Editor: hiimeira
Hai người lảo đảo trở về sơn động, Tô Văn và Lý Giang đang ôm hai tiểu muội muội vào trong ngực, nghe thấy động tĩnh liền giấu muội muội đi, tay nắm chặt cây gậy.
Đến khi thấy người cầm đuốc, Tô Văn và Lý Giang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai người bò ra, hai bé gái từng người tiến vào trong lòng ngực Mộc Lan và Lý Thạch.
Lý Thạch vỗ vỗ Lý Viện rồi cắm cây đuốc ở trên vách đá, Mộc Lan thì kéo bốn đứa nhỏ qua cẩn thận hỏi chuyện sau khi bọn họ rời đi.
Lý Thạch xé hai mảnh vải, cầm tay Mộc Lan băng bó cho nàng.
Mộc Lan giãy giụa một chút, Lý Thạch trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Vết thương trên tay Mộc Lan là do Ngô Quân tạo thành, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra Mộc Lan không nhịn được rùng mình một cái.
"Biết sợ?"
Mộc Lan lại cắn răng nói: "Ta không hối hận!"
Lý Thạch cúi đầu băng bó cho nàng, để bốn đứa nhỏ ngồi xuống sau mới lấy miếng ngọc bội kia ra, lại lấy hà bao đưa cho Mộc Lan.
Lý Thạch cầm ngọc bội nói: "Chất lượng không tồi, đem nó đến cửa hiệu cầm đồ, được hai mươi lượng thì tốt."
"Nếu đem đến cửa hiệu ngọc thạch thì sao?"
Lý Thạch cau mày.
"Vẫn nên đem đến cửa hiệu cầm đồ, nơi đó có đường tiêu thụ hàng đen." Khối ngọc bội chung quy lai lịch không tốt nên Lý Thạch không muốn mạo hiểm.
Mộc Lan gật đầu không hỏi nữa, mở hà bao ra nhìn, bên trong là một ít bạc vụn và hai cái lá vàng, Mộc Lan lấy ra mấy tờ giấy, mở ra xem, mắt sáng lên hỏi: "Đây là ngân phiếu?"
Lý Thạch tiếp nhận tờ giấy, nói: "Không tồi." Đếm ước chừng có 275 lượng, còn chưa tính đến hai cái lá vàng.
Lý Thạch cau mày.
"Xem ra Ngô tri huyện đích thật là tham quan, bởi vì bổng lộc của Tri huyện không có bao nhiêu."
Mộc Lan bĩu môi.
"Ngươi đã thấy ai làm quan chỉ dựa vào bổng lộc mà sống chưa? Bổng lộc chỉ miễn cưỡng đủ sống thôi, thu nhập chủ yếu là có người phía dưới hiếu kính, đương nhiên mấy khoản đó đều là thu nhập xám(1), thu nhập chính đáng còn có từ điền trang hay cửa hiệu..."
Lý Thạch lẩm bẩm nói: "Thu nhập xám."
Mộc Lan xem như không nghe thấy, đem ngân phiếu chia làm hai phần.
"Mỗi người mang một ít, lỡ lạc nhau còn có bạc."
Lý Thạch tiếp nhận cẩn thận thu vào trong ngực.
"Hiện giờ chúng ta có bạc, đến phủ thành không cần lo lắng, nhưng chúng ta bây giờ không có thức ăn..."
Mộc Lan nói: "Sáng ngày mai chúng ta đi đào rễ cây."
Tô Đào đầu tiên phản đối: "Tỷ tỷ, ta không muốn ăn rễ cây, khó ăn lắm!"
Lý Viện cũng nhìn Lý Thạch nói: "Ca ca, ta cũng không muốn ăn rễ cây."
Lý Thạch: "...!Ta nghĩ ngày mai chúng ta đến đoàn xe tìm thử, nói không chừng có thể nhặt được một ít thứ."
Mộc Lan nhíu mày.
"Chỉ sợ ngày mai bọn họ còn chưa ngừng, hơn nữa chúng ta phải ở chỗ này chờ Lại Ngũ thúc."
"Trưa mai chúng ta đi, đến lúc đó người cũng giải tán hết rồi nên không có nguy hiểm.
Nếu Lại Ngũ thúc còn chưa tới, chúng ta sẵn đi tìm thúc ấy."
Mộc Lan suy nghĩ một chút, dưới sự mong đợi của bốn đứa nhỏ liền đồng ý.
Bây giờ trời đã hơi sáng, nhưng mọi người đều mệt hai buổi tối cho nên ngã đầu liền ngủ mất.
*****
Mộc Lan và Lý Thạch chờ đến giữa trưa cũng không thấy Lại Ngũ trở lại, trong lòng hai người đều có chút lo lắng, Lý Thạch nói: "Chúng ta đi xem sao, Lại Ngũ thúc không có thân nhân phải không?" Cho nên không có khả năng có người nhặt xác cho thúc ấy, hẳn là có thể tìm được.
Đoàn người đến nơi tối hôm qua xảy ra chuyện.
Tối hôm qua ồn ào như vậy, gần như tất cả nạn dân đều biết nơi này có trận chiến cướp đoạt.
Người nguyện ý tham gia đã sớm vây quanh nơi này, ai không muốn mạo hiểm thì trốn vào cánh rừng không ra, nạn dân bên ngoài cũng không vạ lây đến bọn họ.
Nhưng đến khi mặt trời vừa mọc, lại có không ít người lại đây tìm hiểu tin tức.
Đám người tối hôm qua đã tan hơn phân nửa, chỗ lương thực cũng bị lấy sạch sẽ, nhưng do bao bị xé rách nên trên mặt đất rớt không ít gạo.
Nói không chừng bụi cỏ ven đường còn có hạt trân châu vỡ, cho nên chờ đám người cướp đoạt tan đi, đám người không muốn mạo hiểm liền xông ra tranh đoạt những đồ vật còn sót lại dưới đất.
Tô Văn và Lý Giang nhìn gạo dính bùn đất trên mặt đất, la lên một tiếng rồi chạy đến nhặt lên bỏ vào trong miệng.
May mà Mộc Lan và Lý Thạch nhanh tay lẹ mắt lấy ra, Mộc Lan nói: "Dùng bao mà đựng, chiều tỷ tỷ nấu cháo cho ăn."
Mắt bốn đứa nhỏ đều tỏa sáng bước lên nhặt, trực tiếp bỏ gạo dính bùn đất vào bao, sợ chậm một bước thì bị người khác lấy mất.
Mộc Lan nhìn về phía lều trại.
Lý Thạch liền nói: "Ngươi đi tìm Ngũ thúc đi, ta ở chỗ này trông bọn nhỏ."
Mộc Lan dặn dò Tô Văn và Tô Đào vài câu rồi chạy tới lều trại bên kia.
Nơi đây bị thiêu rụi sạch sẽ, đến một khối thi thể cũng không còn.
Mộc Lan ngơ ngẩn nhìn, không biết Lại Ngũ thúc thế nào.
Nàng biết nếu Lại Ngũ thúc bình an, thì thúc ấy nhất định trở lại tìm bọn họ, nhưng nếu không, vậy ai nhặt xác cho thúc ấy?
"Trần lão đại, người xem." Một người chỉ vào hướng Mộc Lan nói: "Đó không phải là tiểu cô nương đi theo Lại Ngũ sao? Không biết có quan hệ thế nào?"
"Hẳn là cháu gái, ta nghe con bé kêu Lại Ngũ là thúc thúc, nghe nói đại ca của Lại Ngũ chết dưới tay nhi tử Ngô tri huyện, nên mới chạy lại đây liều mạng với cả nhà Ngô tri huyện."
Trần lão đại nhíu mày, ném cọng cỏ dại trong tay, đá một người rồi nói: "Đi nói cho con bé biết, tối hôm qua Lại Ngũ bị thương nhưng được vài người cứu đi, không nguy hiểm đến tính mạng."
"Trần lão đại, cần gì phải nói cho nó, lỡ bị người khác điều tra ra chuyện tối hôm qua là do chúng ta làm thì sao bây giờ?"
"Ngươi biết cái gì? Nếu không phải Lại Ngũ câu kéo người thì chúng ta đều đã giao phó ở nơi đó, chúng ta làm vậy được gọi là tri ân báo đáp đó, biết không? Mau đi!"
Người nọ lúc này mới không tình nguyện đi đến chỗ Mộc Lan.
Mắt Mộc Lan long lanh, vui vẻ nhìn hắn nói: "Ngươi nói thật? Thúc thúc thật sự còn sống?"
Người nọ vốn dĩ bị ép tới nên không tình nguyện nói nhưng lúc này thấy bộ dáng Mộc Lan, trái lại còn nhiệt tình thực lòng nói: "Đúng vậy, bọn ta tận mắt thấy, tuy thúc thúc ngươi bị thương không ít nhưng không trúng chỗ hiểm, được những người đó trực tiếp cứu đi, chắc là không có việc gì."
Mộc Lan cao hứng cảm tạ hắn, nhìn người nọ rời đi, mặt Mộc Lan lại lạnh lùng như cũ, xem ra Lại Ngũ thúc thật sự không có việc gì.
Những người này hẳn là người của Trần lão đại mà Lại Ngũ thúc nói, vốn dĩ nàng đang suy nghĩ làm sao tìm được Trần lão đại hỏi thăm tin tức Lại Ngũ thúc.
Mộc Lan xoay người trở về tìm Lý Thạch, nàng ngồi xổm bên người Lý Thạch, tay vừa nhanh nhẹn đem gạo dưới đất bỏ vào trong bao vừa nói: "Lại Ngũ thúc còn sống