Editor: hiimeira
Mộc Lan cõng Đào Tử đã ngủ, Lý Thạch thì cõng muội muội Lý viện, Lại Ngũ mỗi tay ôm một đứa, cùng nhau trở về miếu hoang.
Người trong miếu hoang mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, phát hiện là người quen thì nhắm mắt lại.
Mọi người nằm ở chỗ cũ, Mộc Lan không ngủ được.
Nàng để Đào Tử và A Văn dựa vào nhau, đắp chăn cho chúng.
Sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Thạch rồi tùy tiện nằm xuống phía bên phải của hắn.
Thân mình Lý Thạch cứng đờ muốn đứng dậy.
Mộc Lan đè hắn lại, thấp giọng nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."
Lý Thạch đành phải nằm cứng đờ.
Mộc Lan nói: "Ngươi chắc chưa nghe chuyện này, chiều ngày mai đoàn xe Ngô tri huyện sẽ đi ngang qua đây."
"Vậy thì làm sao?"
"Ngô tri huyện mang theo rất nhiều lương thực và vàng bạc châu báu, mọi người tính đi cướp."
Mắt Lý Thạch lạnh lẽo, giọng cũng lạnh lùng.
"Sau đó?"
"Ta muốn đi giết một người, ngươi mang các đệ đệ muội muội trốn trước đi."
Lý Thạch sửng sốt, trở mình đối mặt với Mộc Lan, nhìn Mộc Lan gần trong gang tấc, Lý Thạch đỏ mặt, đem ngượng ngùng ép xuống để lý trí trở lại trong đầu, nói: "Gần đây ngươi cùng Lại Ngũ thúc bàn kế sự này?"
Mộc Lan không phủ nhận chỉ nói: "Ta chẳng qua là quạt gió thêm củi." Đoàn người chạy nạn đến hiện tại đã sớm gục ngã, lúc này Ngô tri huyện còn dám mang theo lương thực lại đây gây chú ý, không phải tìm chết thì là gì?
"Chỗ này không cách xa phủ thành." Cho nên chưa chắc có người nguyện ý mạo hiểm, Lý Thạch không đồng ý, nói: "Chúng ta hoàn toàn có thể tránh được."
"Nhưng ta không muốn tránh."
Lý Thạch trầm mặc một lát mới hỏi: "Ngươi muốn giết ai?"
"Ngô tri huyện cùng con trai lão."
"Chuyện này không có khả năng!" Lý Thạch khinh bỉ nhìn Mộc Lan.
"Ngươi cho rằng nạn dân tấn công đoàn xe bọn chúng thì ngươi có thể giết được sao? Đừng quên ngươi chỉ mới 7 tuổi!"
"Nhưng Lại Ngũ thúc có sức lực."
"Nhưng thúc ấy chỉ có một mình." Lý Thạch khuyên nhủ: "Trong rừng không sợ không có củi đốt.
Chúng ta còn nhỏ về sau còn có rất nhiều cơ hội."
Mặt Mộc Lan hằn lên sự căm thù.
"Ngươi cũng nói chúng ta còn nhỏ nhưng bọn hắn đã già rồi, đặc biệt là Ngô tri huyện, lão đã 50 có thể chết bất cứ lúc nào.
Ta nhất định phải giết bọn hắn, ít nhất không thể để cho bọn hắn chết vì bệnh hoặc vì tuổi già."
"Bọn hắn đã làm gì?"
Mũi Mộc Lan chua xót, cố nén nước mắt.
"Bọn chúng hại ta tan nhà nát cửa, ngươi xem, gia gia nãi nãi ta là do bọn hắn giết chết, phụ thân ta cũng do bọn hắn giết chết, nương cũng vì bọn hắn mới chết!"
Lý Thạch chỉ biết lúc trước Tô gia và Ngô huyện lệnh công tử xảy ra xung đột, chuyện khác cũng không biết nhiều nhưng điều này không ảnh hưởng đến lý trí của hắn, hắn nhỏ giọng nói: "Di mẫu là vì bệnh tim..."
Mộc Lan càng hận.
"Nếu không phải bọn chúng giết chết phụ thân, sao nương có thể mắc bệnh tim?"
Lý Thạch hơi há mồm, không dám nói lại.
Phụ thân đã từng nói, nữ nhân lúc tức giận thích nhất là giận chó đánh mèo.
Tuy Mộc Lan chỉ là tiểu cô nương nhưng bản chất không có khác.
Lý Thạch là người ích kỷ, nếu trước ngày hôm nay thì hắn nhất định bỏ lại Mộc Lan, tự mình dẫn đệ đệ muội muội đi trước, nhưng Mộc Lan bây giờ là vị hôn thê của hắn.
Đó là trách nhiệm của hắn, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải ngăn cản Mộc Lan, ít nhất không thể để nàng bị mất mạng một cách vô ích.
Cho nên hắn vẫn luôn thuyết phục Mộc Lan.
Mộc Lan cũng không để ý tới hắn, ngày mai nàng đi giết người cho nên nàng muốn ngủ lấy tinh thần.
*****
Ngày hôm sau Lý Thạch mang theo quầng thâm mắt bất đắc dĩ nhìn nàng.
Mộc Lan thu thập bốn cái tay nải nhỏ, bốn đứa nhỏ mỗi người một cái, lúc này mới thu dọn đồ đạc dư lại đưa cho Lại Ngũ mang.
Mộc Lan cõng Đào Tử, Lý Thạch bất đắc dĩ đành phải cõng Lý Viện bước nhanh đuổi theo.
Đoàn người di chuyển đến chiều.
Lại Ngũ trực tiếp dẫn người vào rừng, hắn đã xem qua nơi này, bên trong có vài sơn động nhỏ có thể tạm thời ẩn nấp, sơn động không sâu nên không cần lo lắng có dã thú.
Sắc mặt Lý Thạch khó coi nhìn sơn động nhỏ này.
"Có phải các ngươi đã sớm lên kế hoạch đúng không?"
"Không sai." Mộc Lan thản nhiên nói: "Đây là chỗ chúng ta ẩn náu."
Lý Thạch nghe xong mắt híp lại, theo ý tứ nàng, vốn dĩ nàng không muốn đi giết người.
Mộc Lan kéo Đào Tử cùng A Văn sang một bên, nói: "Hai đứa ngoan ngoãn đợi ở đây, tỷ tỷ đi lấy một thứ, mặc kệ lấy được hay không, tỷ tỷ đều sẽ trở về."
"Tỷ tỷ." Đào Tử còn có chút ngây thơ, liên tục mất đi người thân khiến Tô Văn có chút kích động, nắm chặt tay áo Mộc Lan.
"Tỷ muốn đi lấy cái gì? Ta đi với tỷ."
Mộc Lan lắc đầu.
"Tỷ tỷ đi lấy mạng một người, chuyện đó vốn dĩ chúng ta cùng đi nhưng hai đứa chạy không nhanh, cho nên các ngươi chờ ở đây đi."
Lý Thạch nhíu mày, không đồng ý nói: "Ngươi không nên nói chuyện này với bọn nhỏ."
Mộc Lan lại nói: "Ta cảm thấy chuyện này không có gì đáng sợ, hơn nữa bọn nó cũng nên biết."
Lý Thạch nghẹn họng.
Hắn cảm thấy nữ nhân lúc này là lúc không thể giảng đạo lý, đành phải đem lời nói nuốt trở về.
Lại Ngũ đã sớm đem cửa sơn động che giấu tốt, thấy bọn nhỏ còn đang giằng co liền nói với Mộc Lan: "Nếu không thì con cũng chờ ở đây đi, không phải trước đó đã nói xong rồi sao?
"Nhưng bọn chúng hại chết phụ thân nương con, còn có gia gia nãi nãi!" Mộc Lan kích động nói: "Con đáp ứng thúc là bởi vì không muốn để nương lo lắng." Mộc Lan cố chấp nói: "Con nhất định phải đi, con không động thủ chỉ cần nhìn là được."
Nhưng Lại Ngũ và Lý Thạch đều biết, nàng đến nơi đó nhất định sẽ không khống chế được bản thân.
Mục đích chính của Lại Ngũ là giết chết phụ tử huyện thái gia, căn bản không có khả năng che chở cho Mộc Lan.
Lý Thạch do dự một chút nói: "Ta đi với ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng ta, nếu chuyện không thể làm trái, ngươi phải nghe theo ta."
Mộc Lan nhìn bốn đứa nhỏ thì không đồng ý.
"Bọn nhỏ cần có người trông chừng."
Lý Thạch cười nhạo một tiếng.
"Ngươi thật sự cho rằng bọn nó là hài tử bình thường sao?"
Lý Giang năm nay 6 tuổi, Tô Văn 5 tuổi, Lý Viện 4 tuổi, Tô Đào 3 tuổi.
Hài tử chạy nạn dù mới 2 tuổi cũng đã thông tuệ, càng đừng nói đến bọn nó.
Thời điểm ở trước mặt người lớn mới có bộ dáng ngoan ngoãn, Lý Thạch lý trí hơn Mộc Lan nhiều, có cái sơn động này che chở, hơn nữa phần lớn mọi người đều bị phía trước hấp dẫn sự chú ý, lại không có mãnh thú xuất hiện, bọn nhỏ ở chỗ này hai ba ngày cũng còn an toàn.
Lý Thạch nghĩ thầm, nếu có một ít thức ăn nước uống thì càng tốt.
Nghĩ đến lần này Ngô tri huyện mang theo không ít thức ăn, trong lòng không khỏi động tâm.
Từ nơi này đến phủ thành không xa, dựa vào tốc độ bọn họ, đi thêm hai ba ngày là đến