Editor: hiimeira
Buổi tối, Tiền thị sờ vết bầm xanh đen trên người Mộc Lan, trong lòng đau buồn nhưng chỉ nhàn nhạt nói: "Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị thương."
Mộc Lan gật đầu.
Lại Ngũ trở về tìm Mộc Lan, ánh mắt sáng rực nói với nàng: "Chiều ngày mai đoàn xe Ngô Tri huyện sẽ đi qua con đường này, ta đã nói với bọn họ, chờ đến đêm, chúng ta liền..."
Mộc Lan gật đầu: "Con đưa nương và A Văn, Đào Tử vào rừng rồi chúng ta mới động thủ."
Lại Ngũ nhíu mày: "Con đi cùng với bọn họ đi, con vẫn là hài tử thì có thể làm gì? Cẩn thận đừng tự làm mình bị thương."
Mộc Lan đã thề vì phụ thân báo thù, biết rằng rất nguy hiểm, nhưng nếu không làm nàng sợ về sau không vượt qua khúc mắc này.
Lại Ngũ thấp giọng khuyên nhủ: "Thúc chỉ lẻ loi một mình, không sợ trời không sợ đất, nhưng con còn có mẫu thân và đệ đệ muội muội, thúc đã nghe nói về thân thế của con.
Nếu con mang theo bọn họ đến phủ thành nói không chừng còn có thể dựa vào Tô phủ một ít, nhưng nếu con...!Con đừng nghĩ phủ thành là nơi tốt, kỳ thật cũng là nơi người ăn người mà thôi."
Mộc Lan liền do dự, đây cũng là điều nàng phân vân.
Lại Ngũ thấy nàng bị thuyết phục, tiếp tục nói: "Lần này cũng không biết có thể lấy được mạng chó bọn chúng hay không? Nếu thúc làm không được thì còn có con cho bọn chúng một dao, nhưng nếu hai ta đều chết, phụ thân con và đại ca của thúc mới thật sự oan uổng." Lại Ngũ cuối cùng thở dài: "Người sống luôn là quan trọng nhất."
Mộc Lan nhất thời hạ quyết tâm: "Con sẽ đi cùng nương!"
Lại Ngũ do dự nhìn về bốn phía.
"Con nói bọn họ có bị chúng ta liên lụy không?"
Mộc Lan điềm nhiên nói: "Thúc yên tâm, tối hôm nay bọn họ sẽ biết hết mọi chuyện, đi hay ở lại đều do bọn họ tự mình quyết định."
Lại Ngũ có chút khó hiểu, bọn họ chưa từng nói chuyện này cho người khác biết mà.
Mộc Lan rũ mắt xuống, bây giờ ở chỗ này thì còn gì là bí mật? Mặc dù mọi người trở nên chết lặng nhưng trước mặt Triều đình thì nạn dân vẫn là bá tánh của quốc gia, người chạy nạn có ai không có bằng hữu hay thân thích đâu? Cho nên tối hôm nay chuyện kia căn bản là giấu không được.
Mộc Lan đoán không sai, hiện giờ tin tức này đã được mọi người thấp giọng truyền đi, chẳng qua là chưa truyền tới chỗ bọn họ mà thôi.
Tối hôm nay, bọn họ qua đêm tại một cái miếu hoang.
Mộc Lan chui vào trong chăn Tiền thị, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của Tô Văn.
Lý Thạch sắc mặt tái nhợt lại đây tìm Tiền thị.
"Di mẫu, người có gặp mẫu thân con không?"
Tiền thị kinh hãi: "Mẫu thân con không phải đi tìm con sao?"
Lý Thạch ra ngoài được một lúc còn chưa thấy về nên Lý Tiền thị giao hai hài tử cho Tiền thị trông nom, tự mình ra ngoài tìm người.
Lý Thạch sắc mặt trắng bệch.
"Con mới gặp mẫu thân ở ngoài kia, chỉ là con muốn kiếm thêm chút củi nên nói mẫu thân về trước.
Không lẽ mẫu thân còn chưa về sao?"
Hiện giờ trời bắt đầu lạnh dần, buổi tối và sáng đã có khí lạnh cho nên Lý Thạch nghĩ muốn chuẩn bị một ít củi, tránh cho buổi tối nhiễm lạnh.
Tiền thị trở nên khẩn trương.
"Ta không thấy mẫu thân con quay về."
Mộc Lan liền nói: "Chúng ta ra ngoài tìm xem, Lại Ngũ thúc đang ở bên ngoài, kêu thúc ấy đi chung luôn." Nhưng mọi người thật sự không yên tâm để bốn đứa nhỏ ở lại miếu hoang.
Tuy hiện giờ tình trạng lừa bán hài tử đã ít xảy ra hơn, nhưng vấn nạn ăn hài tử thì ngược lại.
Đám người Tiền thị không dám lơ là.
Mọi người cùng nhau ra ngoài tìm Lý Tiền thị, may có một nạn dân nói thấy Lý Tiền thị vào rừng.
Chuyện là Lý Tiền thị thấy có người vào rừng hái được quả dại liền động tâm cho nên lặng lẽ vào rừng.
Bây giờ trong rừng đến rễ cây còn khó tìm, huống chi quả dại? Quả dại kia sinh trưởng thật thần kì, là mọc ở giữa sườn dốc hiểm trở bị đại thụ và dây leo che khuất.
Thời điểm mọi người vào rừng cũng không thấy quả dại kia, cũng do người nọ may mắn mới thấy được.
Người nọ không đào được rễ cây và rau dại còn không cẩn thận trượt chân, lúc bắt được dây leo cúi đầu liền thấy đầy quả dại.
Người nọ bất chấp kích động quay về kêu người nhà mình lén lút đi hái, lúc trở về nói mai lại lén hái tiếp, đừng để người khác phát hiện.
Khi đó Lý Tiền thị vừa lúc bị trật chân đang ngồi xổm xoay cổ chân thì nghe được.
Nghĩ đến đại nhi tử trong khoảng thời gian này vất vả liền lặng lẽ vào rừng, đi theo phương hướng mơ hồ kia.
Nơi đó không dễ đi, nhưng mấy người kia lúc rời đi chỉ đơn giản che giấu một chút.
Lý Tiền thị thông tuệ, nhìn ra chỗ khác biệt, lần theo dấu vết mà tìm, rất nhanh tìm thấy chỗ mọc quả dại, nàng túm dây leo trèo xuống dưới, vịn vào cây mà hái, nhưng ai biết lúc đi lên thì một nhánh cây đột nhiên rớt trúng, Lý Tiền thị tránh không kịp liền từ trên cây ngã xuống.
Mọi người tuy không biết vì sao Lý Tiền thị muốn vào rừng, nhưng chỉ cần chiếu theo phương hướng nàng rời đi mà tìm là được.
Lý Tiền thị có thể nhìn ra dấu vết thì Lý Thạch cũng nhìn ra được.
Vì vậy hắn tìm kiếm khắp đoạn đường, tuy rằng có đi nhầm đường nhưng chung quy vẫn quay lại được.
Đám người Mộc Lan đi theo hắn tìm được sườn dốc.
Lý Thạch nhìn sườn dốc, chỉ cảm thấy tim thắt lại, tay bắt đầu phát run.
Sắc mặt Tiền thị cũng tái nhợt.
Mộc Lan kêu hai tiếng "Di mẫu" thấy không có người đáp lại, liền nói với Lại Ngũ: "Ngũ thúc thúc, thúc cẩn thận đi xuống nhìn xem, bọn ta giúp thúc giữ dây leo."
Lý Thạch đột nhiên bước lên trước một bước, trầm giọng nói: "Để ta đi xuống nhìn xem." Nói xong liền linh hoạt túm lấy dây leo trượt xuống, Lý Giang khẩn trương chạy lại, Mộc Lan vội vàng giữ chặt hắn.
"Ngươi đừng tới gần, cẩn thận ngã xuống dưới."
Lý Giang nước mắt trong suốt nhìn Mộc Lan.
"Mộc Lan biểu tỷ, tỷ nói xem nương ta sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Mộc Lan kiên định gật đầu nói: "Sẽ không có chuyện gì!"
Lời nói vừa mới dứt, dây leo liền động một cái, phía dưới truyền đến tiếng Lý Thạch.
"Di mẫu, nương con ở dưới đây, thỉnh Ngũ thúc thúc xuống đây hỗ trợ."
Tuy âm thanh hắn cố giữ bình tĩnh nhưng Mộc Lan vẫn nghe được sự run rẩy trong