"Tiểu Võ, hiện tại đệ muốn học võ hay luyện chữ?"
Sau khi rời khỏi phòng thì một lát sau Lăng Văn mới khôi phục lại tâm trạng bình thường được, nhóc thầm nghĩ, hiện tại cha của mình cũng đã khôi phục bình thường rồi cho nên bọn họ cũng không cần ngày nào cũng phải đi ra ngoài tìm rau dại về ăn, thường ngày cha của bọn họ vẫn thường hay treo trên miệng chuyện muốn bọn họ tương lai thi đậu tú tài, nên Lăng Văn dứt khoát quyết định mình sẽ đi ra sau hậu viện để luyện chữ, sớm ngày thỏa mãn kỳ vọng của cha bọn họ.
Nhưng Lăng Văn làm sao ngờ được loại người như Lăng Kính Hiên sao lại có thể cổ hủ như thế được? Nếu như thật sự hắn muốn hai tiểu bánh bao nhà mình đi thi khoa cử thì làm sao sẽ để họ chỉ lấy được một chức danh tú tài đơn giản vậy được chứ, việc đọc sách vốn là bổn phận của trẻ con, Lăng Kính Hiên chỉ là không muốn hai đứa nhỏ nhà mình trở thành người thất học mà thôi, chức danh tú tài ở thời đại này dưới góc nhìn của hắn thì chỉ tương đương với người tốt nghiệp trung học ở thời hiện đại mà thôi, cho nên yêu cầu của hắn bây giờ đối với hai đứa nhỏ nhà mình như thế cũng không tính là quá đáng, còn về sau bọn họ có muốn lựa chọn đi con đường khoa cử hay không thì hắn tuyệt đối sẽ tôn trọng quyết định của bọn họ.
"Đệ muốn luyện võ, như thế thì về sau đệ sẽ có thể bảo vệ huynh cùng cha rồi, người khác sẽ không thể khi dễ hai người nữa."
Tiểu bánh bao Lăng Võ lắc đầu, nếu như so sánh với ca ca mình thì rất rõ ràng nhóc này tuyệt đối là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư, nhưng nếu so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì nhóc lại trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều, tuy rằng hai huynh đệ họ là song sinh, nhưng ca ca của nhóc luôn luôn tự cho mình là trụ cột trong nhà, có thể nói nhóc chính là nhìn theo bóng dáng của ca ca mình mà lớn lên, mỗi lần những đứa trẻ trong thôn khi dễ ức hiếp bọn họ thì ca ca của nhóc luôn luôn sẽ đứng phía trước bảo vệ nhóc, y sẽ không để những người đó đụng đến dù chỉ là một sợi lông tơ của nhóc, cho nên mỗi lần người bị đánh luôn luôn là ca ca, hiện tại cha của bọn họ cuối cùng đã khôi phục tỉnh táo, cuộc sống của bọn họ rồi sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, bây giờ cha còn dạy cho bọn họ viết chữ cùng luyện võ, nếu so với việc luyện chữ thì nhóc càng thích luyện võ hơn, bởi vì nhóc phải bảo vệ cha cùng ca ca mà nhóc thích nhất.
"Ừm..
vậy chúng ta mang theo nước trà ra sau hậu viện đi, trong khi thời tiết nóng như vậy thì luyện võ rất mệt, đệ cũng đừng luyện quá sức."
Đau lòng mà sờ sờ mặt của đệ đệ mình, Lăng Văn dắt theo đệ đệ vào phòng bếp lấy một ít nước trà sau đó hai nhóc mới tay dắt tay nhau đi ra sau hậu viện, hai huynh đệ bọn họ cũng chưa phát giác được rằng, đại nạn sắp kéo đến nhà bọn họ rồi.
Nhà của Lăng Kính Hiên vốn nằm ở nơi rất hẻo lánh, cách thôn ít nhất cả dặm đường, qua lại cũng cần phải tốn không ít thời gian, tốc độ của đám thôn phụ kia đương nhiên là kém hơn nhiều so với đàn ông cho nên trong chốt lát không thể nào đến nơi liền được, lúc này trên núi, Lăng Kính Bằng sau khi đã hái nho dại chất đầy hai giỏ tre xong thì cũng thấy được Lăng Kính Hiên quay lại, hai huynh đệ bọn họ cả người ướt đẩm mồ hôi nhìn nhau cười, trên khuôn mặt cả hai còn đọng lại một ít sự non nớt đồng thời ửng đỏ, nhưng bọn họ một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, nếu đem so với việc một bình mức trái cây trị giá một lượng bạc thì nhiêu đây vất vả thì tính là gì chứ?
"Hửm? Hì..
Ca, sao huynh lại cắt quần áo của mình để đựng đồ nữa rồi, huynh không sợ Tiểu Văn lại cằn nhằn huynh sao?"
Trong lúc vô tình thì Lăng Kính Bằng chợt phát hiện trên tay của Đại ca mình còn cầm theo hai cái tay nãi thật to, trên người huynh ấy cũng thiếu mất một phần quần áo, lập tức y phụt một tiếng bật cười ra tiếng, y nhớ rất rõ lần trước Tiểu Văn có lãi nhãi một hồi về vấn đề này rồi.
"Ặc? Bộ đệ không nhắc nhỡ vấn đề này thì sẽ chết à?"
Xụ mặt xuống, Lăng Kính Hiên không nhịn được tức giận mà trừng mắt liếc đệ đệ của mình một cái, trời biết lúc ấy Đại bánh bao nhà hắn rõ ràng biết rõ hắn cắt áo trên người nhưng không phải là nó vẫn không nói gì sao? Lúc đầu hắn còn tưởng nhóc con kia không để ý chứ! Ai biết rằng chờ khi bọn họ xuống núi rồi thì nhóc con kia lại không ngừng liên tiếp lãi nhãi bên tai của hắn, cái gì mà cha thật không biết quý trọng đồ vật..
thật lãng phí bao nhiêu..
vân vân và mây mây, niệm đến mức lỗ tai của hắn sắp mọc kén đến nơi rồi, hiện tại chỉ cần hắn nhớ lại cảnh tượng đó thôi thì liền lập tức cảm thấy cực kỳ đau đầu.
"Ha ha..
Sẽ không nha, nhưng mà đại ca, trong mấy cái tay nãi này của huynh đựng cái gì vậy?"
Thấy biểu tình trên mặt Đại ca mình, Lăng Kính Bằng càng tươi cười khoa trương hơn nữa, không muốn Đại ca nhà mình thẹn quá hóa giận cho nên hắn không thể không mạnh mẽ đổi chủ đề nói chuyện sang mấy cái tay nãi kia, trên núi này thì cái gì cũng có, Đại ca hắn lại có mắt nhìn như vậy, ngoại trừ quả dại thì những loại nấm mộc nhĩ mà huynh ấy hái về đều ăn rất ngon, hắn đã sớm muốn huynh ấy dạy mình làm sao để phân biệt những thứ đó.
"Đương nhiên là đồ tốt rồi, đệ lại đây mà xem đi, đây là Phúc bồn tử*, ở phía trước ta phát hiện có rất nhiều cây phúc bồn tử, trên cây có rất nhiều trái chín đỏ rực, loại trái cây này có hương vị chua ngọt vừa hay có thể thay thế nho dại rất thích hợp làm mức trái cây, ta đã kiểm tra kỹ rồi, bên đó có không ít cây con còn nhỏ, hai ngày sau chúng ta tới đem chúng nó toàn bộ đào về nhà trồng trong sân, như vậy sang năm chúng ta cũng không cần thiết phải mạo hiểm vào núi hái quả dại nữa, còn có cái này, này là quả Dương mai* nha, đáng tiếc, tháng năm mới mùa dương mai có trái nhiều nhất, hiện tại hầu như chúng nó đã rụng xuống đất gần hết rồi, ta cũng chỉ hái được có bao nhiêu đây thôi, ta nói đệ biết, loại trái cây này có giá trị y dược rất lớn đó, dùng chúng để nhưỡng thành rượu uống thì chẳng những có thể sinh tân giải khát mà còn giúp khai vị kiện tì, còn có thể giúp phòng ngừa triệu chứng cảm nắng nha, sang năm ta sẽ tới hái chúng nó sớm một chút, năm nay chúng ta tạm thời chỉ hái bấy nhiêu đây thôi, chờ ta trở về sẽ nhưỡng thành rượu để nhà uống."
Nói đến phát hiện mới của chính mình, Lăng Kính Hiên cứ như là đang hiến vật quý vậy liên tiếp cởi bỏ hai chiếc tay nải của mình, lộ ra bên trong đó là hai loại trái cây có màu sắc đỏ tươi, đều có hương vị chua ngọt ngon miệng, điểm khác nhau chính là ngoại hình, tác dụng cùng giá trị y dược của chúng, nếu như trường kỳ dùng Phúc bồn tử thì có thể giúp tráng dương, có tác dụng trị liệu chứng vô sinh nha, thời cổ đại thì con người sợ nhất là gì? Đó chính là không có người nối dõi tông đường nha, nếu như chế biến thành công thì tương lai sẽ có thể đem chúng ra bán, như thế cũng có thể kiếm nhiều thêm một khoản tiền rồi.
Không thể không nói bản lĩnh y thuật của Lăng Kính Hiên thật sự đã giúp đỡ y rất nhiều, bất kỳ thứ gì có giá trị y dược thì đều bị y nhận biết dễ như trở bàn tay vậy, một phần cũng dựa vào những trải nghiệm ở kiếp trước mà y từng trải qua, giúp cho y có thể nảy sinh nhiều biện pháp kiếm tiền liên tiếp, nhìn vào dáng vẻ đang ngốc lăng của Lăng Kính Bằng thì cũng đủ hiểu hiện giờ hắn có bao nhiêu khiếp sợ nha.
"Khụ khụ? Vậy còn cái này là cái gì vậy ca?"
Thật vất vả mới nén xuống sự chấn động mạnh mẽ trước mớ kiến thức phong phú cùng tâm tư linh hoạt của Đại ca nhà mình, Lăng Kính Bằng thấp giọng ho khanh hai tiếng mạnh mẽ kiềm nén tự ép chính mình phải bình tĩnh lại, hắn có dự cảm, không lâu sau thì nhà bọn họ có lẽ sẽ thật sự phát tài cũng nên.
"Này là mộc nhĩ cùng một số loại nấm khác, hiện tại cũng không phải là mùa nấm sinh trưởng mạnh mẽ cho nên hiện tại ta kiếm được nhiêu đây là đã rất tốt rồi, chờ đến tháng mười khi thời tiếc lạnh dần lên, thì khi đó chắc trong núi sẽ có rất nhiều nấm cho chúng ta hái mệt nghỉ luôn, đến lúc đó chúng ta chịu khó vất vả một chút lên đây hái chúng về, sau đó chọn một ít đem lên chợ bán, ít nhiều gì cũng kiếm thêm được một khoảng tiền."
Dù cho chân muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt nha, có thể kiếm tiền lại không cần bỏ vốn thì ngu gì mà không làm?
"Đại ca, sao huynh lại biết nhiều như vậy nha?"
Vốn Lăng Kính Bằng chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi nhưng câu hỏi ấy lại khiến cho Lăng Kính Hiên theo phản xạ mà cứng đờ người, tiếp đó y hắn lại nương theo lực xoay người đi chỗ khác, làm bộ kiểm tra nho dại để giấu đi nét mặt mất tự nhiên của mình: "Đệ đã quên ta chính là một đồng sinh sao, đọc nhiều sách một chút thì tự nhiên sẽ biết nhiều thôi mà."
Vẫn như cũ cắn chặt một lý do ấy, Lăng Kính Hiên đều sắp cảm thấy chính mình hoảng đến nơi rồi, người Tam đệ này của y cũng không phải là hai tiểu bánh bao còn nhỏ ở nhà, lý do này mà lừa được hắn mới là kỳ quái đó.
"Là vậy