lòng bàn tay chảy máu, không biết chính mình nên làm cái gì.
Mãi một lúc lâu về sau, cô mới ngốc nghếch tự hỏi chính mình: "Đấy không phải là ba của mình sao?"
Cuối cùng Thịnh Hạ bị cảnh sát mang đi và được cảnh sát liên lạc với Bạch Bình Phong.
Bạch Bình Phong không nói một lời đưa cô trở về, ném cô vào phòng tắm, sau đó đóng mạnh