Editor: hiimeira
Mộc Lan cười khúc khích, phất tay nói với Tô Văn và Lý Giang đang kéo dây leo: "Thả dây!"
Người giữa không trung chỉ kịp nói một chữ "Không" liền rầm một tiếng rơi xuống, cũng may nàng bố trí bẫy không cao, chỉ khiến người tạm thời không đứng dậy được mà thôi, cũng không tổn hại đến tánh mạng và gân cốt.
Lý Thạch tiến lên đá đá hắn.
"Xem các ngươi còn dám ỷ mạnh hiếp yếu không?"
Mộc Lan trợn trắng mắt, cướp bóc là cướp bóc, cần gì phải giảng đạo lý?
Lý Thạch trực tiếp gõ người ngất xỉu, mở túi đồ mà bọn hắn cướp được, chia thành những túi nhỏ, phần dư bọc kỹ lại, nói với Mộc Lan: "Đêm nay chúng ta còn phải ở trong sơn động."
Lúc này đã xế chiều, muốn đi cũng đi không được bao nhiêu, Mộc Lan gật đầu nói: "Bọn ta đi trước, lúc ngươi đưa đồ cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác theo dõi."
Lý Thạch nói thầm: "Ta không phải là ngươi."
Lý Thạch mang mấy cái túi nhỏ trả lại cho những người bị cướp, Mộc Lan và bốn đứa nhỏ thì vác ba bao gạo dính bùn đất về sơn động.
Tuy rất nặng nhưng bên trong là đồ ăn, là gạo mà bọn họ mong mỏi đã lâu, mắt bốn đứa nhỏ đều sáng rực vác bao trở về.
Mộc Lan khó tránh khỏi có chút xót xa.
Trở lại sơn động, Mộc Lan đem đồ trong bao đổ ra hết, nhìn hỗn hợp nửa bùn nửa gạo mà phát sầu.
Tô Văn nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đan cái sọt lựa gạo đi."
Lý Giang nhăn mũi nói: "Làm cái đó lâu lắm, bụng của ta đói cả rồi."
Lý Viện và Tô Đào ở phía sau đồng thời gật đầu.
"Đói lắm, đói lắm."
Mộc Lan suy nghĩ một chút.
"Chúng ta nhặt một ít trước để nấu cháo, sau đó mới đan sọt."
Bốn đứa nhỏ cùng nhau gật đầu.
Đương nhiên không thể ngồi nhặt từng hạt được, Mộc Lan trước tiên bỏ những cục đá lớn ra ngoài, rồi đến những viên đá còn dư lại, phần còn lại chính là nửa bùn nửa gạo.
Mộc Lan nói: "Mấy đứa chiếu theo cách này mà làm, bỏ những cục đá lớn trước, ta đi tìm vài thứ." Nói xong cầm bình đi ra ngoài.
Không lâu trước đó mới có trận mưa to, tình hình hạn hán hiện tại đã giảm bớt.
Chỉ tiếc là, có mưa cũng không thể tạo lương thực ngay được, cho nên tình hình tai hoạ vẫn tệ như cũ.
Mộc Lan đi lấy nước, lại tìm vài cái lá cây lớn.
Thời điểm trở về thì Lý Thạch đã trở lại, hắn nói: "Ta ra ngoài tìm một ít rau dại, ngươi làm trước đi."
Mộc Lan gật đầu, dùng lá cây phủi sạch bùn đất, lúc này mới cẩn thận dùng tay nhẹ bỏ gạo vào trong nước vo sạch, bên trong đương nhiên còn có bùn nhưng điều đó không quan trọng.
Bất kể Mộc Lan hay bốn đứa nhỏ đều không ngại ăn.
Tô Văn và Lý Giang hưng phấn ra ngoài nhặt củi, kể cả Lý Viện cũng lôi kéo Tô Đào ở một bên hỗ trợ, Mộc Lan dặn dò nói: "Chỉ ở bên ngoài này nhặt, không được chạy quá xa."
Tô Văn đáp ứng.
Lý Thạch không biết đi bao lâu mới hái được một ít lá cây non trở về, chua xót nói: "Không có rau dại."
Mộc Lan tiếp nhận lá cây trong tay hắn.
"Lúc này có thể tìm được lá cây non đã không tồi rồi, ngươi cũng biết mấy ngày trước chúng ta chỉ ăn rễ cây và vỏ cây."
Lý Thạch ngẫm lại cũng đúng, không dám nói thiếu chút nữa hắn đã vào rừng sâu.
Sáu người cùng nhau vây quanh ngồi chờ nồi cháo chín, không biết ai nuốt một ngụm nước bọt trước, lúc sau Mộc Lan không ngừng nghe tiếng nuốt nước bọt.
Mộc Lan cũng cảm thấy dạ dày đã lâu không còn cảm giác của mình lúc này co rút.
Mộc Lan dùng chiếc đũa khuấy cháo, Lý Viện và Tô Đào duỗi dài cổ xem.
"Tỷ tỷ, vẫn chưa xong sao?"
"Sắp rồi!"
Tô Văn bất mãn nói: "Đã hơn nửa canh giờ rồi."
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, bọn họ đói bụng đã lâu, lúc này không thể lập tức ăn quá nhiều đồ ăn cho nên muốn nấu cháo nhừ một chút, mấy tiểu tiết này lúc đói thường không có mấy ai chú ý, không ngờ Mộc Lan có thể chịu đựng mà làm theo.
Kiếp trước Mộc Lan qua đời vì bệnh, cho nên với phương diện sức khỏe rất coi trọng nhưng lúc này nhìn ánh mắt trông mong của bốn đứa nhỏ, nàng có chút dao động, cắn răng nói: "Chắc là được rồi, lấy một cái nồi khác lại đây."
Lý Giang khó hiểu đưa nồi cho Mộc Lan, Mộc Lan chia cháo làm hai phần, Lý Thạch thấy vậy khẽ cau mày.
Ai ngờ Mộc Lan xoay người đem nồi ngâm vào nước lạnh, không ngừng khuấy.
Lý Thạch nháy mắt liền hiểu rõ, thấy bốn đứa nhỏ trông mong nhìn, vuốt đầu bọn nó nói: "Chờ nguội một chút rồi ăn, nếu không sẽ bị bỏng cổ họng."
Bốn đứa nhỏ đành phải tiếp tục chịu đựng.
Bốn đứa nhỏ cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, nhưng thật ra thì mới nửa khắc trôi qua mà thôi, Mộc Lan nói: "Được rồi, cầm chén lại đây."
Bốn đứa nhỏ hoan hô một tiếng, cùng nhau đưa chén qua, Mộc Lan trước hết giúp Lý Viện múc một chén, sau đó mới múc cho Tô Đào rồi đến Lý Giang và Tô Văn.
Chờ đến lúc nàng và Lý Thạch cũng cầm một chén trên tay, mới phát hiện bốn đứa nhỏ ráng nhịn đợi hai người họ.
Mộc Lan nhếch môi cười, Lý Thạch vui vẻ gật đầu nói: "Được rồi, nhanh ăn đi, nhớ ăn chậm một chút, cháo vẫn còn nóng." Lời nói mới dứt, mọi người đã vội vàng ăn.
Ăn, ăn, Tô Văn liền rơi nước mắt, từ lúc phụ thân qua đời đây là bữa ăn ngon nhất của cậu, cậu không nhịn được nhớ tới phụ thân, nếu phụ thân còn sống thì tốt biết bao nhiêu!
Tô Văn nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chút sợ hãi.
Cậu biết nghĩ như vậy thực hèn hạ, nhưng nếu tỷ tỷ bỏ đi, hắn và muội muội phải làm sao bây giờ? Ngày đó mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện cậu đều nghe được.
Mộc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Tô Văn, thấy khóe mắt cậu đọng nước mắt liền cười giúp cậu lau.
"Xem đệ kìa, đã nói ăn từ từ thôi.
Là bị hơi nóng hun lên mắt?"
Tô Văn có chút đỏ mặt cúi đầu.
Lý Thạch giương mắt nhìn một chút, cảm thấy Mộc Lan lấy cớ thực vụng về nhưng cũng không nói gì.
Một nồi cháo cũng không nhiều, chỉ có thể cho mọi người ăn no bảy phần, nhưng mọi người đều thấy thực thỏa mãn.
Bởi vì trước đó, bọn họ chỉ cần giữ mình không ngất xỉu vì đói thì đã tốt rồi.
Mấy đứa nhỏ ăn no liền thấy mệt, Mộc Lan đem chăn mở ra đắp cho bọn nhỏ ngủ, sau đó cùng Lý Thạch ngồi dưới cây đuốc trên vách đá nhặt gạo khỏi bùn đất.
Lý Thạch nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghẹn đỏ mặt hỏi: "Hôn sự hai nhà chúng ta còn