Chương 21
Editor: hiimeira
Lại Ngũ ngồi một bên miệng ngậm cỏ nói: "Bọn chúng đúng là tìm chết, lúc này đem lương thực lộ ra cho mọi người xem."
Lý Thạch thở dài: "Bây giờ ta đã biết, cho dù không có các ngươi thì bọn hắn cũng sẽ chết."
Mộc Lan lạnh lùng nói: "Không tìm chết sẽ không phải chết."
Lý Thạch giật mình, cảm thấy những lời này thật chuẩn xác.
Mà lúc này Chu Hữu Đức mang theo mấy tên thủ hạ vội vã quay lại đây, con ngựa của thư sinh yếu ớt nhanh chóng đuổi theo sau, thư sinh khó hiểu nói: "Tướng quân, ta đã đồng ý với Tô gia, sao còn muốn quay lại?" Tướng quân không phải là người lương thiện gì, sao lần này lại quan tâm đám nạn dân này như vậy?
Chu Hữu Đức nói: "Thiên hạ sắp loạn, nếu ta đã đề ra mục tiêu thì đương nhiên muốn chuẩn bị kế hoạch từ sớm. Từ trước đến nay loạn thế sinh anh hùng, mà nhiều anh hùng xuất thân từ nông thôn."
"Ý tướng quân là?"
Chu Hữu Đức gật đầu. "Chúng ta đi thôi, dọc theo con đường này cẩn thận một chút, đừng để mất nhân tài." Hơn nữa hắn còn muốn nhân cơ hội này chiêu thêm một ít binh lính.
Chu Hữu Đức ánh mắt thâm trầm nhìn, nơi này đều sẽ là thần dân của hắn.
Đêm đúng giờ buông xuống, nhóm nạn dân đều an tĩnh lại, nhưng thủ lĩnh thị vệ cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác rùng mình này thật giống như rắn độc nhìn chăm chú vào người.
Trong lòng hắn càng thêm bất an, lại đi khuyên Ngô huyện lệnh và Ngô Quân rời đi. Chẳng qua Ngô tri huyện cai trị đều là những bá tánh thành thật cho nên lão không tin vào phán đoán của thủ lĩnh thị vệ. Trong lòng thủ lĩnh thị vệ rất hối hận, thời điểm nhận nhiệm vụ này sao hắn lại không tìm cớ tránh đi? Lúc ra ngoài chỉ cắn răng hạ lệnh bọn thị vệ gia tăng phòng vệ.
Lại Ngũ ném cọng cỏ xuống, nhìn về phía Mộc Lan.
Mộc Lan khẽ gật đầu nói: "Thúc đi đi, không cần lo cho bọn con. Mặc kệ như thế nào trưa ngày mai tụ họp ở sơn động. Bất kể ai không đến, chúng ta đều sẽ rời đi, sau đó đến phủ thành."
Lại Ngũ gật đầu, cầm xiên sắt rời đi.
Lý Thạch nhìn bóng dáng Lại Ngũ nói: "Thúc ấy có thể sẽ không trở lại."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thúc ấy sẽ trở về, Ngũ thúc không phải là Tam bá." Điều này Mộc Lan rất tự tin, Lại Ngũ thúc rất có nghĩa khí, đây cũng là lí do lúc trước Tô gia gia và Tô Đại Tráng chọn Lại gia.
Lý Thạch lôi kéo Mộc Lan lùi vào trong rừng. "Tiếp theo ngươi phải nghe ta, chờ tình hình hỗn loạn rồi chúng ta đục nước béo cò."
Mộc Lan cũng không muốn làm tiên phong, cùng ẩn núp trong rừng với Lý Thạch, tùy thời cơ mà hành động.
Lý Thạch thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất là Mộc Lan vì báo thù mà đánh mất lý trí.
Ánh mắt Mộc Lan gắt gao nhìn chằm chằm vào lều trại Ngô Quân.
Bá tánh bị áp bức đến đường cùng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí khôn, dù Mộc Lan là 'người thế hệ sau' nhìn thấy kinh hãi không thôi. Mộc Lan đã biết trước kế hoạch nhưng vẫn không phát giác mọi người đã bắt đầu hành động. Thân thể Lý Thạch đột nhiên căng thẳng, Mộc Lan mới cảnh giác nhìn bốn phía lều trại, lúc này mới phát hiện một ít manh mối.
Khi thị vệ phát hiện không đúng, vừa thét một tiếng thì lều trại đã bị vây quanh, đã có vài người xông vào đoàn xe.
Trong chốc lát xuất hiện ngọn lửa ngút trời, không biết là ai phóng lửa đốt lều trại. May mắn đêm nay không gió, sẽ không đốt tới đồ đạc trên xe.
Thủ lĩnh thị vệ điềm tĩnh chỉ huy bọn thị vệ bảo hộ bốn phía, nhưng rất nhanh cục diện đã bị phá vỡ, bởi vì bọn họ bị hơn ba ngàn người vây quanh, ba ngàn người đối địch trăm người. Nếu bọn họ đủ bình tĩnh, với lại có xe ngựa nói không chừng còn có thể thoát được. Nhưng nạn dân vây quanh đột nhiên gõ đồ hét lớn, hơn ba ngàn người cùng hét lớn. Trong lều trại Ngô tri huyện và Ngô Quân nghe được tiếng hét bên ngoài vang vọng tận chân trời "Cẩu quan!", trực tiếp bị dọa ngồi phịch trên đất.
Ngô tri huyện nhát gan, một mùi hôi thối bốc lên. Đầu óc Ngô Quân kích động, phục hồi tinh thần lại sau đó lén lút vén mành lên nhìn ra phía ngoài, thấy khắp núi đồi đều là cây đuốc khiến chân Ngô Quân mềm nhũn.
Gã không chút nghĩ ngợi, vén mành lén lút bò ra ngoài, có thị vệ thấy gã thì muốn ngăn cản. Ngô Quân liền hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo tên thị vệ không được lên tiếng.
Đội hộ vệ lần này đã từng theo chân Hộ Quốc tướng quân đi đánh giặc, bị phân đến nơi này hộ tống Ngô tri huyện đến Kinh thành đã khiến bọn họ đủ ủy khuất, mà Ngô tri huyện và Ngô Quân luôn cố tình tra tấn bọn họ. Tuy trong lòng bọn họ có oán nhưng tôn ti trên dưới vẫn còn đó, bọn họ cũng không có cách nào.
Mà lúc này tên thị vệ kia thấy Ngô Quân không biết cảm kích nên cũng lười nhắc nhở gã. Lúc này ở trong lều trại mới là an toàn nhất, chạy ra ngoài không phải tìm chết à?
Cũng may Ngô Quân không có ngu xuẩn đến mức mặc Hán phục chạy trốn, mà lặng lẽ chạy ra phía sau bắt một tên gia đinh cởϊ áσ ngoài để gã khoác vào.
Tuy trông không giống nạn dân lam lũ, nhưng so với một thân Hán phục lúc trước thì đỡ hơn nhiều. Ngô Quân nghĩ thầm, chờ lát nữa gã lẫn vào trong đám nạn dân trốn đi là được.
Ngô tri huyện thấy nhi tử bỏ rơi lão trực tiếp bỏ chạy, tâm đều thấy lạnh, lão vừa mới gọi người vào bảo hộ lão thì nạn dân bên ngoài đánh thẳng vào. Đội hộ vệ một lòng ngăn cản nhưng nhìn thấy khí thế to lớn của nạn dân, không khỏi khiếp đảm lên. Khí thế của đội hộ vệ liền yếu đi ba phần, cho nên vòng phòng hộ rất nhanh đã bị phá, rất nhiều người xông về phía đoàn xe.
Lại Ngũ cầm theo xiên cùng vài người xông về phía lều trại. Hắn vì báo thù, mấy người kia là vì đồ vật trên người Ngô huyện lệnh, thí dụ như ngân phiếu gì đó.
Trước đó bọn họ đã bàn bạc xong. Mạng chó của Ngô tri huyện và con lão là của Lại Ngũ, mấy thứ khác thì mấy người bọn họ chia đều.
Mộc Lan thấy tình hình hỗn loạn, nhanh chóng lôi kéo Lý Thạch lặng lẽ chạy đến. Lý Thạch thấy bên kia có người đem từng bao lương thực chuyển xuống xe, sau đó nhóm người không ngừng cướp giật, thậm chí từ trong bao không ngừng rơi ra một ít gạo. Bước chân chậm lại, đã lâu rồi hắn chưa thấy qua gạo trắng.
Mộc Lan không chú ý đến, nàng chỉ lo tránh nạn dân đang chạy, nhắm về phía lều trại mà chạy đến.
Bên trong đột nhiên có người lao ra đâm sầm vào Mộc Lan. Nàng ngửa mặt ngã xuống, Lý Thạch vội vàng đỡ được nàng. Hai người nghe thấy tiếng quát khẽ. "Bọn chó không có mắt, dám đụng vào người của gia!"
Lý Thạch cảm thấy thân thể trong lòng liền cứng đờ, sau đó nhanh chóng bật dậy, đi theo người kia. Lý Thạch vừa muốn ngăn cản thì nghe được người nọ kêu thảm thiết một tiếng.
Mộc Lan hung hăng đem đao **** vào bụng người kia, thậm chí còn xoay dao một vòng. Nàng giương mắt nhìn Ngô Quân mở to mắt biểu lộ vẻ mặt không thể tin được. Mộc Lan đỏ mắt nhếch miệng cười với gã, rút mạnh dao ra rồi lại nhắm ngay ngực gã tàn nhẫn cắm thêm một dao!
Ngô Quân lúc này mới phản ứng lại, tay sờ soạng thắt lưng một chút, rút dao muốn phản kích. Lý Thạch đã sớm phản ứng, một cước đá vào tay gã đem dao đá ra xa, nhanh chóng tiến lên một bước dùng toàn thân ngăn cản gã, đôi tay gắt gao đè chặt hai tay không ngừng giãy giụa của gã. Mộc Lan đã sớm rút dao ra rồi lại đâm vào!
Ngô Quân không cam lòng, cũng đã mất mạng.
Mộc Lan giống như không biết Ngô Quân đã chết, không ngừng cầm chủy thủ **** ngực gã, càng lúc càng tàn nhẫn!
Lý Thạch nhìn Hán phục bên trong áo khoác gia đinh cùng ngọc bội treo trên thắt lưng, liền đoán được thân phận Ngô Quân, thấy trên người gã đã trúng mười mấy nhát dao nhưng Mộc Lan vẫn không chịu buông tha, vội vàng tiến lên ôm chặt Mộc Lan. "Được rồi, hắn đã chết rồi."
Mộc Lan lúc này mới dừng lại, đem dao rút ra, khuôn mặt đầy máu nhìn thi thể bế bết máu nằm trên mặt đất.
Lý Thạch thản nhiên tiến lên lấy ngọc bội trên thắt lưng Ngô Quân, tiếp tục sờ vào trong ngực, lấy ra một cái hà bao cũng cất vào trong ngực, ngoảnh đầu nói với Mộc Lan: "Chúng ta mau đi thôi, có người chú ý tới bên này rồi."
Quả thật đã có người chú ý tới bên này, tuy nơi này cách đoàn xe có chút xa nhưng nạn dân quá nhiều, khắp nơi đều có. Thời điểm Mộc Lan rút dao liền có người nhìn thấy, chẳng qua lúc này tâm trí mọi người đều đặt tại đoàn xe bên kia. Thấy Mộc Lan và Lý Thạch chỉ là hai đứa nhỏ choai choai, trên người lại không có lương thực, mà Ngô Quân nằm trên mặt đất, trong bóng tối mọi người cũng không thấy rõ là ai, chỉ biết đại khái là người kia nói gì đó với tiểu cô nương kia rồi tiểu cô nương phát điên gϊếŧ người kia.
Lúc này người chết là chuyện bình thường, mọi người chỉ xem một cái rồi thôi sau đó tiếp tục hướng đoàn xe tiến lên, dù chỉ cướp được một nắm gạo cũng tốt rồi.
Lý Thạch đem lớp y phục gia đinh che người Ngô Quân lại, làm như vậy để không bị người khác nhanh chóng phát hiện thân phận của gã, kéo Mộc Lan nói: "Chúng ta mau đi!"
Mộc Lan cùng Lý Thạch chạy hai bước, nhìn lều trại nói: "Phụ thân hắn còn sống!"
Lý Thạch sốt ruột nói: "Bên kia có hộ vệ canh chừng, ngươi đến đó là tìm chết, ngươi đã gϊếŧ một người thì giữ một người lại cũng tốt, đừng quên, đám A Văn còn chờ chúng ta đấy."
Tay Mộc Lan có chút run rẩy, kiếp trước với kiếp này sống được ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng gϊếŧ người. Thù hận mấy ngày qua bị màn gϊếŧ chóc vừa rồi làm phai nhạt không ít, Mộc Lan càng lý trí hơn lúc trước, nàng hung ác nhìn lều trại một cái. "Hy vọng Ngũ thúc thúc có thể lấy mạng chó của lão."
"Cho dù Ngũ thúc thúc không được, nơi đó nhiều nạn dân vây quanh như thế, thúc ấy khó mà thoát ra được."
Lý Thạch nhìn đoàn xe bên kia một cái, tiếc hận nói: "Bên kia quá nhiều người, tốt nhất chúng ta đừng nên qua đó."
Mộc Lan nhìn bên kia rồi kéo Lý Thạch đi.
Bên kia chen chúc đến chật cứng, nói không chừng nơi đó người chết còn nhiều hơn lều trại bên này, mục tiêu của nhóm nạn dân vốn là lương thực, nhưng nhiều người như thế, không nói đến việc lương thực không đủ cho mọi người, cho dù có đủ, con người bị lòng tham cám dỗ sẽ không nghĩ đến việc nhượng bộ.
Lý Thạch và Mộc Lan lảo đảo từ đường lớn rời đi, phía sau không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống giận.
Hai người không phát hiện, lúc bọn họ vừa rời đi thì phía sau có vài người từ trong bóng tối đi ra, chính là đám người Chu Hữu Đức.
Chu Hữu Đức trầm tư nhìn về hướng Mộc Lan, không biết vì điều gì mà hắn luôn cảm thấy tiểu cô nương kia có chút kỳ quái, tựa hồ có thể nhìn thấu điều gì đó.
"Tướng quân, nam hài kia không tồi, ngài muốn hay không..."
Chu Hữu Đức theo bản năng lắc đầu. "Tuổi của hắn quá nhỏ."
Thư sinh yếu ớt khó hiểu: Nhưng dạy dỗ vài năm không phải vừa vặn sao? Đến lúc đó đúng lúc dùng người, đứa nhỏ này nhìn qua thực thông minh, lại ổn trọng, bồi dưỡng thật tốt mười năm sau sẽ trở thành mưu sĩ tài giỏi.
Chu Hữu Đức không giải thích, tiến lên vén tầng y phục gia đinh trên người Ngô Quân lên, nhìn thấy bên trong là phục sức hoa lệ, thư sinh yếu ớt "Ồ" một tiếng: "Đây là nhi tử của Ngô tri huyện, nghe ý tứ vừa rồi của bọn họ, bọn họ cố ý đến đây gϊếŧ gã, chỉ là hai đứa nhỏ thì có thù hận gì với gã?"
Chu Hữu Đức liền nhớ tới người nhà nữ hài kia, hơi hơi nhíu mày, sao lần này chỉ có một mình nàng?
"Tướng quân xem, bên kia nổi lửa."
Chu Hữu Đức thu hồi tâm tư đi qua xem, nhìn đến lều trại bên kia nổi lửa lớn. "Đi, chúng ta qua đó xem."
*****
Lại Ngũ cầm xiên sắt đứng ở giữa, ánh mắt muốn gϊếŧ người đỏ lên, hộ vệ vây quanh hắn nhịn không được phát run, người đi theo Lại Ngũ tốt bụng nói: "Lại Ngũ huynh đệ, nhanh đi thôi, chúng ta đã lấy được đồ, trở về chia cho ngươi một nửa!"
Lại Ngũ mắt điếc tai ngơ, hét lớn một tiếng: "Nói, cẩu quan đã chạy đi đâu?"
Có hộ vệ nhịn không được nói: "Lão đã sớm chạy!"
"Nói dối, ta canh giữ ở bên ngoài, lão từ chỗ nào chạy được? Nhất định là các ngươi giấu lão đi, mau đem người giao ra đây, ta muốn gϊếŧ lão, gϊếŧ lão!"
Mấy người đằng sau Lại Ngũ liếc nhau, xoay người bỏ chạy, những tên hộ vệ muốn đuổi theo thì bị Lại Ngũ ngăn cản một phen, khăng khăng muốn hỏi tung tích Ngô tri huyện.
Thời điểm đám người Chu Hữu Đức lại đây, Lại Ngũ sắp chống đỡ không nổi nhưng hận ý mạnh mẽ vẫn khiến hắn đứng thẳng eo. Ánh mắt Chu Hữu Đức tán thưởng, gật đầu với mấy người phía sau, rất nhanh có người tiến lên ngăn cản mấy tên hộ vệ.
Thư sinh yếu ớt vội tiến lên đỡ Lại Ngũ, chỉ nghe được hắn thấp giọng nói: "Ta muốn gϊếŧ ngươi, ta muốn gϊếŧ ngươi!"
Thư sinh nhìn về phía Chu Hữu Đức. Chu Hữu Đức thâm trầm nhìn hắn một cái, nói: "Mang người đi."
━━━━━━━━━━━
Chương 22
Editor: hiimeira
Hai người lảo đảo trở về sơn động, Tô Văn và Lý Giang đang ôm hai tiểu muội muội vào trong ngực, nghe thấy động tĩnh liền giấu muội muội đi, tay nắm chặt cây gậy. Đến khi thấy người cầm đuốc, Tô Văn và Lý Giang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai người bò ra, hai bé gái từng người tiến vào trong lòng ngực Mộc Lan và Lý Thạch.
Lý Thạch vỗ vỗ Lý Viện rồi cắm cây đuốc ở trên vách đá, Mộc Lan thì kéo bốn đứa nhỏ qua cẩn thận hỏi chuyện sau khi bọn họ rời đi.
Lý Thạch xé hai mảnh vải, cầm tay Mộc Lan băng bó cho nàng.
Mộc Lan giãy giụa một chút, Lý Thạch trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Vết thương trên tay Mộc Lan là do Ngô Quân tạo thành, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra Mộc Lan không nhịn được rùng mình một cái.
"Biết sợ?"
Mộc Lan lại cắn răng nói: "Ta không hối hận!"
Lý Thạch cúi đầu băng bó cho nàng, để bốn đứa nhỏ ngồi xuống sau mới lấy miếng ngọc bội kia ra, lại lấy hà bao đưa cho Mộc Lan.
Lý Thạch cầm ngọc bội nói: "Chất lượng không tồi, đem nó đến cửa hiệu cầm đồ, được hai mươi lượng thì tốt."
"Nếu đem đến cửa hiệu ngọc thạch thì sao?"
Lý Thạch cau mày. "Vẫn nên đem đến cửa hiệu cầm đồ, nơi đó có đường tiêu thụ hàng 'đen'." Khối ngọc bội chung quy lai lịch không tốt nên Lý Thạch không muốn mạo hiểm.
Mộc Lan gật đầu không hỏi nữa, mở hà bao ra nhìn, bên trong là một ít bạc vụn và hai cái lá vàng, Mộc Lan lấy ra mấy tờ giấy, mở ra xem, mắt sáng lên hỏi: "Đây là ngân phiếu?"
Lý Thạch tiếp nhận tờ giấy, nói: "Không tồi." Đếm ước chừng có 275 lượng, còn chưa tính đến hai cái lá vàng. Lý Thạch cau mày. "Xem ra Ngô tri huyện đích thật là tham quan, bởi vì bổng lộc của Tri huyện không có bao nhiêu."
Mộc Lan bĩu môi. "Ngươi đã thấy ai làm quan chỉ dựa vào bổng lộc mà sống chưa? Bổng lộc chỉ miễn cưỡng đủ sống thôi, thu nhập chủ yếu là có người phía dưới 'hiếu kính', đương nhiên mấy khoản đó đều là thu nhập xám(1), thu nhập chính đáng còn có từ điền trang hay cửa hiệu..."
Lý Thạch lẩm bẩm nói: "Thu nhập xám."
Mộc Lan xem như không nghe thấy, đem ngân phiếu chia làm hai phần. "Mỗi người mang một ít, lỡ lạc nhau còn có bạc."
Lý Thạch tiếp nhận cẩn thận thu vào trong ngực. "Hiện giờ chúng ta có bạc, đến phủ thành không cần lo lắng, nhưng chúng ta bây giờ không có thức ăn..."
Mộc Lan nói: "Sáng ngày mai chúng ta đi đào rễ cây."
Tô Đào đầu tiên phản đối: "Tỷ tỷ, ta không muốn ăn rễ cây, khó ăn lắm!"
Lý Viện cũng nhìn Lý Thạch nói: "Ca ca, ta cũng không muốn ăn rễ cây."
Lý Thạch: "... Ta nghĩ ngày mai chúng ta đến đoàn xe tìm thử, nói không chừng có thể nhặt được một ít thứ."
Mộc Lan nhíu mày. "Chỉ sợ ngày mai bọn họ còn chưa ngừng, hơn nữa chúng ta phải ở chỗ này chờ Lại Ngũ thúc."
"Trưa mai chúng ta đi, đến lúc đó người cũng giải tán hết rồi nên không có nguy hiểm. Nếu Lại Ngũ thúc còn chưa tới, chúng ta sẵn đi tìm thúc ấy."
Mộc Lan suy nghĩ một chút, dưới sự mong đợi của bốn đứa nhỏ liền đồng ý.
Bây giờ trời đã hơi sáng, nhưng mọi người đều mệt hai buổi tối cho nên ngã đầu liền ngủ mất.
*****
Mộc Lan và Lý Thạch chờ đến giữa trưa cũng không thấy Lại Ngũ trở lại, trong lòng hai người đều có chút lo lắng, Lý Thạch nói: "Chúng ta đi xem sao, Lại Ngũ thúc không có thân nhân phải không?" Cho nên không có khả năng có người nhặt xác cho thúc ấy, hẳn là có thể tìm được.
Đoàn người đến nơi tối hôm qua xảy ra chuyện.
Tối hôm qua ồn ào như vậy, gần như tất cả nạn dân đều biết nơi này có trận chiến cướp đoạt. Người nguyện ý tham gia đã sớm vây quanh nơi này, ai không muốn mạo hiểm thì trốn vào cánh rừng không ra, nạn dân bên ngoài cũng không vạ lây đến bọn họ.
Nhưng đến khi mặt trời vừa mọc, lại có không ít người lại đây tìm hiểu tin tức. Đám người tối hôm qua đã tan hơn phân nửa, chỗ lương thực cũng bị lấy sạch sẽ, nhưng do bao bị xé rách nên trên mặt đất rớt không ít gạo. Nói không chừng bụi cỏ ven đường còn có hạt trân châu vỡ, cho nên chờ đám người cướp đoạt tan đi, đám người không muốn mạo hiểm liền xông ra tranh đoạt những đồ vật còn sót lại dưới đất.
Tô Văn và Lý Giang nhìn gạo dính bùn đất trên mặt đất, la lên một tiếng rồi chạy đến nhặt lên bỏ vào trong miệng. May mà Mộc Lan và Lý Thạch nhanh tay lẹ mắt lấy ra, Mộc Lan nói: "Dùng bao mà đựng, chiều tỷ tỷ nấu cháo cho ăn."
Mắt bốn đứa nhỏ đều tỏa sáng bước lên nhặt, trực tiếp bỏ gạo dính bùn đất vào bao, sợ chậm một bước thì bị người khác lấy mất.
Mộc Lan nhìn về phía lều trại.
Lý Thạch liền nói: "Ngươi đi tìm Ngũ thúc đi, ta ở chỗ này trông bọn nhỏ."
Mộc Lan dặn dò Tô Văn và Tô Đào vài câu rồi chạy tới lều trại bên kia.
Nơi đây bị thiêu rụi sạch sẽ, đến một khối thi thể cũng không còn. Mộc Lan ngơ ngẩn nhìn, không biết Lại Ngũ thúc thế nào. Nàng biết nếu Lại Ngũ thúc bình an, thì thúc ấy nhất định trở lại tìm bọn họ, nhưng nếu không, vậy ai nhặt xác cho thúc ấy?
"Trần lão đại, người xem." Một người chỉ vào hướng Mộc Lan nói: "Đó không phải là tiểu cô nương đi theo Lại Ngũ sao? Không biết có quan hệ thế nào?"
"Hẳn là cháu gái, ta nghe con bé kêu Lại Ngũ là thúc thúc, nghe nói đại ca của Lại Ngũ chết dưới tay nhi tử Ngô tri huyện, nên mới chạy lại đây liều mạng với cả nhà Ngô tri huyện."
Trần lão đại nhíu mày, ném cọng cỏ dại trong tay, đá một người rồi nói: "Đi nói cho con bé biết, tối hôm qua Lại Ngũ bị thương nhưng được vài người cứu đi, không nguy hiểm đến tính mạng."
"Trần lão đại, cần gì phải nói cho nó, lỡ bị người khác điều tra ra chuyện tối hôm qua là do chúng ta làm thì sao bây giờ?"
"Ngươi biết cái gì? Nếu không phải Lại Ngũ câu kéo người thì chúng ta đều đã giao phó ở nơi đó, chúng ta làm vậy được gọi là 'tri ân báo đáp' đó, biết không? Mau đi!"
Người nọ lúc này mới không tình nguyện đi đến chỗ Mộc Lan.
Mắt Mộc Lan long lanh, vui vẻ nhìn hắn nói: "Ngươi nói thật? Thúc thúc thật sự còn sống?"
Người nọ vốn dĩ bị ép tới nên không tình nguyện nói nhưng lúc này thấy bộ dáng Mộc Lan, trái lại còn nhiệt tình thực lòng nói: "Đúng vậy, bọn ta tận mắt thấy, tuy thúc thúc ngươi bị thương không ít nhưng không trúng chỗ hiểm, được những người đó trực tiếp cứu đi, chắc là không có việc gì."
Mộc Lan cao hứng cảm tạ hắn, nhìn người nọ rời đi, mặt Mộc Lan lại lạnh lùng như cũ, xem ra Lại Ngũ thúc thật sự không có việc gì. Những người này hẳn là người của Trần lão đại mà Lại Ngũ thúc nói, vốn dĩ nàng đang suy nghĩ làm sao tìm được Trần lão đại hỏi thăm tin tức Lại Ngũ thúc.
Mộc Lan xoay người trở về tìm Lý Thạch, nàng ngồi xổm bên người Lý Thạch, tay vừa nhanh nhẹn đem gạo dưới đất bỏ vào trong bao vừa nói: "Lại Ngũ thúc còn sống được người khác cứu đi rồi, chúng ta đi trước, không biết ở phủ thành có gặp được thúc ấy hay không?"
Lý Thạch gật đầu, nhìn về một hướng, ý nói với Mộc Lan: "Có dám đoạt hay không?"
Mộc Lan nhìn qua hướng đó thấy có ba người trưởng thành, bọn chúng cầm gậy gộc bắt mấy đứa nhỏ choai choai thu thập gạo trên mặt đất cho bọn hắn.
Lý Thạch nhìn bọn hắn thấp giọng nói: "Ta quan sát bọn hắn lâu rồi, chắc chắn tối hôm qua bọn hắn không tham gia, hơn nữa mỗi lần cướp đều cướp đồ của nữ nhân và hài tử. Bọn hắn không dám cướp những người đi theo nhóm, chỉ cướp những ai đi một mình hoặc chỉ có hai người."
Mộc Lan cau mày. "Bọn hắn có ba người." Nàng tàn nhẫn nhưng vẫn là đứa nhỏ, thời điểm nàng liều mạng cũng chỉ xử lý được một tên sợ chết trong đó thôi.
Lý Thạch cười nhạo một tiếng. "Ai bắt ngươi trực tiếp động thủ? Làm việc phải động não."
Mộc Lan giận dữ trong lòng, 'người lớn' như nàng chẳng lẽ còn để một đứa bé chỉ bảo cách động não sao?
Dù vậy nàng vẫn hỏi: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Lý Thạch liền nói: "Ta nghe A Văn nói ngươi đặt bẫy rất tốt, luôn săn được thú."
"Ý ngươi là?"
"Không sai." Lý Thạch gật đầu nói: "Thắng bằng trí óc, không cần tốn nhiều sức."
Mộc Lan hừ lạnh một tiếng. "Ai nói không cần tốn nhiều sức? Ngươi muốn đào bẫy chẳng lẽ không dùng sức?"
Mặt Lý Thạch hơi cứng đờ.
Tô Văn và Lý Giang liếc nhau, vội vàng cúi đầu giả bộ không nghe thấy.
Mộc Lan không muốn tốn quá nhiều sức đi bố trí bẫy, cũng không muốn làm tổn hại đến tính mạng bọn hắn. Nàng lấy dây leo thắt mấy cái nút rồi đặt chúng ở trong rừng, Lý Thạch nhìn nàng ở trên cây quấn vài vòng dây leo rồi thắt một nút kỳ lạ. Tiếp theo cố định một đầu vào một cục đá lớn, sau đó vỗ vỗ tay, Mộc Lan nói: "Ngươi dẫn bọn hắn lại đây đi."
Lý Thạch hoài nghi nói: "Cái này có thể?"
"Đương nhiên! Nếu không ngươi thử xem?" Mộc Lan ranh mãnh nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch phủi phủi xiêm y, đứng dậy nói: "Ta đem người tới ngay." Nói xong vác theo một bao gạo dính bùn đất đi.
Mộc Lan chia bốn đứa nhỏ thành hai đội, che giấu chúng theo từng đội. Kế hoạch cụ thể nàng đã nói rõ cho bốn đứa nhỏ. Cho dù bước cuối cùng có sai sót, Mộc Lan nhìn mấy cây gậy gỗ thô ráp phía trên cao, nhếch miệng cười, thứ này sẽ không làm chết người nhưng cũng không dễ chịu cho lắm.
*****
Lý Thạch vác một bao đồ vội vàng đi, không cẩn thận đụng vào ba người bọn hắn. Lý Thạch sắc mặt đại biến, không kịp xin lỗi, lập tức chạy vào rừng.
Ba người kia nhìn nhau cười, không nhanh không chậm đi theo phía sau Lý Thạch, Lý Thạch nhìn thấy bọn hắn bám theo thì càng thêm nóng vội, chân cũng chạy nhanh hơn.
Những người đó càng thêm cao hứng, một ngày chiến lợi làm cho bọn hắn buông lỏng cảnh giác, lúc này còn nổi tâm tư mèo vờn chuột, chậm rì rì đi theo sau Lý Thạch.
Ai ngờ Lý Thạch ở phía trước chuyển động một chút trốn vào bụi cây thoáng cái không thấy bóng người, ba người khẽ nhíu mày, đi nhanh vài bước, kẻ cầm đầu hô: "Mau ra đây, ta đã thấy ngươi, thành thật giao đồ ra đây thì ta còn tha mạng cho ngươi."
Mộc Lan nghe xong âm thầm bĩu môi, lời uy hiếp của người này không có một chút gì mới mẻ, mắt thấy chân kẻ cầm đầu đạp vào bẫy. Mộc Lan nhếch miệng cười, tay nhanh chóng động một cái, cục đá trên đầu rơi xuống, người lập tức bị treo lên. Mộc Lan kéo chặt dây leo, nàng thấy Tô Văn đang ẩn núp phía đối diện cũng kéo dây leo một cái. Nàng thấy kế hoạch sắp hỏng, vội vàng giao dây leo trong tay cho Lý Thạch, nói: "Kéo chặt!"
Hai người còn lại biết trúng bẫy, vốn đang khẩn trương không thôi nhưng nhìn thấy trên đất có hai vòng tròn được thắt bằng dây leo, theo dây leo liền thấy bốn đứa nhỏ, lập tức cười ha hả. "Ta còn tưởng là ai lợi hại, thì ra là sáu đứa nhóc!"
Nói xong lấy dao trên người ra muốn nhắm về phía Lý Thạch, cùng lúc đó Mộc Lan kéo mấy cọng dây leo khác, mấy cây gậy gỗ thô ráp 'vù vù' bắn đến sau lưng bọn hắn, mấy người kia tránh không kịp lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, còn chưa kịp kêu đau liền bị Mộc Lan cầm gậy đập vào cổ một người trong đó, người nọ chưa kịp bò dậy đã bị đánh ngất.
Tô Văn và Lý Giang cũng biết đã gây họa nên phản ứng nhanh chóng, lập tức chạy đến bên người Lý Thạch thay hắn kéo dây leo. Thời điểm Mộc Lan chộp lấy gậy chạy lên gõ người, hắn cũng cầm gậy vọt về phía đó.
Kiếp trước Mộc Lan học 36 chiêu phòng kẻ xấu nên biết nhìn huyệt đạo, thành ra nàng gõ cái nào chuẩn cái đấy. Lúc trước còn đánh nhau giành đồ ăn tích được kinh nghiệm nên lần này đánh mạnh hơn một chút, trực tiếp gõ ngất đi, tạm thời không tỉnh dậy được.
Tuy Lý Thạch cũng biết nhìn huyệt đạo, nhưng lực đạo không chính xác, phải gõ ba cái mới khiến người kia ngất xỉu.
Mộc Lan thương tiếc đá đá người dưới chân. "Thật đáng thương!"
Lý Thạch ném gậy sang một bên, xem như không nghe thấy.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn người bị treo ở giữa không trung.
━━━━━
(1) Thu nhập xám: Thu nhập cá nhân của một người nhưng không rõ nguồn gốc, không có hồ sơ, chưa nộp thuế và nằm ngoài kê khai.
━━━━━━━━━━━
Chương 23
Editor: hiimeira
Mộc Lan cười khúc khích, phất tay nói với Tô Văn và Lý Giang đang kéo dây leo: "Thả dây!"
Người giữa không trung chỉ kịp nói một chữ "Không" liền rầm một tiếng rơi xuống, cũng may nàng bố trí bẫy không cao, chỉ khiến người tạm thời không đứng dậy được mà thôi, cũng không tổn hại đến tánh mạng và gân cốt.
Lý Thạch tiến lên đá đá hắn. "Xem các ngươi còn dám ỷ mạnh hiếp yếu không?"
Mộc Lan trợn trắng mắt, cướp bóc là cướp bóc, cần gì phải giảng đạo lý?
Lý Thạch trực tiếp gõ người ngất xỉu, mở túi đồ mà bọn hắn cướp được, chia thành những túi nhỏ, phần dư bọc kỹ lại, nói với Mộc Lan: "Đêm nay chúng ta còn phải ở trong sơn động."
Lúc này đã xế chiều, muốn đi cũng đi không được bao nhiêu, Mộc Lan gật đầu nói: "Bọn ta đi trước, lúc ngươi đưa đồ cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác theo dõi."
Lý Thạch nói thầm: "Ta không phải là ngươi."
Lý Thạch mang mấy cái túi nhỏ trả lại cho những người bị cướp, Mộc Lan và bốn đứa nhỏ thì vác ba bao gạo dính bùn đất về sơn động.
Tuy rất nặng nhưng bên trong là đồ ăn, là gạo mà bọn họ mong mỏi đã lâu, mắt bốn đứa nhỏ đều sáng rực vác bao trở về.
Mộc Lan khó tránh khỏi có chút xót xa.
Trở lại sơn động, Mộc Lan đem đồ trong bao đổ ra hết, nhìn hỗn hợp nửa bùn nửa gạo mà phát sầu.
Tô Văn nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đan cái sọt lựa gạo đi."
Lý Giang nhăn mũi nói: "Làm cái đó lâu lắm, bụng của ta đói cả rồi."
Lý Viện và Tô Đào ở phía sau đồng thời gật đầu. "Đói lắm, đói lắm."
Mộc Lan suy nghĩ một chút. "Chúng ta nhặt một ít trước để nấu cháo, sau đó mới đan sọt."
Bốn đứa nhỏ cùng nhau gật đầu.
Đương nhiên không thể ngồi nhặt từng hạt được, Mộc Lan trước tiên bỏ những cục đá lớn ra ngoài, rồi đến những viên đá còn dư lại, phần còn lại chính là nửa bùn nửa gạo.
Mộc Lan nói: "Mấy đứa chiếu theo cách này mà làm, bỏ những cục đá lớn trước, ta đi tìm vài thứ." Nói xong cầm bình đi ra ngoài.
Không lâu trước đó mới có trận mưa to, tình hình hạn hán hiện tại đã giảm bớt. Chỉ tiếc là, có mưa cũng không thể tạo lương thực ngay được, cho nên tình hình tai hoạ vẫn tệ như cũ.
Mộc Lan đi lấy nước, lại tìm vài cái lá cây lớn. Thời điểm trở về thì Lý Thạch đã trở lại, hắn nói: "Ta ra ngoài tìm một ít rau dại, ngươi làm trước đi."
Mộc Lan gật đầu, dùng lá cây phủi sạch bùn đất, lúc này mới cẩn thận dùng tay nhẹ bỏ gạo vào trong nước vo sạch, bên trong đương nhiên còn có bùn nhưng điều đó không quan trọng. Bất kể Mộc Lan hay bốn đứa nhỏ đều không ngại ăn.
Tô Văn và Lý Giang hưng phấn ra ngoài nhặt củi, kể cả Lý Viện cũng lôi kéo Tô Đào ở một bên hỗ trợ, Mộc Lan dặn dò nói: "Chỉ ở bên ngoài này nhặt, không được chạy quá xa."
Tô Văn đáp ứng.
Lý Thạch không biết đi bao lâu mới hái được một ít lá cây non trở về, chua xót nói: "Không có rau dại."
Mộc Lan tiếp nhận lá cây trong tay hắn. "Lúc này có thể tìm được lá cây non đã không tồi rồi, ngươi cũng biết mấy ngày trước chúng ta chỉ ăn rễ cây và vỏ cây."
Lý Thạch ngẫm lại cũng đúng, không dám nói thiếu chút nữa hắn đã vào rừng sâu.
Sáu người cùng nhau vây quanh ngồi chờ nồi cháo chín, không biết ai nuốt một ngụm nước bọt trước, lúc sau Mộc Lan không ngừng nghe tiếng nuốt nước bọt. Mộc Lan cũng cảm thấy dạ dày đã lâu không còn cảm giác của mình lúc này co rút.
Mộc Lan dùng chiếc đũa khuấy cháo, Lý Viện và Tô Đào duỗi dài cổ xem. "Tỷ tỷ, vẫn chưa xong sao?"
"Sắp rồi!"
Tô Văn bất mãn nói: "Đã hơn nửa canh giờ rồi."
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, bọn họ đói bụng đã lâu, lúc này không thể lập tức ăn quá nhiều đồ ăn cho nên muốn nấu cháo nhừ một chút, mấy tiểu tiết này lúc đói thường không có mấy ai chú ý, không ngờ Mộc Lan có thể chịu đựng mà làm theo.
Kiếp trước Mộc Lan qua đời vì bệnh, cho nên với phương diện sức khỏe rất coi trọng nhưng lúc này nhìn ánh mắt trông mong của bốn đứa nhỏ, nàng có chút dao động, cắn răng nói: "Chắc là được rồi, lấy một cái nồi khác lại đây."
Lý Giang khó hiểu đưa nồi cho Mộc Lan, Mộc Lan chia cháo làm hai phần, Lý Thạch thấy vậy khẽ cau mày.
Ai ngờ Mộc Lan xoay người đem nồi ngâm vào nước lạnh, không ngừng khuấy.
Lý Thạch nháy mắt liền hiểu rõ, thấy bốn đứa nhỏ trông mong nhìn, vuốt đầu bọn nó nói: "Chờ nguội một chút rồi ăn, nếu không sẽ bị bỏng cổ họng."
Bốn đứa nhỏ đành phải tiếp tục chịu đựng.
Bốn đứa nhỏ cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, nhưng thật ra thì mới nửa khắc trôi qua mà thôi, Mộc Lan nói: "Được rồi, cầm chén lại đây."
Bốn đứa nhỏ hoan hô một tiếng, cùng nhau đưa chén qua, Mộc Lan trước hết giúp Lý Viện múc một chén, sau đó mới múc cho Tô Đào rồi đến Lý Giang và Tô Văn. Chờ đến lúc nàng và Lý Thạch cũng cầm một chén trên tay, mới phát hiện bốn đứa nhỏ ráng nhịn đợi hai người họ.
Mộc Lan nhếch môi cười, Lý Thạch vui vẻ gật đầu nói: "Được rồi, nhanh ăn đi, nhớ ăn chậm một chút, cháo vẫn còn nóng." Lời nói mới dứt, mọi người đã vội vàng ăn.
Ăn, ăn, Tô Văn liền rơi nước mắt, từ lúc phụ thân qua đời đây là bữa ăn ngon nhất của cậu, cậu không nhịn được nhớ tới phụ thân, nếu phụ thân còn sống thì tốt biết bao nhiêu!
Tô Văn nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chút sợ hãi. Cậu biết nghĩ như vậy thực hèn hạ, nhưng nếu tỷ tỷ bỏ đi, hắn và muội muội phải làm sao bây giờ? Ngày đó mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện cậu đều nghe được.
Mộc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Tô Văn, thấy khóe mắt cậu đọng nước mắt liền cười giúp cậu lau. "Xem đệ kìa, đã nói ăn từ từ thôi. Là bị hơi nóng hun lên mắt?"
Tô Văn có chút đỏ mặt cúi đầu.
Lý Thạch giương mắt nhìn một chút, cảm thấy Mộc Lan lấy cớ thực vụng về nhưng cũng không nói gì.
Một nồi cháo cũng không nhiều, chỉ có thể cho mọi người ăn no bảy phần, nhưng mọi người đều thấy thực thỏa mãn. Bởi vì trước đó, bọn họ chỉ cần giữ mình không ngất xỉu vì đói thì đã tốt rồi.
Mấy đứa nhỏ ăn no liền thấy mệt, Mộc Lan đem chăn mở ra đắp cho bọn nhỏ ngủ, sau đó cùng Lý Thạch ngồi dưới cây đuốc trên vách đá nhặt gạo khỏi bùn đất.
Lý Thạch nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghẹn đỏ mặt hỏi: "Hôn sự hai nhà chúng ta còn giữ lời sao?"
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhặt đá bỏ đi, hỏi: "Ngươi không muốn kết thân cùng ta sao?"
"Không phải." Lý Thạch trầm mặc một lát, sắp xếp ý nghĩ rõ ràng một chút, nói: "Ta đã nghe nương nhắc qua thân thế của ngươi, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, cùng ta... sợ ủy khuất ngươi."
"Vậy ngươi nguyện ý?" Mộc Lan ngừng việc trên tay, trịnh trọng nói: "Ngươi không cần để ý đến thân phận của ta, khả năng Tô phủ nhận ta rất nhỏ. Cho dù có nhận ta, ta cũng sẽ giữ lời hứa." Mộc Lan nhìn thoáng qua Tô Văn và Tô Đào, nói: "Ta với ngươi giống nhau, còn có một đệ đệ muội muội muốn chăm sóc, Tô phủ... có điều ngươi có nguyện ý hay không ta cũng phải nói điều này."
Lý Thạch nhướn mày.
Mộc Lan nói: "Con người ta có tật xấu, có vài thứ không thích dùng chung với người khác."
"Thí dụ?"
"Thí dụ như nam nhân."
Mặt Lý Thạch lập tức đỏ lên.
Sắc mặt Mộc Lan cũng ửng đỏ nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Ta biết nói điều này có hơi sớm nhưng ta nói đều là thật. Nếu sau này nghèo khó thì đương nhiên không có tiền nạp thiếp hay đi kỹ viện nhưng nếu sau này sung túc thì sao? Nếu ngươi không muốn, chúng ta có thể giải trừ hôn ước ngay lập tức, ngươi tình ta nguyện, ta tin di mẫu và nương ta có thể hiểu được. Nhưng nếu hôm nay ngươi đồng ý mà sau này còn nạp thiếp hoặc chạm vào nữ nhân khác, hoặc trong lòng có nữ nhân khác. Ta không tính sổ các nàng đâu mà ta sẽ thiến ngươi, sau đó cầm tiền tự mình sinh sống."
Lý Thạch há to miệng, hắn muốn tìm trên mặt Mộc Lan chút dấu vết nói
đùa nhưng thực đáng tiếc, không có.
Lý Thạch nghiêm mặt nói: "Cái tính tình này của ngươi cần phải sửa, sao lại có thể trong lòng nghĩ gì thì miệng nói cái đấy." Cứ như vậy rất dễ bị thiệt thòi, may mắn gặp hắn là người tốt.
"Ngươi cho cái đáp án đi."
Lý Thạch nói: "Lý gia bọn ta không có tập tục nạp thiếp."
"Trước kia có nhà nào có tập tục nạp thiếp đâu, trước đây vẫn theo thị tộc mẫu hệ đấy."
Lý Thạch bất đắc dĩ, đành phải hứa hẹn. "Sau này nếu chúng ta thành thân, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi." Thầm nói: "Trong nhà cũng chỉ có một mình ngươi."
Mộc Lan tuy không hài lòng nhưng biết lúc này không nên nói quá nhiều.
Hai người yên lặng thu thập được non nửa túi gạo.
Mộc Lan phát sầu nói: "Chỉ sợ đi đường thế này không được." Bọn họ chỉ sợ vừa đến đại lộ đã bị người khác cướp mất.
Lý Thạch yên lặng tính toán lộ trình một chút, nói: "Ngày mai chúng ta dậy sớm, buổi tối nghỉ trễ một tí, trưa ngày mốt chắc có thể đến phủ thành, cho nên chúng ta chỉ mang theo một cái chăn bông, mấy thứ khác đều bỏ đi."
"Tới phủ thành thì làm sao bây giờ?" Mộc Lan rất tiếc mấy cái chăn này, chắc chắn phủ thành hiện giờ cái gì cũng đắt.
"Tới phủ thành rồi mua lại, bây giờ quan trọng nhất là đến được phủ thành." Không thể vào thành thì mọi thứ đều vô dụng, ở nơi này lúc nào cũng có thể chết.
Mộc Lan bất đắc dĩ đồng ý, thở dài: "Tuy hiện giờ chúng ta có tiền, nhưng không ai biết giá cả ở phủ thành như thế nào, nếu quá cao thì mấy đứa nhỏ chúng ta..."
"Xe đến trước núi ắt có đường, cuộc sống rồi sẽ ổn thôi." Lý Thạch chia gạo thành nhiều phần, mỗi phần cũng chỉ cỡ nắm gạo sau đó dùng túi bọc kín mít đặt ở bên cạnh, trong đó có hai phần lớn được đặt trong gùi của hai người.
Chờ hắn làm xong này kia, lúc này hai người mới đắp chăn ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng, hai người rời giường nấu một nồi cháo rồi kêu bọn nhỏ dậy. "Sáng nay chúng ta ăn no một chút vì lúc trưa sẽ không ăn, đến xế chiều mới ăn tiếp."
Mấy đứa nhỏ đáp ứng.
Dùng bữa xong, Lý Thạch và Mộc Lan đeo sáu túi vải nho nhỏ cho mỗi người, lúc này mới đeo gùi, dắt bốn đứa nhỏ đi chung với nhau. Chia thành sáu túi vì để đề phòng trường hợp xấu nhất, bọn họ hy vọng những chuyện đó sẽ không phát sinh.
Trên đường lớn còn lãng vãng một vài người, những đôi mắt chuyển động đánh giá người đi ra từ trong rừng, nhìn thấy đám người Lý Thạch liền trực tiếp bỏ qua, nghĩ đám hài tử còn quá nhỏ, chắc chắn hôm qua không giành được thứ gì.
Đám người Lý Thạch cũng không thèm để ý, nhanh chóng lên đường, chờ Lý Viện và Tô Đào đi được một đoạn, hai người bỏ hai đứa nhỏ vào gùi cõng, Lý Giang và Tô Văn theo sát hai người.
Cũng có người đối với bọn nhỏ nổi tâm tư, nhưng đều bị chủy thủ nhuốm máu treo bên hông Mộc Lan dọa sợ không dám tiến lên. Chưa kể có người nhận ra Mộc Lan, bọn họ chỉ vào Mộc Lan nói: "Cô nương đó rất hung dữ, hung hãn liều mạng, mặc kệ người khác đánh nàng thế nào, nàng chỉ cầm dao đâm người."
Bọn không dám liều mạng tự nhiên cách xa bọn nhỏ, mấy người liều mạng lại chướng mắt đám người Mộc Lan.
Đoàn người chỉ ở trên đường nghỉ ngơi một lần sau đó cước bộ tới chiều, lúc này Lý Thạch mới tìm một nơi yên lặng cản gió tính toán qua đêm.
━━━━━━━━━━━
Chương 24
Editor: hiimeira
Lý Thạch mang theo Lý Giang đi tìm một ít lá non (mặc kệ có hay không), Mộc Lan thì cùng Tô Văn đi nhặt củi, Lý Viện và Tô Đào cũng đi theo sau Mộc Lan thỉnh thoảng nhặt vài nhánh cây.
Hôm nay Tô Văn đặc biệt hưng phấn, đêm qua cậu nghe trộm tỷ tỷ và Lý Thạch biểu ca nói chuyện, tỷ tỷ căn bản không có suy nghĩ muốn bỏ rơi bọn họ.
Hiện giờ trời vẫn còn sớm nên những nạn dân khác chưa muốn dừng lại, cũng may Lý Thạch tìm nơi nghỉ chân cách xa đại lộ.
Bọn nhỏ làm cơm chiều ăn rồi nghỉ ngơi một chút, lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, Lý Thạch đứng dậy nói: "Chúng ta có thể đi thêm một hai canh giờ nữa, đến lúc đó tìm nơi có nhiều người để ngủ lại."
Mộc Lan gật đầu, đặt Tô Đào vào gùi cõng.
Lý Thạch đỡ giúp nàng một chút, do dự nói: "Hay là để đệ đệ ta giúp ngươi cõng chút đi."
Mộc Lan lắc đầu. "Ta khỏe hơn đệ ấy, mau đi thôi, bằng không đến tối không tìm được chỗ ngủ tốt."
Lý Thạch vội vàng bỏ Lý Viện vào gùi đuổi theo.
Lần dừng chân tiếp theo, Mộc Lan đã mệt đến mức gần như không thể duỗi thẳng eo.
Nơi này coi như là bên ngoài phủ thành, thậm chí Mộc Lan còn thấy được tường thành từ xa. Lúc này bọn họ mới tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Mộc Lan trực tiếp ngã xuống đất, Tô Văn vội vàng đỡ tỷ tỷ sau đó cố sức ôm muội muội ra ngoài.
Lý Thạch giúp nàng lấy gùi xuống.
Tô Đào và Lý Viện nắm tay nhau nói: "Ca ca, tỷ tỷ, bọn ta đi nhặt củi đây." Trong sáu đứa nhỏ chỉ có hai nàng là tinh thần còn tốt.
Lý Thạch và Mộc Lan nào dám để hai đứa đi, nơi này tụ tập rất nhiều nạn dân, ai biết gặp phải loại người gì?
Mộc Lan chỉ túi nước, Tô Đào vội vàng ngoan ngoãn lấy qua giúp Mộc Lan uống nước, Lý Thạch cũng ngồi dưới đất nghỉ một chút rồi đứng dậy nói: "Ta cùng Giang Nhi và A Văn đi, các ngươi chờ ở đây."
Mộc Lan gật đầu, đem Lý Viện và Tô Đào tụ lại bên người, làm như vô tình quan sát bốn phía.
Người chung quanh cũng đang nhìn các nàng, thấy trong gùi bọn nhỏ chỉ có một chăn bông và một cái nồi, còn là sáu đứa nhỏ, đoán trên người hẳn là cũng không có thứ tốt gì cho nên đều dời mắt không thèm để ý.
Nhưng có người đặc biệt chú ý tới các nàng.
Tuy rằng hiện tại Mộc Lan và hai muội muội vừa bẩn vừa gầy, sắc mặt còn vàng như nến, nhưng ánh mắt độc ác của mấy người đó vẫn nhìn ra, nếu bọn nhỏ được chăm sóc tốt khẳng định là một bộ dạng thanh tú, ít nhất cũng không tệ.
Người làm trong nghề này cũng chia thành bang phái, có bốn người đồng thời đi về phía Mộc Lan, ba người trong đó nhìn thấy người cuối cùng bước ra kia thì bất đắc dĩ dừng chân, bang phái thì cũng có lớn nhỏ mà.
Mộc Lan giống như không nhận ra nhưng lại âm thầm điều chỉnh hơi thở một chút.
Bọn họ quá sơ suất, Lý Thạch không nên sớm đi ra ngoài như vậy, nơi này phức tạp hơn lúc đi đường rất nhiều, ít nhất lúc đi đường thì những người đó ít khi xuống tay với bọn họ.
Người nọ đi đến trước mặt Mộc Lan, cười nói: "Tiểu muội muội, phụ thân nương ngươi đâu?"
Mộc Lan giương mắt nhìn gã, không nói.
Người nọ cũng không xấu hổ, tiếp tục cười nói: "Phụ thân nương ngươi đã chết? Mấy ngày nay nhất định đói bụng rồi đúng không? Có muốn được ăn no không?"
Mộc Lan nhìn sắc mặt của gã, khí sắc tuy rằng tốt hơn đám người Mộc Lan một chút nhưng vẫn vàng như nến, xem ra gã cũng không được ăn no.
Mộc Lan im lặng suy nghĩ, muốn tìm cách có thể dọa lui người kia nhưng không được. Người khác vừa nhìn là biết các nàng mất phụ thân mất nương, làm nghề này toàn là kẻ tinh ranh cho nên không thể lừa được người kia.
Nếu nói mình có quý nhân? Sợ là chết càng nhanh hơn.
Vậy không còn cách nào khác, Mộc Lan thấy có lỗi nhìn gã, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
"Cái gì?" Người nọ nhất thời nghe không hiểu còn nghĩ mình nghe lầm, ngơ ngác đứng đó.
Mộc Lan lập tức vọt lên tấn công gã, chủy thủ gần như đi vào hết cánh tay gã, nam tử chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, Tô Đào nhanh chóng dùng cục đá nện chuẩn xác vào hạ bộ nam tử, tay Lý Viện cũng cầm cục đá hung hăng nhét vào trong miệng nam tử, tiếng kêu thảm thiết lập tức bị lấp kín.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn ba đứa nhỏ cộng lại không tới mười sáu tuổi, đồng thời cảm thấy cánh tay, hạ thân và miệng đều đau đớn.
Mộc Lan hung ác nhìn chằm chằm mắt gã, nói: "Bây giờ ngươi đã biết tại sao bọn ta có thể tồn tại đến giờ chưa? Chưa kể bọn ta là yếu nhất! Bọn ta còn có ba người nữa cơ." Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn để xung quanh nghe được.
Nam tử nghĩ đến ba nam hài ra ngoài nhặt củi, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn.
Mộc Lan đè gã nói: "Ta muốn gϊếŧ ngươi, làm sao bây giờ?"
Nam tử kịch liệt lắc đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Mộc Lan.
Ánh mắt Mộc Lan liền toát ra bi thương, thì thào nói: "Có thể sống đến lúc này thật không dễ dàng."
Nam tử nghe được nàng nỉ non, hung hăng gật đầu, trong miệng gã có cục đá nên nói không ra tiếng.
Mộc Lan thở dài một tiếng, ánh mắt từ từ kiên định. "Nhưng ta vẫn muốn gϊếŧ ngươi, nếu không thì ai biết được..."
Người nọ kiên quyết lắc đầu, giống như hứa hẹn gì đó với Mộc Lan.
Mộc Lan ra hiệu cho Lý viện, Lý Viện vội vàng lấy cục đá ra, trong miệng nam tử đều là máu nhưng gã không một chút để ý, nói: "Cô nương, tiểu cô nương, cô nãi nãi, ta thề, nhất định sẽ không tìm ngươi nữa, cũng tuyệt đối không gọi người khác tìm ngươi, ngươi thả ta đi, ta làm nghề này cũng là bất đắc dĩ, trên ta có người già, dưới có trẻ..."
"Được." Mộc Lan hơi đứng dậy. "Giờ ta tin ngươi." Nói xong rút chủy thủ ra, lập tức lưỡi dao có thêm vết máu, nam tử nhìn thấy mà rùng mình một cái, cũng không bận tâm hạ thể đau đớn, che miệng vết thương té ngã lộn nhào mà chạy.
Mộc Lan nhìn về bốn phía, mọi người chạm mắt với ánh mắt của nàng đều nhao nhao dời tầm mắt.
Mộc Lan hừ lạnh một tiếng liền thu dọn đồ đạc.
Lý Thạch hình như nghe được tin tức liền mang hai đệ đệ vội vã trở về, nhìn thấy ba người bình an không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến khi nhìn thấy vết máu trên tay Mộc Lan và chủy thủ thì tâm lại căng thẳng.
Mộc Lan không thèm để ý nói: "Đây là máu của người khác, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi thôi."
Lý Thạch gật đầu, đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cứ nán lại chỗ này cũng không an toàn.
Ba người ném chỗ củi mới nhặt về, một lần nữa lên đường.
Tô Văn oán hận nói: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nên gϊếŧ người kia."
Lý Thạch gõ trán cậu một cái. "Đệ cho rằng gϊếŧ người giống gϊếŧ heo hả, nói gϊếŧ là gϊếŧ?" Lý Thạch tiếp tục giải thích: "Sở dĩ tỷ tỷ ngươi không gϊếŧ gã ta cũng vì muốn tốt cho chúng ta. Nếu tỷ tỷ ngươi gϊếŧ gã ta, tuy có thể hù dọa một chút mấy người xung quanh, nhưng bọn hắn làm nghề này từ trước đến nay là theo bang phái, khẳng định phía sau còn có người. Xem bộ dáng bọn hắn nhất định ở chỗ này lăn lộn lâu rồi, chỉ cần gã ta vừa chết thì sẽ có người muốn lấy lòng đem tin tức này nói với bang phái của gã, đến lúc đó chúng ta thật sự muốn chạy cũng chạy không được."
Mộc Lan nói tiếp: "Bây giờ tỷ không gϊếŧ gã ta ngược lại tha cho gã một mạng. Mặc kệ gã ta có tuân thủ hứa hẹn hay không nhưng chung quy vẫn lưỡng lự một chút, hơn nữa băng bó vết thương cần có thời gian, tóm lại chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị."
Lý Thạch gật đầu. "Cho nên bây giờ chúng ta phải tìm một nơi để cải trang một chút, ít nhất không để người khác thấy liền nhận ra chúng ta là người bọn hắn muốn tìm."
Bốn đứa nhỏ trông mong nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch nhìn về phía rừng rậm trong đêm đen, khu rừng nối liền với phủ thành, lúc trước nó từng là sông đào bảo vệ thành. Thời điểm bọn họ sắp đói chết cũng chưa bị bức đến mức vào rừng sâu, lúc này hai người cũng không muốn mạo hiểm, nhưng mục tiêu bọn người kia thật sự quá rõ ràng.
Mộc Lan nhìn về phía Lý Giang và Tô Văn, hai người đồng thời rùng mình một cái.
Chờ bọn nhỏ một lần nữa xuất hiện tại đường lớn thì đã biến thành hai ca ca mang theo bốn muội muội chạy nạn.
Tô Văn và Lý Giang có chút không tự nhiên kéo tóc trên đầu, Lý Viện cùng Tô Đào nắm tay nhìn hai người cười.
Mộc Lan thay y phục của Lý Thạch, y phục dài hơn một khúc, nhưng lúc này có y phục mặc đã không tồi rồi, ai còn để ý mấy cái đó? Cho nên cách ăn mặc Mộc Lan không quá khác biệt với đám nạn dân.
Bọn nhỏ không tiếp tục lên đường mà tìm một nơi không người ngồi xuống. Tuy nói là không có ai nhưng cách bọn họ mười bước có mấy hộ nhà, chẳng qua bên kia ấm áp còn bên này rét lạnh mà thôi.
Đám người Lý Thạch đã có kinh nghiệm cho nên cùng nhau đi nhặt củi, chờ bọn họ khó khăn lắm mới đốt được lửa thì Lý Viện và Tô Đào đã mở mắt không nổi.
Mộc Lan ôm Tô Đào đợi thật lâu, cảm thấy mặt đất đủ ấm, lúc này mới chia đống lửa làm hai dời đi, trải một ít cỏ khô thật dày lên chỗ mặt đất ấm áp, sau đó lót y phục của bọn họ. Lúc này mới đem Tô Đào và Lý Viện đặt lên đó, Tô Văn và Lý Giang nằm bên cạnh hai muội muội, Mộc Lan và Lý Thạch mỗi người một bên ôm bọn nhỏ đắp chung cái chăn bông đi ngủ. Dù vậy bọn nhỏ cũng không dám lơ là, để đồ đạc vào trong chăn, còn gùi thì đặt bên cạnh hai người.
Bọn nhỏ không biết rằng lúc bọn họ đi được một lúc lâu, gã kia mới dẫn một đám người đến chỗ hồi nãy. Đến đó không thấy người, tên cầm đầu liền tức giận nói: "Đuổi theo cho ta, nhất định phải tìm được bọn nó. Dám đánh người của ta là không để ta vào mắt." Nói xong quay đầu đá vào chân gã kia, tức giận nói: "Ngươi là cái đồ chết nhát, người khác đâm ngươi thành như vậy, ngươi còn muốn cứ vậy bỏ qua? Đúng là đồ vô dụng, còn không nhanh đi tìm bọn nó đi."
Thuộc hạ lập tức chia nhau ra tìm.
Vốn dĩ nơi này nhiều nạn dân, hơn nữa địa bàn của bang bọn hắn chỉ ở chỗ này, đi lên trước nữa chính là địa bàn nhóm khác, căn bản không dễ tìm người.
Mà hỏi những nạn dân, không nói đến việc bọn họ có thấy sáu đứa nhỏ kia không, cho dù có thấy, không biết có nguyện ý nói hay không, có nói cũng chỉ nói là nhìn sơ qua có chút ấn tượng mà thôi, cứ như vậy bọn hắn căn bản không tìm được người nên đành từ bỏ.
Dù sao tối hôm nay lão đại nổi giận, bọn hắn tùy tiện tìm một chỗ cúi đầu xin tha một buổi tối là được.
Đám người Lý Thạch cứ như vậy tránh được.
Nhưng đám người Lý Thạch vẫn chưa biết chuyện, dưới chăn bông tay vẫn nắm chặt chủy thủ.
Chờ đến khi Lý Thạch bị Lý Giang lay tỉnh, hắn mới biết được bọn họ đã trải qua một đêm.
Lý Thạch hơi mỉm cười, đón tia nắng ban mai sau đó cùng Mộc Lan đối mắt, cả hai đều đứng dậy thu dọn đồ đạc để khởi hành.
Bọn nhỏ lúc này không dám lấy thức ăn ra ăn, đành phải nhịn đói lên đường, cũng may cách cổng thành không xa, chờ vào thành là tốt rồi.
Thấy bọn nhỏ cao hứng khởi hành thì có người âm thầm lắc đầu, mấy đứa nhỏ này sợ là còn chưa biết tin tức phủ thành truyền ra, cho rằng tới phủ thành là có thể vào được.
━━━━━━━━━━━
Chương 25
Editor: hiimeira
Thời điểm bọn nhỏ tới cổng thành, liền thấy hai hàng người thật dài xếp hàng trước cổng thành, mắt Mộc Lan có chút tối sầm. "Cái này là xếp hàng vào thành sao?"
Lý Thạch trầm mặc, vội giữ chặt một người đang xếp hàng hỏi: "Đại thúc, đây là xếp hàng vào thành sao?"
Người nọ nhìn bọn nhỏ một cái, trong lòng thở dài một tiếng, nói: "Đây là nhận cháo cứu tế, phía trước có nha môn phát cháo cứu tế nhưng muốn nhận cháo phải có hộ tịch, còn vào thành? Vào thành đâu có dễ như vậy, muốn vào thành thì mỗi người bỏ ra 20 văn phí vào thành."
Lý Thạch giật mình. "Trước kia đâu có quy củ này."
Người nọ cười khổ nói: "Có quá nhiều nạn dân đến phủ thành lánh nạn, nếu không làm vậy thì phủ thành đã sớm bị bao phủ."
Lý Thạch trầm mặc, 20 văn tính ra cũng không nhiều nhưng đối với dân chạy nạn đến đây thì tương đương với số trên trời, chung quy nạn dân có tiền đã sớm lấy tiền đổi lương thực.
May mắn bọn nhỏ còn có tiền.
Tô Văn nuốt một ngụm nước bọt, nhón mũi chân xem thì Lý Giang kéo cậu nói: "Đi thôi." Cậu đành phải lưu luyến đuổi theo mọi người.
Người xếp hàng vào thành không dài, bọn nhỏ mới đứng xếp hàng một lúc liền tới lượt bọn họ.
Khi mấy tên thủ vệ thấy sáu đứa nhỏ đều nhíu mày, không đợi bọn hắn mở miệng quở trách thì Mộc Lan đã nhanh chóng kêu: "Bọn ta có tiền."
Mấy tên lính mới hòa hoãn sắc mặt một chút, chờ Mộc Lan móc tiền ra.
Mà những người xung quanh đang vểnh tai nghe ngóng không khỏi đứng thẳng thân mình.
Mộc Lan từ chỗ y phục trong cùng móc ra một cái túi vải, mở ra bên trong vẫn là một cái túi vải khác, lại mở ra vẫn là một cái túi vải...
Thấy mấy tên binh lính cau mày, động tác Mộc Lan nhanh hơn. Túi vải lại mở ra vẫn là một cái túi vải khác, khóe miệng Lý Thạch giật giật, không dám nhìn thẳng mà xoay đầu đi.
Đến khi Mộc Lan mở ra cái hà bao nhỏ, sắc mặt mấy tên binh lính mới dễ chịu hơn một chút.
Chờ Mộc Lan đem đồ trong hà bao đổ ra thì chỉ là một chiếc khăn.
Mộc Lan mở khăn ra, nằm bên trong là một khối bạc nhỏ bằng móng tay cái, Mộc Lan xem nó như bảo bối đưa cho mấy tên binh lính, trịnh trọng nói: "Bạc này là phụ thân ta giao cho ta, các vị đại ca ca nhìn xem có thể cho chúng ta vào thành không?"
Mấy tên binh lính cúi đầu nhìn về phía sáu đứa nhỏ rồi lại nhìn chỗ bạc bé tí trong tay, lại thấy mấy lớp vải trong tay Mộc Lan, khóe miệng giật giật, người cầm đầu liền phất tay nói: "Thôi vào đi, vào đi."
Mộc Lan lại không động đậy cứ chăm chăm nhìn bạc trong tay tên lính, người nọ nắm bàn tay lại nói: "Đây là phí nộp để vào thành, sáu người các ngươi thì chút bạc này còn thiếu đấy, còn không nhanh vào đi."
Lý Thạch cười lấy lòng bọn hắn, lôi kéo Mộc Lan nói: "Biểu đệ mau đi thôi, có gì biểu ca kiếm tiền trả cho ngươi."
Mộc Lan thì thầm nói: "Nhưng đó là tiền ăn cơm mà."
"Không sao, ta nghe phụ thân ta nói, tiệm cơm ở đây có rất nhiều đồ ăn thừa, chúng ta đến đó tìm xem, nói không chừng có thể tìm được đồ ăn ngon."
Những người đang đứng hóng chuyện lập tức không còn hứng thú, kể cả những kẻ vốn dĩ không chê 'thịt ít' cũng dừng bước chân.
Đến tận khi xác định phía sau không có người bám theo, Lý Thạch mới thở dài một hơi, nói với Mộc Lan: "Ngươi diễn tốt thật, hại ta nghĩ đều là thật."
Mộc Lan liếc hắn một cái, nói: "Nhanh tìm một chỗ ăn cơm đi, chúng ta sắp chết đói rồi."
Lý Thạch lúc này mới có thời gian ngẩng đầu đánh giá phủ thành.
Tuy tình hình tai họa xảy ra đã lâu nhưng phủ thành giống như không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn phồn hoa như trước. Lý Thạch nhìn người đi lại trên phố rồi nhìn y phục trên người bọn họ, nói: "Hay chúng ta tìm một chỗ rửa mặt chải đầu trước đi?"
Mộc Lan lần lượt nhìn bốn đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cửa quán ăn, lập tức trợn trắng mắt, nói: "Đi theo ta." Rồi mang mọi người đến một quán bán bánh bao ngồi xuống, hỏi ông chủ: "Bánh bao bán như thế nào?"
Ông chủ thấy y phục trên người Mộc Lan và bọn nhỏ, trên mặt có chút không vui nhưng lúc này có không ít người tới ăn bánh bao, mà ông thì không muốn đập vỡ bảng hiệu của mình. Tuy rằng hoài nghi đám người Mộc Lan nhưng giọng điệu vẫn bình thản nói: "Bánh bao thịt 8 văn tiền một cái, bánh bao chay 6 văn tiền một cái."
Lý Thạch nhíu chặt mày, hắn từng đi theo phụ thân đến phủ thành ăn qua bánh bao, khi đó bánh bao thịt cùng lắm chỉ 2 văn tiền, bánh bao chay thì 3 văn tiền hai cái.
Ông chủ giống như đọc được suy nghĩ của Lý Thạch bèn nói: "Hiện giờ giá gạo và bột mì rất đắt, cái gì cũng đều tăng giá. Quán của ta vẫn được tính là rẻ, các ngươi đi vào trong một chút mới thật sự là giá cao." Nói tới đây ông chỉ muốn tự vả miệng mình. Sao phải nói mấy cái đó với bọn nhỏ làm gì? Cũng do thuận miệng nói không sửa được.
Mộc Lan cảm thấy lúc này không cần rối rắm gì cả, trực tiếp nói với ông chủ: "Cho mười hai cái bánh bao thịt và sáu chén canh." Nghĩ một chút, Mộc Lan từ trong ngực móc ra một khối bạc đưa cho ông chủ.
Ông chủ vốn đang nghĩ có nên đuổi đám nạn dân nhưng khẩu khí rất giống người lớn này hay không, thì thấy được bạc trong tay Mộc Lan. Bạc không lớn, chỉ to hơn móng tay cái một chút nhưng vẫn dư dả ăn bánh bao, còn có thể thối lại một đống tiền xu nữa chứ. Thái độ ông chủ lập tức thay đổi, cười nói: "Ngài chờ, ta mang bánh bao ra ngay." Nói xong cầm bạc đi.
Lúc trở lại mang theo mười hai cái bánh bao nóng hôi hổi và sáu chén canh, còn có một đống tiền xu thối lại.
Mộc Lan giao tiền xu cho Lý Thạch cầm, nói với bọn nhỏ: "Mau ăn đi!"
Mấy đứa nhỏ lập tức nhào lên mỗi người lấy một cái bánh bao, Mộc Lan không vội ăn mà chiếu cố cho Lý Viện và Tô Đào ở bên cạnh, thấy hai đứa ăn quá hấp tấp thì cho uống một ngụm canh.
Chờ ăn một cái bánh bao vào bụng, Tô Văn và Lý Giang đã no bảy phần, mà Lý Viện và Tô Đào thì đã no rồi. Mộc Lan ngăn bọn nhỏ lại nói: "Chờ một chút rồi ăn tiếp, đừng ăn no quá, cẩn thận đau bụng."
Bọn nhỏ nghe lời ăn từng miếng nhỏ.
Lý Thạch bất đắc dĩ bỏ chuỗi đồng xu kia vào người, lúc này mới cùng Mộc Lan ăn bánh bao.
Bánh bao thời xưa vốn đã to, có lẽ ông chủ cũng cảm thấy bánh bao quá đắt nên có chút ngượng. Vì vậy bánh bao hiện tại so với lúc trước lớn hơn một vòng, đứa trẻ bốn năm tuổi ăn một cái là đủ no rồi, nên Mộc Lan cũng chỉ ăn nửa cái, nàng không muốn ăn đến no căng bụng, mặc cho tâm trí vẫn đòi ăn.
Mộc Lan định thu hồi nửa cái bánh bao còn lại thì Lý Giang rất tự nhiên cầm lấy ăn.
Mộc Lan hơi hé miệng nói không ra lời, rất nhanh nàng phát hiện lỗ tai người nào đó đỏ như chảy máu đến nơi.
Tâm tình Mộc Lan lập tức tốt lên.
Bọn nhỏ ăn xong sau đó nghỉ ngơi một chút mới rời đi.
Lý Thạch nói: "Chúng ta trước tiên đổi y phục đi sau đó đến nha môn xem có tin tức không. Còn phải tìm một chỗ dừng chân."
Mộc Lan nói thêm: "Chúng ta nhiều người nếu trú tại khách điếm thì không thỏa đáng, hơn nữa ở đó hạng người gì cũng có không chừng còn xảy ra chuyện, không bằng thuê nhà trọ."
Lý Thạch gật đầu, chung quy bọn họ vẫn còn nhỏ, nếu trú tại khách điếm thì quá nguy hiểm. "Trước tiên chúng ta đến nha môn sau đó tìm người môi giới."
Trong nha môn không có nhiều tin tức hữu dụng, nghe nói Triều đình đã vận chuyển lương thực cứu tế nhưng phải mất một thời gian mới đến, Hộ Quốc tướng quân phủ Thế Tử vẫn như cũ lãnh đạo đội quân nhanh chóng mà hữu hiệu trấn áp phản loạn.
Lý Thạch và Mộc Lan đều thấy tâm nặng nề, chưa bao giờ hai người cảm thấy may mắn vì đã gϊếŧ Ngô Quân như lúc này, nếu không bọn họ có đến được phủ thành nhưng cũng không thể vào thành, như vậy e rằng chết càng sớm.
Sáu đứa nhỏ lén lút tìm một cái hẻm nhỏ, Lý Thạch mặt đỏ lên, nhăn nhó nói: "Thật hổ thẹn."
"Là ngươi nói muốn tiết kiệm tiền."
Lý Thạch liền nói: "Chúng ta có thể xin nhà ở đây cho mượn phòng một tí." Dù là phòng chất củi cũng được mà.
"Ngươi ăn mặc như vậy thì có ai cho ngươi mượn phòng?" Mộc Lan không nể mặt vạch trần hắn.
Lý Giang lần đầu tiên chống đối ca ca nói: "Ca ca, tẩu tử nói không sai, bọn ta đều đã va vào tường ba lần rồi, nếu không tìm người môi giới nữa thì trời sẽ tối mất."
Lý Thạch bất đắc dĩ, đành phải thay y phục tại chỗ mà mấy đứa nhỏ đang cố sức che chắn. Hắn cảm thấy lộ thiên này kia thật sự rất ghê tởm.
Chờ Lý Thạch đổi xong y phục thì Mộc Lan mới đi vào. Lý Thạch nhìn khắp bốn phía như thấy kẻ thù. Đây là hẻm nhỏ đương nhiên trái phải đều bị chặn lại, trước sau còn có đồ vật chất đống cho nên hắn liền ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy không có người rình coi lúc này mới yên lòng một chút.
Còn hai tiểu tử Lý Giang và Tô Văn dưới cái nhìn chăm chú của Mộc Lan và Lý Thạch, trực tiếp cởϊ qυầи thay y phục.
Lý Thạch có chút tức giận, cản trở tầm nhìn Mộc Lan, trong lòng mắng hai tiểu tử thúi một trận.
Mộc Lan trợn trắng mắt, kéo Tô Đào và Lý Viện qua thay y phục cho các nàng.
Bọn nhỏ đã thay y phục mới, Lý Thạch cũng không nỡ vứt những y phục rách nát kia. Theo như hắn nói: Nói không chừng còn có tác dụng. Liền thu lại bỏ vào gùi.
Sáu người tìm một cái giếng múc nước lên rửa sạch mặt và tay chân.
Mộc Lan nhìn nước trong vắt dưới giếng, nói: "Lúc trước thôn bọn ta cũng có cái giếng như vậy, gia gia ta nói giếng kia rất sâu, thời điểm thiên tai chính là dựa vào nó mà rất nhiều người được cứu sống. Nếu Thiệu Hưng phủ không tạo phản có lẽ bọn ta cũng không phải chạy nạn, nói không chừng hiện giờ mọi người đều còn sống."
"Trên đời này sao có nhiều 'nếu' như vậy? Cho dù Thiệu Hưng phủ không tạo phản thì nơi khác cũng sẽ phản, phụ thân ta nói đây là chuyện sớm muộn xảy ra."
Mộc Lan kinh ngạc nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch thở dài: "Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân(1)."
Ánh mắt Mộc Lan càng thêm kỳ quặc, hoài nghi nhìn Lý Thạch. "Lời này cũng là phụ thân ngươi nói?"
Lý Thạch gật đầu.
Mộc Lan tự hỏi có phải phụ thân hắn cũng là người xuyên không hay không.
Lý Thạch đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm người môi giới."
Lý Thạch đã từng theo phụ thân trọ ở phủ thành, lúc ấy cũng thuê nhà ở cho nên biết người môi giới nào có danh tiếng tương đối tốt, hắn trực tiếp dẫn Mộc Lan đến người môi giới kia.
Lúc này người thuê nhà không ít, chung quy mỗi ngày đều có người ùa vào phủ thành, trong đó không thiếu người có chút tài sản.
Đám người Mộc Lan vừa bước vào trạm, bên trong có mấy người môi giới nhìn bọn họ liền cau mày dời tầm mắt đi.
Lý Thạch cũng không để ý bọn hắn, trực tiếp mang theo các đệ đệ muội muội bước đến chỗ một người trong đó, hành lễ nói: "Chào Vương thúc thúc."
Vương Trụ kinh ngạc nhìn Lý Thạch. "Đây là Tiểu Lý tướng công(2)?"
━━━━━
(1)'Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân': Đây là lời mở đầu trong 'Tam quốc diễn nghĩa'. Thực ra đây là quy luật lịch sử, lâu ngày sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, nếu không có sự hợp nhất thì sẽ có sự phân chia, lâu dần nếu nghĩ đến sự hợp nhất thì nước sẽ được thống nhất.
(2) Tướng công (相公): Cách gọi chồng của người phụ nữ thời xưa. Ngoài ra, từ này còn chỉ người con trai thành niên ở thời xưa.
━━━━━━━━━━━