"Ca, huynh xem đệ đánh có tốt không?"
Hậu viện, Lăng Văn, Lăng Võ, hai huynh đệ bọn họ một người thì đang dùng nhánh cây ở trên bàn cát* tự chế để học luyện chữ, một người thì đang đổ mồ hôi như mưa chăm chỉ luyện Thái Cực quyền, người trước ngồi khoanh chân, trầm tĩnh như nước, người sau thì linh hoạt như thỏ, thoăn thoắt nhanh nhạy, hai huynh đệ họ không chỉ có lớn lên giống nhau như đúc mà kể cả dáng vẻ nghiêm túc, làm việc nhiệt tình cũng đều không khác nhau dù chỉ một chút, tuy rằng việc bọn họ làm là khác nhau nhưng thái độ thì giống nhau, tựa như trăm sông đổ về cùng một biển vậy.
"Ừm, rất tốt, đệ mau đến đây uống một miếng nước trà đi, ta xem đệ nóng lắm rồi đó.
"
Ngẩn đầu lên, Lăng Văn nhanh chóng đổ ra một ly trà lạnh đưa cho đệ của mình, ấm trà cùng ly đựng đều là đồ vừa mua trên trấn hôm nay, tuy rằng lúc mua thì nhóc rất đau lòng nhưng hiện tại lúc dùng đến thì nhóc mới thấy nó rất tốt.
"Dạ.
"
"Đùng! Đùng!"
"Lăng Kính Hiên, tên tiện nhân kia, mau ra đây mở cửa nhanh lên! Nhanh ra mở cửa cho chúng ta mau lên?"
Lăng Võ nhận lấy ly trà từ tay ca ca mình, nhóc còn chưa kịp uống thì bên ngoài bỗng nhiên lại vang lên những tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, theo sau còn có tiếng mắng chửi liên hồi của một thiếu phụ, làm cho tay của Lăng Võ rung lên, mím môi theo bản năng mà dựa gần vào ca ca mình, Lăng Văn cũng theo thói quen mà vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra mà ôm lấy đệ đệ, thân thể nhỏ gầy của nhóc đang cố găng hít sâu mấy hơi, muốn tiếp thêm dũng khí cho mình cùng đệ đệ.
"Là người phụ nữ hung dữ hồi trưa sao?"
Nghe ra đó là giọng nói của một người phụ nữ, Lăng Võ không nhịn được mà nghẹn ngào, dù cho nhóc còn nhỏ những vẫn biết là người phụ nữ kia là người bên phía nhà ông bà cố, là trưởng bối của bọn họ.
"Đừng sợ, để ta đi ra ngoài xem.
"
Vỗ vỗ lưng đệ đệ xong Lăng Văn liền muốn đi ra ngoài xem tình hình, nhưng Lăng Võ lại ngay lập tức giữ chặt tay ca ca mình lại: "Ca, đừng đi, bọn họ rất hung dữ, chúng ta vẫn nên chờ cha trở về đi?"
Lăng Võ sợ rằng ca ca mình ra ngoài sẽ bị đánh, những người đó tuy rằng đều là trưởng bối của bọn họ, nhưng nhóc biết, bọn họ không ưa gì ba cha con bọn họ cả.
"Vậy ta chỉ đứng cách cửa nhìn ra ngoài thôi, chắc là cha cùng Tam thúc cũng sắp về đến nơi rồi.
"
Quay đầu lại nỗ lực nở ra một nụ cười trấn an tinh thần cho đệ đệ mình, Lăng Văn kiên định muốn ra ngoài xem tình hình bên ngoài như thế nào, cho nên Lăng Võ cũng chỉ có thể theo chân ca ca ra ngoài xem xét, tiếng đập cửa cùng tiếng chửi rủa bên ngoài chưa bao giờ chấm dứt cả, hai anh em chỉ có thể đứng cách cửa nhìn dọc theo khe nhỏ chính giữa mà xem xét tình hình bên ngoài, hiện tại bên ngoài đang có vài phụ thân cực kỳ hung dữ, phía sau bọn họ cách đó không xa còn có không ít người đứng xem náo nhiệt, thấy thế hai huynh đệ bọn họ càng thêm dứt khoát không mở cửa, mà Nghiêm Thịnh Duệ đang nằm trong phòng trong đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh xôn xao bên ngoài, y nhớ tới hiện tại Lăng Kính Hiên đang không có ở nhà, hai đứa nhỏ ở bên ngoài khó tránh được nguy hiểm, nghĩ vậy nên y cũng không quan tâm trên người mình vẫn còn bị thương, giãy giụa bò dậy khỏi giường rơm, người còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một trận choáng váng say sẫm mặt mày ập tới, ép y không thể không ngồi trở lại giường.
"Các người làm gì ở đây vậy? Mẹ, sao người cũng tới đây thế?" Sau khi ngoài cửa xôn xao một hồi lâu, lúc cửa gổ sắp bị người ta đạp đổ thì tiếng nói của Vương thị đột nhiên vang lên, hai huynh đệ Lăng Văn, Lăng Võ nghe thấy tiếng nói của bà ngoài thì hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, sau đó cùng nhau ghé vào khe cửa mà xem xét tình hình bên ngoài.
Người tới không chỉ có một mình Vương thị, bên cạnh bà còn có Lăng Thành Long nữa, chuyện này nói tới thì cũng khéo thật, hôm nay khi hai vợ chồng họ xuống ruộng thì chợt phát hiện mình quên đem theo nước trà, sau đó Lăng Thành Long liền bảo tức phụ của mình về nhà lấy tới, trời nóng như vậy, nếu không uống nước trà thì làm sao chịu nổi chứ? Nhưng khi Vương thị về đến nhà thì lại gặp phải Lăng Kính Hàn đang cố gắng mạnh mẽ chống đỡ cỗ thân thể rách nát của mình dựa theo tường nhà đi ra, từ trong miệng con trai mình biết được chuyện mẹ chồng, tiểu cô cùng chị em dâu của mình muốn đến nhà Lăng Kính Hiên gây sự thì Vương thị cũng không còn tâm tình nào mà để tâm đến chuyện trà nước gì nữa, bà vội vàng đỡ Lăng Kính Hàn đang trong tình trạng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào trở lại giường nằm, sau đó vội vàng chạy ra ruộng gọi lão công của mình, hai vợ chồng vô cùng lo lắng mà từ trong ruộng gắp gáp chạy đến đây.
Từ rất xa đã nhìn thấy một vòng người vây xem xung quanh nhà con trai mình, mắt thấy nhóm người Lăng Giang thị đang nổ lực đá cửa nhà con mình, sắc mặt hai vợ chồng Lăng Thành Long nháy mắt xanh như tàu lá chuối, lúc đến gần thì thấy trong nhóm người đó có cả Lăng lão thái thái thì lập tức hai vợ chồng bọn họ tức run người lên, thật uổng công hai vợ chồng họ vẫn luôn xem bọn họ là trưởng bối của mình mà nhường nhịn kính trọng, Kính Hiên nhà mình rốt cuộc đã chọc đến bọn họ chỗ nào chứ? Vì sao bọn họ vẫn luôn muốn nó sống khổ sở chứ? Có phải bọn họ muốn ép tới khi nào Kính Hiên chết đi thì bọn họ mới vừa lòng hả dạ đúng không?
Nhưng dù có tức giận đến đâu thì trên đầu bọn họ vẫn còn đè nặng một chữ hiếu cho nên bọn họ vẫn không thể nào chất vấn mẹ của mình được, ngược lại bên ngoài bọn họ vẫn thành thật ngoan ngoãn mà đứng yên trước mặt của bà.
Lăng Thành Hoa, Lăng Giang thị cùng với Lăng Hiểu Oánh ba người xoay đầu lại nhìn thấy người đến là hai vợ chồng của Lăng Thành Long thì trên mặt đều không nhịn được hiện lên nụ cười vui sướng khi người gặp họa, mà ánh mắt lúc này của Lăng lão thái thái nhìn về phía hai vợ chồng Lăng Thành Long chẳng khác nào độc xà vậy, trong đó không chứa đựng một chút gì gọi là tình mẫu tử cả, bộ dáng của bà cứ như là nhìn vào kẻ thù của mình vậy.
"Làm sao? Tại sao ta lại không thể tới đây? Nếu như mà hiện tại ta không tới đây thì làm sao biết được bọn người ăn cây, táo rào cây sung như các ngươi có bứng hết toàn bộ Lăng gia đem tới đây cho tên tiện nhân kia hay không chứ?"
Lăng lão thái thái một khi đã mở miệng thì khả năng chanh chua trên cơ bản đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi, bà vừa nói xong thì nháy mắt liền khiến sắc mặt của hai vợ chồng Lăng Thành Long trắng bệnh không còn một giọt máu nào, đôi môi trắng bệt của hai người không ngừng khẽ run biểu hiện sư ẩn nhẫn cực lực của hai người, Lăng Thành Long lặng lẽ giữ chặt tay tức phụ dường như sắp không nhịn được nữa của mình, tiến lên trước hai bước cung kính mà đứng trước mặt Lăng lão thái thái khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Mẹ à, nhìn người nói kìa, làm sao con có thể làm ra chuyện như thế được chứ.
"
Trong ba người con trai mà Lăng lão thái thái sinh ra thì Lăng Thành Long tuyệt đối là người thành thật nhất, không có mưu kế nhất, cũng là đứa hiếu thuận nhất, nhưng đáng tiếc là ông là đứa con mà bà không yêu thương nhất.
"Ngươi thì không làm như thế được, nhưng mà người nào đó thì không như thế đâu.
" Khi nói chuyện, tầm mắt ác ý như có ý đồ mà lướt qua người của Vương thì đang đứng phía sau Lăng Thành Long.
"Long ca.
.
" Đôi mắt của Vương thị nháy mắt đong đầy nước mắt, uất ức mà nhìn về phía lão công của mình, sự nhẫn nại mà nãy giờ bà cố gắng gìn giữ trong phúc chốc dường như đã tan thành bọt biển.
"Mẹ, nàng ấy sẽ không!"
Thấy thế, đôi tay chằn chịt vết chai của Lăng Thành Long không nhịn được siết chặt, qua một hồi lâu mới ngượng ép chính mình bước lên phía trước giải thích với mẹ ruột của mình, nhưng Lăng lão thái thái lại không cho ông được nói hết câu thì đôi mắt sắc bén cay nghiệt đã hung ác mà trừng ông, tiếng nói đột nhiên cất cao lên: "Cái gì gọi là nàng ta sẽ không? Năm đó nếu như nàng ta không tác động đến ngươi thì nhà của chúng ta có thể nảy sinh sự xa cách với nhà Nhị thúc của ngươi sao? Mấy năm nay chẳng phải nàng ta cũng liên tục mang đồ từ nhà chúng ta đến đây tiếp tế cho cái tên nghiệt chủng kia sao? Hiện giờ thì hay rồi, nàng ta còn dám trắng trợn đem tiền bán cá của ngươi cùng Kính Bằng đưa cho tên nghiệt chủng đó, trong mắt của các ngươi rốt cuộc có người mẹ như ta hay không, có đem Lăng gia để vào trong mắt không?"
Nhớ đến chuyện xảy ra năm đó thì bà lại càng tức giận hơn nữa, ở Lăng gia thì trừ bỏ người đứng đầu Lăng gia là Lăng lão gia tử thì bà là người quản lý tất cả mọi thứ có trong nhà, có thể nói là một tay che trời cũng không phải là nói quá, từ con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, con dâu có ai mà không dám nghe lời bà chứ? Nhưng mà từ khi sự kiện kia xảy ra thì nó đã trở thành