Chương 26
Editor: hiimeira
Làm người môi giới cần hai yếu tố: Thứ nhất là trí nhớ phải tốt, thứ hai là biết ăn nói.
Vương Trụ là người môi giới xuất sắc, đương nhiên có đủ hai thứ này. Thậm chí ông còn là người kiệt xuất trong lĩnh vực này. Đối với Lý Thạch quả thật ông có ấn tượng sâu sắc cũng vì hai phụ tử nhà này thật sự khiến người khác chú ý.
Lý phụ chỉ tìm ông ba lần, mỗi lần đều thuê nhà.
Vương Trụ ít đọc sách, nhưng ông gặp qua không ít người cho nên có bản lĩnh nhìn người. Lần đầu tiên thấy Lý tú tài thì đã biết người này về sau nhất định có tiền đồ sáng lạng.
Lý tú tài là người chính trực cho nên Vương Trụ rất thích hắn. Sau này hắn còn dẫn theo Lý Thạch đến đây bái phỏng một vị học giả uyên bác, khi đó Lý Thạch đã là đồng sinh, cậu đồng sinh 10 tuổi. Cho dù ở Giang Nam khắp nơi đều có nhân tài nhưng vẫn khiến người khác chú ý, huống chi trong mắt người môi giới như Vương Trụ đây, cho nên Vương Trụ vẫn luôn tận tâm tận lực với hai phụ tử họ, muốn sau này có một chút giao tình. Điều ông không ngờ là Lý tú tài chết trên đường chạy nạn lần này, để lại ba đứa con thơ.
Tuy Lý gia không còn như trước nữa, nhưng bọn họ quen biết nhau đã lâu cho nên vẫn có giao tình.
Vương Trụ cười hỏi: "Tiểu Lý tướng công cần gì?"
Lý Thạch cười nói: "Ta muốn thuê một căn nhà, huynh đệ bọn ta cũng có chỗ nghỉ chân."
"Không biết Tiểu Lý tướng công muốn nhà như thế nào, hiện giờ trên tay ta cũng có vài căn."
"Muốn có sân riêng, tốt nhất có ba bốn gian phòng, bọn ta chỉ thuê trọ khoảng hai ba tháng. Bọn ta vẫn còn nhỏ nên tốt nhất người làm đơn giản thôi, chỗ ở cần phải đảm bảo an toàn."
Vương Trụ như đồng hồ báo thức nhanh chóng chọn lọc nhà, khó xử nói: "Hiện giờ trên tay ta chỉ có một căn nhà như thế này: Có bốn gian phòng, một sảnh chính, sân rất lớn còn có thể trồng chút rau, đặc biệt trong viện còn có một cái giếng, chỉ là..."
"Vương thúc thúc cứ nói đừng ngại."
"Gia đình kia chỉ còn lại một lão thái thái, bà ấy cũng sống ở đó. Lão thái thái nói bà chỉ ở ngay cửa nhà, cũng không dùng phòng bếp, chỉ ngay cửa nhà một mình ở đó, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến người thuê."
Lý Thạch và Mộc Lan đều có chút không vừa ý, hai người mang theo bốn đứa nhỏ. Cho dù đối phương chỉ là bà lão nhưng hai người vẫn cảm thấy không an toàn.
Vương Trụ xem mặt đoán ý, biết được suy nghĩ hai người liền nói: "Nếu không để ta giúp ngươi hỏi đồng nghiệp một chút có căn nhà phù hợp không?"
Lý Thạch gật đầu: "Vậy đa tạ Vương thúc thúc."
Kỳ thật theo Vương Trụ thấy, căn nhà của lão thái thái kia thực không tồi, hơn nữa bà ấy có thể giúp bọn họ trông cửa. Có rất nhiều người nguyện ý chọn nhà kia, căn này vừa được một vị khách thuê xong, không lâu sau sẽ có người đến thuê tiếp. Ông giới thiệu căn này cho Lý Thạch là muốn giúp bọn họ một phen, bất quá bọn họ để ý điều này nên ông đành phải kiếm căn khác.
Đến khi gần tối, mặt trời cũng sắp xuống núi thì Lý Thạch và Mộc Lan mới chọn được một căn nhà, căn đó có ba gian phòng, không quá rộng nhưng may mắn trong viện cũng có một cái giếng, không cần đi ra ngoài múc nước.
Lý Thạch trực tiếp giao tiền thế chấp và tiền thuê, tối đó dẫn năm người vào ở.
Bởi vì chỉ có một cái chăn bông nên sáu đứa nhỏ vẫn ngủ chung một cái giường, so với chỗ ngủ hai tháng trước thì đêm nay tốt hơn rất nhiều, nhưng mọi người không hẹn mà cùng mất ngủ.
Tô Đào ngây thơ hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta không phải đói bụng nữa sao?"
Lý Viện thì hỏi: "Ca ca, đây có phải là nhà của chúng ta không?"
Lý Giang và Tô Văn cũng vểnh lỗ tai nghe.
Lý Thạch trầm mặc một lát, không trả lời muội muội mà thử thăm dò Mộc Lan: "Về sau chúng ta ở cùng nhau đi."
Ấn theo quy củ thì hai người đã đính hôn hẳn là không bị nghi ngờ mới đúng, nhưng hoàn cảnh gia đình bọn họ không cho phép bọn họ làm như vậy.
Mộc Lan lạc quan nói với bốn đứa nhỏ: "Trưởng tỷ như nương, trưởng tẩu cũng như nương, về sau ta giống như nương của các ngươi." Nói xong lại chỉ Lý Thạch nói: "Hắn thì giống phụ thân các ngươi."
Mặt Lý Thạch lập tức như đáy nồi.
Lý Giang và Lý Viện đều hưng phấn kêu một tiếng: "Tẩu tử!"
Mộc Lan cao hứng đáp lại, nhìn về phía Tô Văn và Tô Đào, hai người cũng cao hứng kêu Lý Thạch một tiếng: "Tỷ phu!".
Không biết ai bắt đầu kêu trước, hiện giờ chỉ cần Lý Giang và Lý Viện kêu một tiếng "Tẩu tử" thì Tô Văn và Tô Đào cũng bắt đầu gọi Lý Thạch là "Tỷ phu".
Mọi người cùng nghĩ đến người thân, vốn dĩ hai nhà đều có phụ mẫu mà hiện giờ tất cả đều không còn nữa. Lúc này nhớ lại cảm thấy những ngày ấy giống như một giấc mộng.
Lý Thạch trước hết phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải mua rất nhiều đồ dùng."
Bọn nhỏ mới tới nên chăn, nồi, chén, gáo, chậu đều phải mua, quan trọng nhất chính là mua lương thực.
Hôm nay Mộc Lan và Lý Thạch hỏi thăm giá lương thực một chút, so với trước kia thì đắt gấp ba nhưng so với huyện thành thì rẻ hơn rất nhiều. Chưa kể hai người có bạc nên sống qua tình hình khó khăn này cũng không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thạch đã rời giường nấu cháo, Mộc Lan thì ngồi xếp bằng ở trên giường lấy hết tiền ra đếm.
Ngọc bội vẫn để Lý Thạch cầm, hai người đều cảm thấy giữ miếng ngọc bội là mối họa, nhưng bán đi hoặc đem cầm thì càng nguy hiểm hơn, cho nên hai người giấu kĩ không lấy ra ngoài. Ai biết miếng ngọc bội đó có xuất xứ đặc biệt gì không?
Hai người chưa động vào ngân phiếu, vẫn còn 275 lượng. Lá vàng càng không thể xài, hai miếng lá vàng, một miếng nặng khoảng ba lạng, được làm giống hình lá cây nhưng lại khá dày, nếu đổi thành bạc thì khoảng 60 lượng. Mộc Lan lập tức hiểu rõ một điều, biết rõ cướp bóc gϊếŧ người sẽ phạm pháp nhưng vẫn có nhiều kẻ làm, bởi vì gϊếŧ đúng người thật sự kiếm được rất nhiều tiền, thí dụ như hai người họ.
Mộc Lan gom bạc lại, cầm lấy mấy khối bạc vụn, hai khối nhỏ nhất đã dùng rồi. Hôm qua thuê nhà dùng thêm một khối, hiện giờ dư lại năm khối khá lớn.
Mộc Lan quay người hỏi Lý Thạch. "Đây là bao nhiêu lượng?"
Lý Thạch bất đắc dĩ: "Đây là năm lượng, đây là hai lượng, chỗ còn lại là một lượng. Hôm qua bạc giao nộp để chúng ta vào thành không đến nửa lượng, chắc là bạc vụn cắt dư ra. Bạc hôm qua mua bánh bao thì là nửa lượng, chúng ta giao tiền thuê nhà là hai lượng. Mấy thứ này ngươi phải học đi, bằng không bị người khác khi dễ ngươi còn không biết, thối thiếu bạc cho ngươi thì làm sao bây giờ?"
Mộc Lan tức giận nói: "Trên bạc không có ghi nặng bao nhiêu, sao ta biết được nó bao nhiêu lượng?"
Lý Thạch dở khóc dở cười. "Bạc đều cắt thành như vậy, làm gì có quy định trọng lượng? Được rồi, về sau ngươi cầm nhiều là biết, còn không được nữa thì học theo người ta mua cái cân đi."
Mộc Lan trừng mắt. "Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải mang cân bên người?"
Lý Thạch sờ mũi rời đi.
Mộc Lan một lần nữa chia ngân phiếu và lá vàng thành mấy phần, đem một phần trong đó giao cho Lý Thạch, một phần thì bản thân tự giữ, phần còn lại tìm chỗ giấu đi.
Lý Thạch bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ chúng ta đã an toàn không cần làm như thế đâu?"
"Ngươi biết cái gì? Nguy hiểm ở đâu không có, có khi đang đi trên đường nói không chừng ngươi gặp phải 'cao thủ'? Lỡ hắn trộm bạc từ trong y phục ngươi thì làm sao đây? Vẫn nên chia ra giấu chỗ an toàn." Nói xong chỉ mười lượng bạc trên giường nói: "Đây có mười lượng chúng ta bây giờ dựa vào chỗ bạc đó, sau đó tìm một ít việc làm chứ không thể miệng ăn núi lở."
Lý Thạch gật đầu. Mười lượng bạc là rất nhiều rồi.
Mấy đứa nhỏ khó có được giấc ngủ ngon, Lý Thạch và Mộc Lan cũng không đánh thức bọn nhỏ mà ngồi ở trong phòng nhìn bọn nhỏ ngủ.
Hai người đều suy nghĩ về tương lai bọn họ.
Lý Thạch muốn đọc sách, hắn từ nhỏ đã thông minh, thậm chí làng trên xóm dưới đều gọi hắn là thần đồng, ngay cả phụ thân cũng nói hắn có thiên phú hơn ông. Năm mười tuổi đã thi Viện, hắn nghĩ chỉ cần có thể đọc sách giống như trước, nhất định có thể thi đậu công danh.
Nhưng từ lúc phụ thân mất, hắn biết hy vọng này rất xa vời, thân thể mẫu thân vốn không tốt, hắn còn có đệ đệ và muội muội. Hắn phải làm trụ cột trong nhà thì sao có khả năng đọc sách? Chẳng lẽ để đệ đệ chu cấp cho hắn? Chuyện trốn tránh trách nhiệm như vậy hắn còn không muốn nghĩ tới.
Nhưng bây giờ bọn họ có bạc, hơn 300 lượng. Mua mấy chục mẫu đất cũng đủ bọn họ sống cả đời, lòng hắn có chút nôn nóng nhìn về phía Mộc Lan. "Ta muốn đọc sách."
Mộc Lan đương nhiên gật đầu. "Sau này chúng ta quay về thôn thì để các ngươi đi thư viện, nhưng mà ở tại nhà ta hay là nhà ngươi?"
Nếu đã quyết định sống cùng nhau thì không thể tách ra ở hai thôn.
Lý Thạch trầm tư một chút, nói: "Tô gia trang phần lớn đều là tá điền nếu mua đất ở đó thì không thích hợp, Lý gia thôn bọn ta thì giàu có hơn một chút, qua năm thiên tai này chắc có nhiều người mua đất hoặc bán đất, hơn nữa địa hình thôn trang bọn ta cũng tốt hơn chỗ các ngươi, vậy ở nhà ta đi."
Điều kiện Lý gia không tệ, năm gian phòng xây bằng gạch xanh lớn. Năm đó Lý tú tài thi đậu tú tài, Lý gia gia cao hứng xây nhà cho Lý tú tài thú thê, nay cũng chỉ mới mười hai năm. Ở nông thôn có được căn nhà như vậy đã không tồi rồi.
Mộc Lan suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Mộc Lan cũng muốn cho Tô Văn đọc sách, vậy thì ba người đều đi đọc sách, nàng ở nhà trông hai đứa nhỏ thì có chút khó khăn, nhưng lúc này suy xét những việc này thì còn quá sớm.
Sau khi nghĩ đến tương lai thì hai người bắt đầu thương lượng muốn lên phố mua đồ dùng.
Chờ hai người ghi nhớ hết đồ đạc muốn mua, bốn đứa nhỏ mới tỉnh lại, tỉnh vì đói bụng.
Lý Thạch đánh hai đệ đệ một cái, nói: "Mau đi rửa mặt ăn cháo."
Bốn đứa nhỏ hoan hô một tiếng chạy đi.
Chờ cơm nước xong, Lý Thạch đẩy ra một chiếc xe đẩy, thấy Mộc Lan kinh ngạc liền giải thích: "Tìm được trong phòng chất củi, đoán là gia chủ không cần đến. Hai chúng ta cùng nhau lên phố, để bốn đứa ở nhà rửa sạch đồ đạc." Sau đó nói với Lý Giang và Tô Văn: "Các ngươi phải chiếu cố muội muội, biết không?"
Lý Giang và Tô Văn cũng muốn lên phố nhưng biết hôm nay có nhiều việc, cho nên rất nghe lời gật đầu bảo đảm: "Bọn đệ nhất định trông coi muội muội thật tốt."
"Nếu có người lạ gõ cửa thì các ngươi không được mở cửa, biết chưa?"
Bốn đứa nhỏ rất nhanh đồng ý, lúc này Lý Thạch và Mộc Lan mới rời đi.
Lý Thạch thấy nàng lo lắng liền nói: "Giang Nhi chỉ nhỏ hơn ngươi có một tuổi mà thôi."
Nhưng Lý Giang thật sự là đứa trẻ 6 tuổi còn nàng đâu phải là đứa trẻ 7 tuổi.
Lý Thạch chỉ cho rằng nàng không phục, không biết rằng nàng thật sự không nhỏ.
━━━━━━━━━━━
Chương 27
Editor: hiimeira
Bọn họ không biết ở lại phủ thành bao lâu nhưng cùng lắm chỉ hai ba tháng, cho nên kể cả khi trên người bọn họ có không ít tiền cũng sẽ không mua đồ quá tốt. Vậy nên bọn họ chọn mua đồ dùng đều là hàng trung đẳng trở xuống.
Một đường đi mua đồ chỉ tốn một lượng bạc.
Mộc Lan nhìn thấy hàng người xếp hàng phía trước, lại nhìn xe đẩy chất đầy đồ đạc, bèn nói: "Chúng ta đẩy đồ về trước sau đó đến xếp hàng."
Lý Thạch gật đầu.
Tiệm lương thực ở phủ thành vẫn mở cửa bình thường nhưng lại hạn chế trọng lượng lương thực mỗi người mua. Thời điểm khó khăn nhất thậm chí còn quy định mua lương thực bằng hộ tịch.
Quy định này đương nhiên không ngăn được nhóm người nào đó, chỉ có thể ngăn cản dân thường, nhưng điều này cũng cho bá tánh phủ thành lòng tin, không cần lo lắng có người tích trữ lương thực khiến bá tánh có tiền lại mua không được lương thực.
Hiện tại cũng giống vậy, sau khi Lý Thạch biết quy định hạn chế trọng lượng lương thực, trực tiếp để sáu người tự cầm túi xếp hàng.
Lúc đến lượt bọn nhỏ, tiểu nhị há to miệng nhìn một dãy đầu củ cải. Sáu đứa nhỏ này vừa nhìn là biết một nhà, sắc mặt vàng như nến, bọn nhỏ thật sự có tiền sao?
Mộc Lan ho nhẹ một tiếng, tiểu nhị mới phục hồi tinh thần, hỏi Tô Đào đứng ở trước mặt: "Tiểu... cô nương, ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Tô Đào ra dáng nói: "Ta muốn mua một đấu."
Một đấu chính là lượng gạo nhiều nhất mà mỗi người có thể mua theo yêu cầu của chủ quán.
Tiểu nhị nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, cuối cùng vẫn đong gạo cho nàng.
Tô Đào rất cẩn thận buộc kỹ túi gạo, lúc này mới móc tiền đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị đếm tiền đồng trong tay, không nhiều không ít vừa vặn đủ, xem ra bọn nhỏ đã chia tiền trước khi đến.
Lúc sau mỗi người đều giống như vậy
Tiểu nhị nhìn xiêm y trên người bọn nhỏ một chút, cuối cùng không ngăn cản để cho bọn nhỏ rời đi.
Sáu người đem lương thực đặt lên xe rồi đẩy về, bọn nhỏ nhìn gạo trong phòng, lúc này mới an tâm.
Mộc Lan tự mình xuống bếp nấu vài món.
Mọi người đã lâu không được ăn bữa cơm đúng nghĩa, cho nên Mộc Lan không dám làm món quá nhiều dầu mỡ, chỉ băm nhuyễn thức ăn bỏ vào nấu cháo, phút cuối đánh mấy cái trứng gà bỏ vào. Chờ thêm vài ngày nữa, lúc đó dạ dày mọi người thích ứng trở lại, mới làm vài món ngon.
Người một nhà vui sướng ăn cơm trưa sau đó ngủ trưa.
Căn nhà có ba gian phòng, Lý Thạch một mình một gian, Lý Giang và Tô Văn một gian còn Mộc Lan cùng Tô Đào, Lý Viện một gian.
Ngủ trưa xong Lý Thạch ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở về trên tay cầm một ít giấy và bút mực, tìm trong hành lý một ít sách đưa cho Lý Giang và Tô Văn. "Hiện giờ cũng không có việc gì làm thì các ngươi xem sách nhiều một chút, không cần chạy ra ngoài."
Phủ thành trông có vẻ giống như trước kia, nhưng Lý Thạch vẫn cảm thấy bên ngoài rất loạn, tốt nhất không có việc gì thì không nên ra đường.
Lý Giang và Tô Văn ngoan ngoãn đáp ứng.
Mộc Lan mua một ít vải và kim chỉ làm y phục cho mọi người.
Hiện giờ mọi người mặc xiêm y từ nhà mang đến, hầu hết đều đã cũ. Hiện tại trời cũng sắp lạnh, cũng nên chuẩn bị y phục mùa đông, Mộc Lan đo kích cỡ mọi người liền bắt đầu làm. Giống như lời Lý Thạch, hiện giờ không có chuyện gì để làm.
Lý Thạch mỗi ngày đều ra ngoài bày sạp viết chữ viết thư cho người ta, thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Lý Thạch viết chữ rất đẹp, tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng trên sạp có bày chữ viết của hắn, cho nên người tìm hắn viết thư không ít, ít nhất sinh ý không quá kém với sạp người khác. Cho dù như vậy mỗi ngày cũng chỉ tiếp dăm ba khách nhân mà thôi.
Buổi tối, Lý Thạch trở về nói với Mộc Lan, khâm sai cứu trợ thiên tai do triều đình phái xuống đã tới rồi. Sáng mai ở ngoài cổng thành bắt đầu phát lương thực cứu tế, còn người trong thành thì đến cổng nha môn nhận, số lượng không nhiều, còn phải cầm hộ tịch đến lĩnh.
"Không phải ngươi muốn tìm Lại Ngũ thúc hay sao? Ta nghĩ ngày mai đến xem sao."
Lý Giang và Tô Văn lập tức giơ tay nói: "Ta cũng đi."
"Được, ngày mai ta dẫn hai ngươi đi."
"Ta ở nhà trông Viện Viện và Đào Tử là được nhưng các ngươi phải cẩn thận. Bây giờ bên ngoài lừa bán trẻ nhỏ rất nhiều."
Lý Giang và Tô Văn quả nhiên bị dọa sợ, Lý Thạch đứng một bên nhìn hai đứa bị dọa.
Ba người đi ra ngoài, buổi tối mang về một túi nhỏ lương thực thô. Lần này triều đình thật sự cứu trợ thiên tai, tuy mỗi người lãnh không được nhiều nhưng vẫn có thể sống sót.
Lại Ngũ thúc vẫn không có tin tức.
Lúc này triều đình bắt đầu thống kê thương vong.
Mỗi chủ hộ cầm theo hộ tịch đến nha môn khai báo nhân khẩu hiện tại, còn có kê khai tài sản trong nhà. Nếu chủ hộ đã tử vong thì phải đổi chủ hộ.
"Nhà ta còn năm mẫu ruộng tốt, khi đó phụ thân ta muốn giữ lại đất cho gia đình, về sau chạy nạn trở về còn có đất trồng trọt." Chủ yếu là khi đó bán đất có bạc cũng không có gạo để mua, cho nên Lý tú tài mới không bán năm mẫu ruộng tốt còn lại.
Mộc Lan thì nói: "Nhà ta còn có ba mẫu."
"Ngày mai chúng ta đến nha môn một chuyến."
Chủ hộ Tô gia hiện tại là Tô Văn nhưng Tô Văn quá nhỏ tuổi, không biết nha môn có vì điều này mà gây khó dễ với bọn họ hay không.
Trong lòng mọi người đều có chút thấp thỏm.
Hôm sau, ba người giao Lý Viện và Tô Đào cho Lý Giang trông coi, còn Mộc Lan và Lý Thạch thì dẫn theo Tô Văn đến nha môn.
Người trong nha môn không quá đông đúc, đại khái mọi người còn muốn nán lại phủ thành thêm một thời gian cho nên không gấp. Đám người Mộc Lan là những người đầu tiên đến đây.
Chờ xếp hàng đến lượt bọn họ, gã công văn nhìn Lý Thạch một cái, hỏi: "Hộ tịch đâu?"
Lý Thạch liền giao hộ tịch cho gã.
Gã công văn nhìn nhìn, hỏi: "Phụ thân và mẫu thân ngươi đâu?"
"Đều đã qua đời, hiện giờ chủ hộ là tiểu dân, phía dưới còn có một đệ đệ và một muội muội."
Gã công văn vốn định nói cái gì, nhìn trong hộ tịch ghi Lý Thạch vậy mà là đồng sinh. Dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ta thấy ngươi đứng tên năm mẫu ruộng tốt, còn muốn trồng trọt hay không? Nếu không cần thì bán đi, đúng lúc phía sau có vài vị lão gia nghĩ các ngươi mới tới phủ thành không biết có nhiều chỗ phải dùng bạc. Đặc biệt lại đây giúp đỡ các ngươi, coi như làm chuyện tốt."
Lý Thạch không chút nghĩ ngợi đáp: "Hồi đại nhân, năm mẫu ruộng này là sản nghiệp tổ tiên. Cho dù lúc trước... cũng chưa từng bán, tiểu dân không dám làm trái đạo hiếu."
Gã công văn không miễn cưỡng, giúp Lý Thạch sửa lại hộ tịch đóng dấu, như vậy hộ tịch Lý gia đã sửa xong. Lý Thạch chắp tay đứng ở một bên chờ Mộc Lan và Tô Văn.
Phía sau là Mộc Lan và Tô Văn, nàng cùng đệ đệ Tô Văn tiến lên.
Gã công văn cau mày nhìn Mộc Lan, nàng liền giải thích: "Người lớn trong nhà đều đã qua đời, đệ đệ lại còn nhỏ tuổi, cho nên ta đi cùng đệ đệ đến đây."
Gã công văn có chút kinh ngạc, mấy đứa trạc tuổi Mộc Lan và Tô Văn cho dù có thể sống sót qua thiên tai nhưng do người lớn trong nhà qua đời, cuối cùng đều trở thành ăn xin. Bọn nó còn không biết cất giữ hộ tịch chứ đừng nói đến nha môn sửa lại hộ tịch. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ người trong nha môn thì đều là nam tử 20 tuổi trở lên, hiếm thấy có đứa nhỏ nào.
Lý Thạch còn dễ nói, dù sao người ta cũng là đồng sinh, có đọc sách nhất định có chút kiến thức. Hai đứa nhỏ này là tình huống gì đây?
Dù vậy gã công văn không có hỏi, chỉ duỗi tay nói: "Đem hộ tịch lại đây."
Mộc Lan liền đem hộ tịch đưa cho gã, gã công văn nhíu mày hỏi: "Tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân ngươi đều đã qua đời?"
Mộc Lan lên tiếng "Vâng."
Gã công văn dừng ánh mắt tại chỗ tài sản phía sau, hỏi: "Nhà ngươi có ba mẫu ruộng tốt, khế đất còn không?"
"Còn." Mộc Lan trầm mắt nói: "Đều cất giữ cẩn thận."
Đáp án ngoài dự liệu khiến gã công văn càng không vui, trực tiếp đặt hộ tịch lên bàn, hỏi: "Khế đất đâu, lấy ra xem."
Lý Thạch và Mộc Lan đều nhíu mày, bọn họ có đần độn cũng biết việc này không đúng rồi.
Mộc Lan cười nói: "Mấy thứ đó là toàn bộ gia sản trong nhà, đương nhiên không thể mang theo bên người, tất cả đều cất trong nhà." Nói xong nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Khâm sai đại nhân dán cáo thị, trên đó không có ghi phải mang theo khế đất. Không lẽ lúc sau có dán cáo thị mới sao?"
Gã công văn nhíu mắt lại. "Ngươi biết chữ trên cáo thị?"
Mộc Lan gật đầu. "Đương nhiên là biết, nếu không biết thì đã không đến đây rồi, đại nhân?" Mộc Lan có chút thấp thỏm nhìn gã công văn.
Gã công văn nói: "Các ngươi mới tới phủ thành, dựa vào triều đình cứu tế sẽ không được bao lâu. Ta thấy tỷ đệ các ngươi ba đứa đều còn nhỏ, chỉ sợ không thể tiếp tục như vậy, không bằng bán ba mẫu ruộng kia, có thể mua một ít lương thực, còn có thể gom đủ lộ phí về quê. Một mẫu đất hai lượng bạc, ngươi lớn như thế đã thấy qua bạc chưa?"
Ánh mắt Mộc Lan phát lạnh, sắc mặt Lý Thạch cũng lạnh lùng. Hai lượng? Một mẫu ruộng tốt đã bảy lượng bạc, kém một chút cũng năm lượng, ba mẫu ruộng tốt nhà bọn họ chính là ruộng tốt nhất. Lúc trước Tô Đại Tráng có thế nào cũng không bán ba mẫu đất kia cũng vì ruộng quá tốt, hắn tiếc không bán. Vậy mà bây giờ gã muốn mua hai lượng bạc một mẫu?
Lý Thạch đang muốn tiến lên thì Mộc Lan nháy mắt ra hiệu hắn dừng lại. Sau đó ngây thơ nói với gã công văn: "Tiểu dân không bán, đất này là phụ mẫu ta để lại cho đệ đệ thú thê. Phụ thân ta nói nếu không có đất thì sau này đệ đệ không thú được tức phụ, cho nên đánh chết cũng không thể bán. Lộ phí về quê không quan trọng, bọn ta có thể xin ăn trên đường, đại nhân không cần lo lắng cho bọn ta."
Ai lo lắng cho các ngươi?
Tính thêm vừa nãy là hai lần mua đất không thành, gã công văn bực bội, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Lan dần có chút hung ác.
Nhưng toàn bộ nha môn không phải chỉ có mình gã làm công văn. Người muốn mua đất với giá thấp từ nạn dân không phải chỉ có Vương gia, mà Tô gia và Chu gia mới là muốn nhất. Vì thế gã không dám làm lớn chuyện, tuy rằng chỉ là chức vụ công văn nhưng vẫn có rất nhiều người muốn thay thế gã làm.
Gã đành phải sửa lại hộ tịch cho Mộc Lan.
Mộc Lan cẩn thận nhìn hộ tịch hai lần, xác nhận không có sai sót rồi mới rời đi.
Tuy gã chỉ là công văn, nhưng chỉ cần gã động tay động chân vào hộ tịch thì đám người Mộc Lan cũng không có chỗ mà khóc.
Rời nha môn, Lý Thạch quay đầu nhìn bốn chữ lớn, trầm giọng nói: "Sau chuyện này không biết có bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa."
Mộc Lan do dự. "Ngươi muốn nhắc nhở người khác?"
"Đem chuyện này truyền ra đi, còn lựa chọn như thế nào thì tùy bọn họ." Bởi vì bọn họ cũng thật sự bị cám dỗ, nạn dân đến đây phần lớn không có bạc trên người, muốn sinh sống ở đây mà chỉ dựa vào triều đình cứu tế thì quá khó khăn rồi.
Mộc Lan trầm mặc trong chốc lát nói: "Ngươi giúp ta hỏi thăm một chút có phải Tô gia và Chu gia cũng ở trong hàng ngũ này."
Lý Thạch quay đầu nhìn nàng.
Mộc Lan buồn bã nói: "Ta muốn biết nhân phẩm bọn họ như thế nào."
Tô gia là gia tộc thân phụ của nàng còn Chu gia là gia tộc bên ngoại.
━━━━━━━━━━━
Chương 28
Editor: hiimeira
Mộc Lan hẳn là rất thất vọng, Tô gia và Chu gia không chỉ có tham gia mà còn là đầu sỏ trong đó, trái lại Dương gia cũng là một trong ba đại gia tộc nhưng lại không tham dự trong chuyện này.
Nay bên ngoài thành mỗi ngày đều phát cháo cứu tế, ba nhà Tô, Chu, Dương đều có mặt.
Lý Thạch thấy Mộc Lan bình tĩnh, hỏi: "Ngươi đau lòng không?"
Mộc Lan lắc đầu. "Chỉ có chút thất vọng thôi."
Chung quy họ là phụ mẫu thân sinh của mình, đương nhiên Mộc Lan hy vọng bọn họ là người tốt.
*****
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Tô Đào nắm tay Lý Viện chạy vào, lôi kéo Mộc Lan nói: "Tỷ tỷ, mọi người nói có hội chùa, chơi rất vui đó."
Mộc Lan lau mồ hôi trên trán nàng, nói: "Cho dù chơi có vui thì chúng ta cũng không thể đi."
Hai đứa nhỏ bĩu môi, Mộc Lan giải thích nói: "Bên ngoài rất loạn, còn có kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ con, nếu các ngươi bị bắt đi thì tỷ tỷ sẽ không được gặp các ngươi nữa."
"Tỷ tỷ, vậy chúng ta không ra ngoài chơi nhưng tỷ phải nấu đồ ăn ngon cho bọn ta." Lý Viện chỉ lớn hơn Tô Đào nửa tuổi, tính ra tuổi hai đứa xấp xỉ nhau, nàng đang lúc thích học nói nhất. Thấy Tô Đào gọi Mộc Lan tỷ tỷ nghe hay, nàng không theo Lý Giang kêu tẩu tử nữa mà theo Tô Đào cùng kêu tỷ tỷ.
"Không thành vấn đề, tối tỷ tỷ nấu canh xương cho các ngươi uống, còn làm nhiều món ngon cho các ngươi ăn."
Lý Viện và Tô Đào hoan hô một tiếng, ngay cả Tô Văn và Lý Giang đang trong phòng đọc sách cũng không khỏi nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt.
Mộc Lan liền đi mua thức ăn, nàng đến sạp thịt mua thịt, mấy cái xương heo cũng là bọn họ đưa. Xương heo bị róc sạch sẽ, phía trên chỉ còn một ít thịt vụn, bình thường bọn họ đều ném đi hoặc cho chó ăn. Lúc Mộc Lan muốn lấy, bọn họ chỉ cho rằng Mộc Lan lấy về cho chó ăn chứ không nghĩ cho người ăn.
Cơ hồ mỗi ngày Mộc Lan đều tới mua thịt, cho nên bọn họ cũng vui vẻ đưa xương heo cho nàng.
Mộc Lan về đến nhà, lập tức rửa tay vào phòng bếp.
Lý Thạch tìm một quyển sách rồi ở trong sân xem, gần đây bọn nhỏ ăn uống không tệ, tuy sắc mặt chưa được hồng hào nhưng so với lúc trước vàng như nến thì đã khá hơn nhiều.
Mộc Lan chọn hai khúc xương chặt nhỏ đem đi nấu canh, thịt heo còn lại, một phần nấu với cải trắng, một phần xào với cà tím.
Bọn nhỏ ngửi được mùi thơm, đều ló đầu ra nhìn về phía phòng bếp.
Lý Giang và Tô Văn có chút dè dặt vì bên ngoài có Lý Thạch canh, cho nên chỉ dám ở trong phòng ló đầu ra nhìn. Trong khi đó Lý Viện và Tô Đào trực tiếp chạy vào phòng bếp nhón chân nhìn.
Mộc Lan chạm mũi các nàng một cái, lấy hai miếng thịt cho các nàng ăn. Hai đứa nhỏ lập tức phát ra âm thanh thỏa mãn.
Chờ đến lúc ăn cơm, Lý Thạch bất đắc dĩ nói: "Thức ăn cũng tốt quá rồi, vẫn nên tiết chế một chút đi."
"Cũng không phải không có tiền ăn, bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày cũng chỉ có một bữa thịt, cũng không nhiều."
Nhưng gia cảnh Lý gia lúc trước cũng được coi là khá giả mà mỗi tháng cũng chỉ ăn một bữa thịt thôi, đâu giống với Mộc Lan bây giờ mỗi ngày một bữa thịt?
Nhưng nhìn sắc mặt mấy đứa nhỏ dần khá hơn, Lý Thạch cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Hôm sau Lý Thạch đeo gùi đi ra ngoài bày sạp, còn nói rằng lúc trưa sẽ không quay về. Mộc Lan tranh thủ lấy y phục của hắn may nốt tay áo. Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu vào khiến người ấm áp, Mộc Lan lơ mơ buồn ngủ, trong mông lung chợt nghe thấy tiếng khóc, Mộc Lan nhíu mày tỉnh lại, phát hiện truyền ra từ phòng mình, Mộc Lan vội vàng buông đồ trên tay đi xem.
Lý Viện đang ngồi trên giường lau nước mắt, Tô Đào thì đắp chăn ngủ, Mộc Lan buồn cười nói: "Làm sao vậy? Ai khi dễ Viện Viện nhà chúng ta?"
Lý Viện liền chỉ Tô Đào nói: "Tỷ tỷ, Đào Tử ngủ nhưng người rất nóng!"
Mộc Lan sắc mặt khẽ biến, bước nhanh đến sờ trán Tô Đào, tay nóng hổi làm tâm nàng trầm xuống.
Mộc Lan nhanh chân ôm Lý Viện xuống giường, hô: "A Văn, Giang Nhi!" Vừa dứt lời thì Tô Văn hốt hoảng chạy vào nói: "Tỷ tỷ, mau đi xem Giang biểu ca đi, người biểu ca nóng quá."
Trong lòng Mộc Lan chùng xuống, chạy vào phòng Lý Giang, thấy đứa nhỏ cũng nằm trên giường, vội sờ trán đứa nhỏ, phát hiện nóng như Tô Đào, liền kéo Tô Văn nói: "Ngươi mau đi gọi Thạch biểu ca trở về, bảo hắn đi thỉnh đại phu, nói là Giang Nhi và Đào Tử phát sốt."
Tô Văn chạy thục mạng.
Mộc Lan ôm Tô Đào đến phòng Lý Giang đặt hai đứa gần nhau, đẩy Lý Viện ra ngoài, nói: "Không nên vào phòng, coi chừng bị lây bệnh." Nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi giúp tỷ tỷ nấu nước đi."
Lý Viện lảo đảo chạy đi nấu nước.
Mộc Lan lấy một chậu nước tẩm ướt khăn lông rồi đắp lên trán hai người để hạ nhiệt.
Mộc Lan sờ lưng bọn nhỏ thấy khô khô, một giọt mồ hôi cũng không có. Mộc Lan càng sốt ruột, không ngừng lau nách và cổ cho hai đứa. Dù như vậy, hai đứa nhỏ vẫn nóng đến đỏ bừng mặt.
Ở hiện đại, phát sốt còn có thể chết người, huống chi ở cổ đại?
Bọn nhỏ mới chạy nạn đến đây, thân thể còn yếu, căn bản không chịu nổi bệnh nặng.
Lý Thạch mang theo đại phu trở về, thấy hai đứa nhỏ nóng thành như vậy, khẽ nhíu mày. "Đột nhiên phát sốt?"
Mộc Lan gật đầu. "Trước lúc ngủ trưa còn tốt, nếu không phải Viện Viện khóc thì ta còn không biết đâu."
Lý Thạch lẩm bẩm nói: "Gấp như vậy?"
Mộc Lan không có tâm tư để ý hắn nói gì, chỉ hỏi đại phu: "Đại phu, thế nào rồi?"
Đại phu nhíu mày nói: "Đây là trúng gió độc, bị rất nặng, hơn nữa thân thể hai đứa nhỏ quá suy nhược, chỉ sợ..."
"Ngài chỉ cần nói có cách nào chữa không." Mộc Lan hận không thể đánh tên đại phu chậm rì rì này, không thấy nàng đang sốt ruột sao?
Lý Thạch ngăn Mộc Lan lại. "Ngươi bình tĩnh đi, đại phu, có thuốc trị không?"
"Có, có điều các ngươi phải chú ý hạ sốt, nếu cứ để bọn nhỏ sốt cao như vậy cho dù nhặt được mạng trở về, chỉ sợ đầu óc cũng... Trước tiên ta kê cho các ngươi một toa thuốc hạ sốt, uống xem sao."
Mộc Lan hỏi: "Dùng rượu mạnh để hạ sốt thì sao?"
"Không thể được." Đại phu không chút nghĩ ngợi phản đối: "Cái đó chỉ cho hán tử dùng, thân thể bọn hắn cường tráng, dùng rượu mạnh đương nhiên không bị gì, nhưng đứa nhỏ vốn yếu, sao có thể dùng được? Huống chi thân thể hai đứa nhỏ này suy nhược hơn người thường."
Mộc Lan gật đầu, quay đầu thấy Tô Văn và Lý Viện, liền chỉ hai đứa nói: "Đại phu, ngài khám cho hai đứa coi có vấn đề gì không."
Đại phu mừng rỡ khi kiếm thêm được phí khám bệnh, theo Lý Thạch vào nhà chính bắt mạch cho hai đứa nhỏ.
Mộc Lan không ngừng hạ nhiệt cho hai đứa nhỏ.
Lý Thạch đi theo đại phu lấy thuốc, trở về lập tức sắc thuốc.
Lý Viện muốn vào phòng chăm Tô Đào, Mộc Lan vội vàng ngăn cản nàng. "Hiện giờ Đào Tử bị bệnh, không thể nói chuyện với ngươi. Ngươi đến phòng đại ca đi, tối nay ngươi và A Văn ca ngủ trong phòng đại ca, biết không?"
"Tại sao?"
Tại sao? Mộc Lan cũng không biết tại sao, có thể lòng nàng rối loạn, theo bản năng không muốn cho Lý Viện và Tô Văn vào phòng.
Lý Thạch ở một bên nhìn, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta cứ thấy lo lắng, giống như sắp có chuyện gì đó. Mặc dù đại phu nói trúng gió độc nhưng ta sợ sẽ lây bệnh, ta thấy không nên để bọn nhỏ tới gần phòng này. Đúng rồi, đặt Đào Tử và Giang Nhi chung chỗ để dễ chiếu cố, ngươi đem ghế làm thành cái giường đơn giản đi. Tối nay chúng ta thay phiên chăm sóc hai đứa."
Lý Thạch gật đầu. "Vậy ngày mai chúng ta thỉnh đại phu khác đến xem."
Mộc Lan cũng thấy thỉnh thêm đại phu tới bắt mạch thì chắc chắn hơn.
Hai người chiếu cố Lý Giang và Tô Đào suốt đêm nhưng hai đứa nhỏ không có một chút dấu hiệu hạ sốt.
Trời vừa sáng, Lý Thạch lập tức ra ngoài tìm đại phu.
Lý Viện được Tô Văn chiếu cố, không cho tới gần phòng bệnh nửa bước.
Lý Thạch hôm nay thỉnh đại phu tọa đường từ Bách Thảo Đường, Lưu đại phu bắt mạch thật lâu sau đó lại nhìn Tô Đào và Lý Giang, chân mày chíu chặt lại.
Lý Thạch và Mộc Lan đồng thời thấy căng thẳng trong lòng.
Lưu đại phu lắc đầu, nói: "Toa thuốc hôm qua đâu?"
Lý Thạch nhanh chóng đưa cho ông.
"Lang băm, đúng là lang băm, này là sai lầm hại đến mạng người."
Nét mặt Lý Thạch và Mộc Lan căng thẳng, chỉ nghe Lưu đại phu nói: "Hai đứa nhỏ không phải trúng gió độc mà bị đậu mùa."
Mộc Lan sắc mặt trắng nhợt, Lưu đại phu tiếp tục nói: "Đậu mùa thì phải để bọn nhỏ phát ban mới tốt, lúc này sao có thể hạ nhiệt độ? Bây giờ đã một ngày một đêm còn chưa phát ban mà các ngươi còn cho uống thuốc hạ sốt, cái này..."
Lý Thạch cố giữ bình tĩnh nói: "Đại phu, còn cách nào không?"
"Có thì có, chỉ là thuốc đó rất mạnh, người bình thường dùng thì tỷ lệ cũng chỉ 5:5, nhưng bọn nhỏ không có
khả năng chịu được thuốc mạnh, ta không còn cách nào."
Lưu đại phu thấy bọn họ như vậy, liền thở dài: "Các ngươi nếu có bạc và quan hệ thì có cách. Nếu không có thì nhanh chóng đưa người ra khỏi thành, tránh lây nhiễm bệnh."
Mắt Lý Thạch và Mộc Lan sáng ngời: "Nếu có tiền thì sao? Có quan hệ thì như thế nào?"
Lưu đại phu thấy bọn họ như vậy, liền nói: "Ở phủ thành còn có hai người có thể chữa trị, một người là lệnh thái y vừa cáo lão hồi hương Nguyên Hồ – Nguyên thái y nhưng hiện giờ không biết đang ở đâu. Nếu có quan hệ, nói không chừng có thể thỉnh lão ra tay, người này không ham tiền tài.
Người còn lại là Chung đại phu ở ngõ Hồ Lô, cả đời người này yêu nhất là tiền tài. Ngươi muốn thỉnh hắn thì phải tiêu tiền, tốn rất nhiều tiền. Nếu các ngươi muốn thỉnh hai người này thì làm mau đi, bằng không qua đêm nay có thỉnh được hai người này cũng vô dụng. Ta kê cho các ngươi một toa thuốc khác, miễn cưỡng giảm bớt một hai phần."
Lý Thạch liếc mắt nhìn Mộc Lan, xoay người tiễn đại phu.
Mộc Lan về phòng đào toàn bộ số tiền lên.
Lý Thạch gấp gáp mang thuốc về đưa cho nàng, Mộc Lan giao toàn bộ tiền cho hắn, nói: "Ngươi nhanh đến ngõ Hồ Lô thỉnh Chung đại phu, mặc kệ thỉnh được hay không cũng phải nhanh chóng trở về."
Lý Thạch lo lắng nhìn nàng. "Ngươi bị đậu mùa rồi sao?"
"Bị rồi, lúc ta bốn tuổi." Nói xong nghĩ đến A Văn lúc ba tuổi cũng bị đậu mùa, năm nay Đào Tử vừa lên bốn.
"Viện Viện đâu? Viện Viện từng bị chưa?"
"Chưa."
"Vậy còn ngươi?"
Lý Thạch căng thẳng. "Ta bị rồi, lát nữa ngươi kêu A Văn trông Viện Viện, đừng cho nó vào phòng. Giờ ta đi tìm đại phu."
Mộc Lan tiễn Lý Thạch đi sau đó mới trở về chăm hai đứa nhỏ.
Tô Văn đứng trên cục gạch xào rau, phía dưới có nồi canh xương hầm, Lý Viện mặt đầy tro ngồi một chỗ canh lửa.
Lý Viện rất lo lắng, ngây ngô hỏi: "Văn ca ca, nhị ca và Đào Tử sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không." Tô Văn bảo đảm nói: "Tỷ phu và tỷ tỷ của ta nhất định chữa khỏi cho hai người." Nói vậy nhưng tay cầm cái xẻng có chút phát run, mắt cũng ửng đỏ.
Lý Viện "À" một tiếng.
Tuy nàng còn nhỏ, có rất nhiều lời nói nghe không hiểu nhưng nàng cảm nhận được tâm tình mọi người.
━━━━━━━━━━━
Chương 29
Editor: hiimeira
Lý Thạch mướn xe chạy tới ngõ Hồ Lô nhưng người hầu Chung gia lại nói với hắn Chung đại phu không có ở nhà, không ai biết đã đi đâu.
Sắc mặt Lý Thạch âm trầm đứng trước cửa Chung gia chốc lát, mới quay người rời đi.
Mộc Lan nghe được tin tức, đứng ngay cửa nhìn hai đứa nhỏ một cái, xoay người nói: "Chúng ta đến Nguyên gia thử xem?"
"Ta đã đến đó." Giọng điệu Lý Thạch có chút khàn khàn: "Lão có ở nhà nhưng không muốn cứu. Nguyên thái y và Chung đại phu yêu cầu rõ ràng, một người cần giao tình, một người đòi tiền."
Mộc Lan oán hận. "Bọn họ không phải là đại phu sao? Không phải nói lương y như từ mẫu hay sao?"
Lý Thạch rũ mắt.
Mộc Lan hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta đến Tô gia thử xem."
Ánh mắt Lý Thạch thâm trầm nhìn nàng rồi gật đầu, gọi Tô Văn lại, dặn cậu chiếu cố Tô Đào và Lý Giang, hai người ôm Lý Viện đến Tô gia.
Từ chỗ bọn họ ở đến Tô phủ không quá xa, Mộc Lan nhìn cổng lớn, quay người đi đến cửa hông ở hướng đông.
Lý Thạch cho rằng Mộc Lan sẽ do dự một chút, ai ngờ Mộc Lan giơ tay gõ cửa 'đùng đùng' đến ầm ĩ.
Không hiểu sao Lý Thạch lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gã sai vặt mở cửa thấy đám người Mộc Lan, y phục trên người sạch sẽ nhưng cũ kỹ, nhíu mày nói: "Các ngươi là ai, lá gan to nhỉ, đây là nơi các ngươi đến sao?"
Mộc Lan lạnh lùng nhìn gã, nói: "Các ngươi đi gọi đại tổng quản, nói là Tô Mộc Lan ở Tô gia trang muốn gặp hắn."
Con người đôi lúc kỳ quái như vậy, nếu Mộc Lan nói năng lịch sự còn cho gã bạc thì gã sẽ coi thường nàng. Tuy rằng sẽ thông tri giúp nàng nhưng nhất định bắt nàng đợi rất lâu.
Nhưng Mộc Lan nói lời lạnh nhạt, hơn nữa còn khinh thường nhìn gã thì trong lòng gã sẽ xấu hổ buồn bực đồng thời có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi này khiến gã không dám chậm trễ việc Mộc Lan giao phó. "Chờ, ngươi chờ một chút." Nói xong muốn đóng cửa.
Mộc Lan dùng một tay giữ cửa, nói: "Ngươi tìm Triệu quản sự trước, nói ông ta đi tìm đại quản sự." Một gã sai vặt như gã sao có thể gặp được đại quản sự, cho nên phải thông tri từng bậc một. Tuy gã không dám chậm trễ nhưng không có nghĩa người khác sẽ không.
Mộc Lan từng nghe cữu cữu nói, lúc trước cữu cữu đến Tô gia xin giúp đỡ là do Triệu quản sự dẫn đường.
Gã sai vặt thấy nàng ngay cả cái này cũng biết, càng không dám chậm trễ, may mắn hôm nay Triệu quản sự vào phủ báo cáo công chuyện, cho nên muốn tìm ông ta không khó. Gã sai vặt đóng cửa chạy đi tìm Triệu quản sự.
Mộc Lan đứng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, dựa vào những chuyện Tô phủ đã làm, khẳng định hạ nhân nhiều lần nghênh cao dẫm thấp(1). Chưa kể mấy ngày nay nàng mơ hồ nghe một ít chuyện liền cảm thấy Tô phủ phức tạp vô cùng.
Nàng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này.
Triệu quản sự nghe đến Tô gia trang Tô Mộc Lan lập tức phun nước trà vừa uống, có chút thất thố hỏi gã sai vặt: "Ngươi mới nói là ai?"
Gã sai vặt nhìn phản ứng của quản sự liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nàng nói nàng là Tô Mộc Lan ở Tô gia trang."
Triệu quản sự nhíu mày, hỏi: "Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?"
"Nhìn qua thì khoảng sáu bảy tuổi."
Tâm Triệu quản sự trĩu xuống, biết tám chín phần là được.
Ông phất tay nói: "Ta lập tức đi tìm đại quản sự, còn ngươi..." Ông vốn dĩ muốn nói mời người vào nhà nhưng nghĩ tới từ lúc hạn hán xảy ra đến nay, đại nãi nãi thế mà cũng không hỏi thăm chuyện Tô gia trang, nhanh chóng sửa lời nói: "Lúc quay về ngươi khoan mở cửa, cũng không được để người rời đi."
Mặt gã sai vặt đau khổ, sao có thể không mở cửa mà vẫn coi chừng người đây? Có điều gã không dám nói, đành phải mang vẻ mặt đau khổ quay về.
*****
Đại quản sự trầm ngâm một lát, phất tay cho Triệu quản sự lui xuống, bản thân chậm rãi đến viện đại nãi nãi.
Chu thị đang coi Tô Uyển Ngọc thêu khăn, cười nói: "Thêu rất đẹp, Ngọc nương(2) nhà chúng ta thật khéo tay."
Tô Uyển Ngọc cúi đầu mím môi cười.
Đại quản sự tới gặp Chu thị, Chu thị trước tiên để Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh thêu hoa.
Tô Uyển Ngọc đã bảy tuổi, qua mấy năm nữa là có thể mai mối, cho nên bắt đầu từ năm nay, lúc Chu thị xử lý việc nhà thích mang theo nàng bên người, muốn cho nàng học hỏi nhiều hơn.
Quản sự trong phủ cũng biết chuyện này, cho nên bình thường không tránh Tô Uyển Ngọc. Nhưng hôm nay đại quản sự tiến vào thỉnh an xong liền mịt mờ nhìn Tô Uyển Ngọc một cái.
Chu thị nói với Tô Uyển Ngọc: "Con cùng nhũ mẫu đến chỗ tổ mẫu chơi trước, chút nữa ta sẽ qua."
Tô Uyển Ngọc giống như không thấy ánh mắt của đại quản sự, trấn định tự nhiên rời đi.
Mọi người rời khỏi, Chu thị liền hỏi: "Đại quản sự có chuyện gì?"
Đại quản sự liền nói: "Đại nãi nãi, Tô gia trang Tô Mộc Lan cô nương ở bên ngoài muốn cầu kiến ngài."
Nụ cười trên mặt Chu thị chậm rãi thu hồi, mắt lạnh băng nhìn đại quản sự. "Không phải ta đã nói rồi hay sao, bất kể là ai, miễn là có quan hệ với bên kia thì ta không muốn gặp?"
Đại quản sự cười nói: "Chỉ là vị cô nương kia đứng trước cổng phủ, tiểu nhân cũng không dám không thông báo."
Chu thị cảm thấy trong ngực như có lửa đốt, nhưng mà tình cảnh của bà và gia giáo không cho phép bà nóng giận lúc này, cho nên Chu thị lạnh lùng nói: "Lần này để Chu ma ma xử lý nhưng ta không muốn còn có lần sau."
Đại quản sự đáp ứng lui xuống.
Chờ người vừa đi, Chu thị lập tức oán hận ném chung trà trên bàn xuống đất, Chu ma ma lo lắng nhìn bà, Chu thị căm hận nói: "Sao nó không chịu an phận?"
Chu ma ma nói: "Có lẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, đại nãi nãi, hiện giờ Giang Nam hạn hán nghiêm trọng mà Tô gia trang cũng ở đó..."
"Đủ rồi, ngươi nói Giang Nam đại hạn. Nhiều người như vậy sao chỉ có bọn họ sống không nổi? Không phải năm đó bọn họ đã lấy bạc ngươi đưa rồi sao?"
Chu ma ma đành phải cúi đầu.
Chu thị nguôi giận một chút, nói: "Ngươi đến phòng thu chi lãnh một trăm lượng, không, năm mươi lượng bạc, giao cho nó. Nói rõ ràng với nó, về sau không được đến nữa!"
Chu ma ma hơi há mồm, đến cùng vẫn không nói gì, lui xuống đi ra ngoài.
Chu thị nhìn phía chân trời bên ngoài không nói một câu.
Chu ma ma lãnh năm mươi lượng bạc đến gặp Mộc Lan.
Mộc Lan nhìn Chu ma ma đến thì khẽ nhíu mày, người nàng muốn gặp là đại quản sự mà?
Chu ma ma nhìn Tô Mộc Lan giống đại tiểu thư như đúc, nhưng thân hình lại gầy ốm thì trong mắt lóe qua tia phức tạp khổ sở, nhìn đến y phục trên người nàng, ánh mắt càng thâm trầm. Nhưng ngay sau đó, Chu ma ma từ trên cao nhìn xuống Tô Mộc Lan nói: "Mộc Lan cô nương, chủ mẫu nhà ta không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi. Đây là năm mươi lượng bạc, ngươi cầm lấy, về sau không được đến nữa, Tô phủ bọn ta không có bất cứ quan hệ gì với ngươi."
Mộc Lan giật mình trợn mắt, nàng không ngờ sẽ nghe được những lời như vậy. Mộc Lan nghi ngờ nhìn Chu ma ma, chẳng lẽ đây là châm ngòi ly gián trong truyền thuyết?
Chu ma ma biết suy nghĩ của nàng, nói: "Ta là nhũ mẫu của đại nãi nãi, ngươi không cần nghi ngờ ta bị ai sai sử. Tô phủ không có nhận nữ nhi về." Đứa nhỏ bị đưa ra ngoài sau đó đưa về đều là nhi tử.
Tâm Mộc Lan chùng xuống.
Đại quản sự biết sự tồn tại của nàng, nàng vốn dĩ muốn cầu đại quản sự cho bọn họ một tấm thiếp thỉnh Nguyên thái y. Nàng không hề nghĩ sẽ muốn gặp Chu thị, nàng từng nghe nói nữ nhân sinh đôi ở Tô gia rất khó khăn. Nàng không ngờ đại quản sự trực tiếp thông tri Chu thị, nhưng hiện giờ nói lời này thì có ích gì? Nàng không cần đến cầu đại quản sự chính là ân huệ của Chu thị sao?
Mộc Lan nhìn túi tiền trên tay Chu ma ma, gật đầu nói: "Đại nãi nãi các ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không đến nữa." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Như mong muốn của ngươi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì với nhau."
Mắt Chu ma ma tối sầm, có chút không vui nhìn Mộc Lan. Có nhận quan hệ hay không cũng không đến lượt nữ nhi như Tô Mộc Lan quyết định. Chu ma ma nhét túi tiền vào tay Mộc Lan, nói: "Cái này là đại nãi nãi bọn ta thưởng cho ngươi."
Lý Thạch giận dữ trong lòng, giật lấy túi tiền ném vào ngực Chu ma ma, mắt rét lạnh nói: "Đa tạ đại nãi nãi nhà ngươi, có điều bọn ta không phải hạ nhân nhà ngươi nên không cần bà ấy thưởng."
Chu ma ma cau mày nhìn về phía Lý Thạch. "Ngươi là ai?" Tỏ vẻ không đồng ý nhìn Mộc Lan. "Tuy Mộc Lan cô nương không lớn lên bên cạnh đại nãi nãi nhưng cũng phải biết chút lễ nghĩa liêm sỉ mới đúng. Thân cận với nam tử như vậy còn ra thể thống gì?"
Mộc Lan nhàn nhạt nhìn bà, nói: "Ngươi là ai?"
"Ngươi!"
Mộc Lan xoay người nói: "Đi thôi."
Chu ma ma ngăn Mộc Lan lại, một lần nữa nhét túi tiền vào trong tay nàng, nói: "Tiền này ngươi muốn thì lấy, không muốn cũng phải lấy."
Lý Thạch cười khinh bỉ, đang muốn lên tiếng thì Mộc Lan lại nhận lấy túi tiền, nói với Chu ma ma: "Ta thiếu đại nãi nãi nhà ngươi ba ân tình."
Nói xong kéo Lý Thạch đi.
Ánh mắt Chu ma ma tức giận, bất lực nhìn thân ảnh Mộc Lan rời đi.
Bà biết nói những lời đó sẽ tổn thương người khác, nhưng trong lòng bà không khỏi oán trách Tô gia và Mộc Lan, đã nói đứa nhỏ song sinh không được bước chân tới cửa Tô phủ. Không lẽ Tô gia muốn cậy vào ân tình này mà nhờ vả đại nãi nãi cả đời?
Nay tình cảnh đại nãi nãi vừa khá lên một chút thì bọn họ lại tìm tới cửa, lần trước cũng giống như thế này!
Cũng may Tô Mộc Lan đã cầm bạc, đại nãi nãi đối với nàng coi như tận tình tận nghĩa. Chu ma ma ép buộc bản thân quên đi y phục và sắc mặt của nàng.
Xoay người hồi phủ, trong lòng không ngừng trấn an bản thân, bà đây là muốn tốt cho đại nãi nãi. Người trong lòng đại gia vốn dĩ là Phương di nương, may mà đại nãi nãi tài giỏi, ba năm sinh hai đứa, vậy nên mới đứng vững ở Tô phủ. Nếu không phải Chu gia xảy ra chuyện mà đúng lúc này đại nãi nãi lại sinh đôi, e rằng Phương thị kia ở Tô phủ không minh bạch thêm mấy năm nữa.
Nhưng từ lúc đại nãi nãi sinh hạ cặp song sinh thì đại gia càng kiêu ngạo, hiện giờ mang theo Phương di nương ở tại Kinh thành không quay về, ngay cả hai vị thiếu gia cũng bị giáo dưỡng không còn thân cận với đại nãi nãi.
Chu ma ma khôi phục biểu tình một chút, biểu lộ vẻ mặt tươi cười đi vào nội viện.
Bà không phát hiện, lúc bà đi ngang qua tiểu hoa viên thì có hai người đang nhìn bóng lưng của bà.
Tô Uyển Ngọc hỏi: "Ngươi có biết Tô ma ma đi gặp ai không?"
Đại nha hoàn Tú Hồng đứng cạnh Tô Uyển Ngọc nói: "Nô tỳ mới hỏi gã sai vặt, nghe nói là Tô gia trang Tô Mộc Lan, nghe đâu nàng muốn gặp đại quản sự nhưng đại quản sự lại trực tiếp đi tìm đại nãi nãi."
Tô Uyển Ngọc cúi đầu lẩm bẩm chữ: "Tô Mộc Lan?"
Tú Hồng gật đầu.
Tô Uyển Ngọc phân phó nói: "Ta nhớ rõ nương ngươi trước đây hầu hạ trong viện mẫu thân ta, sau này bị phân đến phòng bếp."
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi hỏi bà ấy một chút, có biết Tô gia trang Tô Mộc Lan kia hay không."
Tú Hồng khó hiểu. "Đại tiểu thư, sao ngài lại có hứng thú với Tô Mộc Lan như vậy?"
"Ta cũng không biết." Tô Uyển Ngọc sờ ngực, chỉ là trong lòng rất muốn biết, vừa rồi nơi này cảm thấy thực tức giận, không hiểu sao gần đây nàng luôn cảm nhận được sự tức giận cùng bi thương tuyệt vọng, những cảm xúc này không thể giải thích được.
Hôm nay nghe nói về Tô Mộc Lan, Tô Uyển Ngọc theo bản năng muốn biết nàng ta là ai. Không có lý do gì cả.
━━━━━
(1) Nghênh cao dẫm thấp (迎高踩低): Có nghĩa là nịnh nọt, bám lấy người trên, ức hiếp và áp bức kẻ dưới.
(2) Nương: Trong tiếng Trung Quốc cổ đại thường dùng để chỉ phụ nữ trẻ, chủ yếu là các cô gái sau đó dùng để chỉ các bà mẹ.
━━━━━━━━━━━
Chương 30
Editor: hiimeira
Ngồi trong xe ngựa, sắc mặt Lý Thạch khó coi, hắn hỏi Mộc Lan: "Vì sao nhận lấy chỗ bạc đó?" Hắn cho rằng, với tính tình Mộc Lan nên ném tiền vào mặt người kia mới đúng.
Mộc Lan thở dài: "Nếu ta chỉ có một mình, ta đương nhiên có thể lớn tiếng quát mắng, thậm chí cũng không sợ mà mắng bọn họ tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng đâu phải chỉ có một mình ta." Mộc Lan nhìn thẳng Lý Thạch nói: "Ta còn có đệ đệ, còn có muội muội! Nếu cầu xin và lòng tự trọng có thể đổi được người thân, ta vì cái gì mà không làm? Hiện giờ trên người chúng ta tuy có bạc nhưng lần này hai đứa nhỏ đều bị bệnh, không thể thỉnh Nguyên thái y thì chỉ có thể thỉnh Chung đại phu, cũng không biết cuối cùng còn lại bao nhiêu bạc." Mộc Lan thấy những người vì cái gọi là lòng tự trọng quyết không chịu đi cầu người, trơ mắt nhìn người thân chết đi mới thật sự nực cười. Lòng tự trọng do bản thân mình tự cấp!
Lý Thạch rũ mắt xuống, nếu từ bỏ tôn nghiêm cầu xin người khác có thể làm phụ mẫu hắn sống lại, hắn nguyện ý hay không? Lý Thạch lập tức nắm chặt tay.
Xe ngựa lặng lẽ vào ngõ Hồ Lô.
Mộc Lan nhảy xuống xe bắt đầu gõ cửa 'đùng đùng', người mở cửa thấy Lý Thạch lại đến, có chút không kiên nhẫn nói: "Không phải đã nói với các ngươi lão gia nhà ta không có nhà rồi hay sao?"
"Vậy ngươi nói ông ta đi đâu?" Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Mộc Lan không biết ánh mắt bản thân có bao nhiêu đáng sợ, nhưng gia bộc Chung gia dạng người gì chưa thấy qua? Nói thẳng: "Ta làm sao biết ông ta đi đâu chứ, có điều các ngươi khỏi phải tìm, ngươi có bạc thỉnh đại phu sao? Lão gia nhà ta chẩn bệnh tại gia, phí thấp hơn 50 lượng không trị."
"Nhà ta thật sự có đủ 50 lượng bạc!" Mộc Lan vừa dứt lời, phía sau có người nói: "Với 50 lượng chỉ đủ chẩn bệnh mà thôi, chữa trị hay không còn phải xem tâm tình của ta."
Mộc Lan và Lý Thạch kinh hỉ quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Mặc kệ đối phương yêu cầu bao nhiêu tiền, không phải cuối cùng cũng tìm được người rồi sao?
Lý Thạch hít sâu một hơi, nói: "Chung đại phu, gia muội và gia đệ bị đậu mùa nhưng trước đó đại phu chẩn sai làm chậm trễ thời gian, kính xin ngài chữa trị, về phần phí chẩn bệnh, tại hạ sẽ mau chóng xoay sở."
"Bao lâu rồi?"
"Một ngày."
"Uống thuốc hạ sốt?"
"Đúng vậy." Lý Thạch và Mộc Lan mong mỏi nhìn ông ta.
Chung đại phu nhìn y phục trên người bọn nhỏ, hoài nghi nói: "Các ngươi thật sự có tiền?"
Lý Thạch vội vàng móc ngân phiếu ra cho ông ta xem.
Chung đại phu lúc này mới vừa lòng gật đầu. "Hai người, một người 100 lượng, chưa tính tiền thuốc."
Lý Thạch và Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Chung đại phu cầm hòm thuốc liền vội vàng đuổi theo.
Lý Viện vẫn luôn nhu thuận nằm trong ngực Lý Thạch, hiện giờ hiếu kì nhìn Chung đại phu. Chung đại phu nhếch miệng cười với nàng, Lý Viện bị dọa liền bổ nhào vào lòng ngực ca ca.
Nụ cười trên mặt Chung đại phu càng thêm quái dị, nói: "Xem ra các ngươi chuẩn bị bạc có vẻ chưa đủ đâu."
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn ông ta, nhìn theo ánh mắt của ông ta thấy được Lý Viện.
Chung đại phu cười hề hề: "Ba người là 300 lượng, tiền thuốc có thể tính rẻ cho các ngươi một chút."
Sắc mặt Lý Thạch xanh mét, tay ôm Lý Viện nhịn không được dùng sức, Mộc Lan giơ tay giữ cánh tay hắn, gật đầu nói: "Được!"
*****
Tô Văn đang gấp đến độ xoay vòng, nhìn thấy tỷ tỷ và tỷ phu trở về, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Tỷ tỷ, nhanh đến xem một chút, Đào Tử sốt càng cao."
Chung đại phu cũng nghiêm túc, trực tiếp vào phòng, lấy kim ra châm Tô Đào một lần, sau khi bắt mạch liền soàn soạt viết một toa thuốc đưa cho dược đồng(1). Tiếp đó xem qua Lý Giang, cũng viết xuống một toa thuốc, nói: "Trước tiên lấy hai toa thuốc này, nhanh đi!"
Thấy bọn nhỏ vây quanh nơi này, liền đuổi bọn nhỏ: "Mau ra ngoài, ra ngoài, dời hai cái giường lại đây, đặt cùng một chỗ để chiếu cố."
Chờ dược đồng bốc thuốc trở về, bệnh tình Tô Đào và Lý Giang cuối cùng cũng chuyển biến tốt một chút. Mộc Lan vội đi sắc thuốc, chờ hai đứa nhỏ uống thuốc, cuối cùng cũng hạ sốt một chút, mà nốt đậu đã bắt đầu nhô ra.
Lý Thạch và Mộc Lan mừng trong lòng, hai người biết, phát ban được thì nguy hiểm liền giảm một nửa.
Chung đại phu lúc này mới nhìn về phía Lý Viện, nói: "Nàng thì dễ điều trị hơn nhiều, chắc bị hai đứa nhỏ lây bệnh. Được rồi, các ngươi nhanh ra ngoài đi." Nói xong ánh mắt đánh giá trên người bọn nhỏ, hỏi: "Trong các ngươi có ai chưa bị đậu mùa? Ta thấy đậu mùa bùng phát dữ dội, chỉ sợ không phải có một hai người bị lây đâu."
Lý Thạch nói: "Ba người chúng ta đều đã bị qua."
Chung đại phu thất vọng bĩu môi.
Tốn nhiều tiền như vậy để thỉnh đại phu đương nhiên không thể chỉ chẩn bệnh xong là đi ngay, Chung đại phu để dược đồng dọn dẹp phòng Lý Thạch, đêm nay bọn họ ngủ lại nơi này để tiện chiếu cố bất cứ lúc nào.
Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Văn đi nấu cháo cho ba người họ.
Lý Thạch thấp giọng nói: "300 lượng, quá nhiều, đại phu này đáng giá đến vậy?"
"Ông ta có bản lĩnh mà chúng ta không còn biện pháp, 300 lượng thì 300 lượng. Vốn dĩ tiền đó cũng là tiền bất chính, xài cũng tốt."
Lý Thạch ngẫm lại cũng đúng nhưng hắn không ngờ Mộc Lan rộng lượng như thế. Trong lòng hắn vốn nghĩ, đại phu chính là chữa bệnh cứu người mà hôm nay gặp một người vì quyền, một người vì tiền khiến Lý Thạch có chút tiếp thu không nổi.
Ở kiếp trước của Mộc Lan, truyền thông có đưa tin về các vụ tranh chấp điều trị hoặc các vụ án liên quan. Giống Chung đại phu yết giá rõ ràng ngược lại khiến mọi người tin tưởng.
Ba người canh ba đứa nhỏ, mắt cũng không dám chớp nhiều, sợ bọn nhỏ gãi mụn mủ rồi lưu lại sẹo trên mặt.
Qua nửa đêm, Mộc Lan thấy đầu Tô Văn thỉnh thoảng lại gật một cái, liền để cậu nằm một bên, mặt Lý Viện còn chưa phát ban, chưa cần chăm sóc đặc biệt.
Ba người cứ như vậy chăm sóc suốt ba ngày không ngủ nghỉ, nốt đậu trên người Lý Giang dần dần giảm, sau đó đến Tô Đào cùng Lý Viện.
Bệnh tình Lý Viện nhẹ cho nên dù phát ban chậm hơn Tô Đào và Lý Giang một ngày nhưng lại cùng hai người họ khỏi bệnh.
Chung đại phu thấy bọn nhỏ không sao, liền để lại ba thang thuốc điều dưỡng thân thể, đưa một tờ giấy cho Lý Thạch, nói: "Phí chẩn bệnh ba người là 300 lượng, tiền thuốc ta tính rẻ cho ngươi một chút là 6 lượng, thêm thuốc điều dưỡng thân thể, tổng cộng là 10 lượng. Hết thảy 310 lượng bạc, lấy ra đây."
Nói xong đưa tay về phía Lý Thạch.
Mộc Lan đưa hai tờ ngân phiếu 275 lượng cho ông ta, lại từ túi tiền 50 lượng kia lấy ra 35 lượng cho ông ta.
Chung đại phu liền cười nói: "Sòng phẳng, sau này các ngươi bị bệnh thì có thể đến ngõ Hồ Lô tìm ta. Đúng rồi, mấy ngày nay các ngươi không ra ngoài hẳn là không biết tin. Hiện giờ phủ thành đang bùng phát bệnh đậu mùa, ai mà mắc bệnh đậu mùa bất luận già yếu hay cao quý sang hèn tất cả đều bị đưa đến chùa ở ngoài thành, sáng mai hẳn là điều tra đến đây."
Sắc mặt Lý Thạch và Mộc Lan đại biến. "Trong thành từ lúc nào bùng phát bệnh đậu mùa?"
"Nha môn dán thông cáo từ ba ngày trước, theo ta được biết, nửa tháng trước Vương gia Bát tiểu thư vừa mới bệnh chết."
Nói cách khác bọn nhỏ Tô Đào là bị người khác lây bệnh?
Chung đại phu cảm thấy biểu tình trên mặt hai người họ thật đẹp, rõ ràng hai người nhỏ như vậy nhưng lại rất thông minh, nếu không phải ông nói cả đời này không thu đồ đệ thì đã nhịn không được thu hai người làm đồ đệ.
Chung đại phu lắc đầu gạt đi những ý niệm trong đầu, ông trốn đủ lâu rồi cũng nên trở về thôi.
Lý Thạch đóng cửa lại, nói: "Chúng ta dọn dẹp nhà cửa một chút."
Mộc Lan gật đầu, cho dù bọn nhỏ Tô Đào đã khỏi bệnh cũng không thể để người khác phát hiện hai ngày trước bọn nhỏ vừa bị đậu mùa, bằng không lỡ những người đó nghi ngờ chưa khỏi bệnh rồi mang người đi thì sao đây?
Ba người đem rất nhiều đồ trong sân đi đốt, lại mở cửa sổ để bay hết mùi thuốc.
Lúc này mới qua loa ăn một chút sau đó bò lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tiếng đập cửa 'thùng thùng' làm Mộc Lan bừng tỉnh, Lý Thạch đã đứng dậy đi mở cửa, lập tức có mấy nha dịch tiến vào, hung tợn hỏi: "Nhà các ngươi có người bệnh phải không?"
"Có." Lý Thạch nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, có chuyện gì sao?"
"Đừng hỏi nhiều, người bệnh đâu? Đại phu có nói là bệnh gì không?"
Lý Thạch liền cung kính đáp: "Bọn ta là nạn dân vừa đến phủ thành không lâu, đệ đệ muội muội trên đường chịu khổ đến phát bệnh, cho nên thỉnh đại phu tới kê mấy thang thuốc điều dưỡng." Nói xong dẫn nha dịch vào phòng Lý Giang cho bọn hắn xem.
Sắc mặt Lý Giang còn chút tái nhợt nhưng nhưng vẫn gượng dậy hành lễ.
Nha dịch cẩn thận nhìn Lý Giang, thấy trên mặt cậu không nổi mụn mủ, lại giơ tay sờ soạng một chút, nhiệt độ cơ thể bình thường, lúc này mới phất tay để mọi người đi ra ngoài. Sau đó kiểm tra Tô Đào và Lý Viện, đều an toàn vượt qua.
Kỳ thật nếu nha dịch dẫn theo đại phu, bọn nhỏ Lý Giang rất khó qua mặt được. Chung quy cậu vừa mới hết bệnh đậu mùa, có thể bị đưa đi. Chẳng qua là phủ thành quá lớn, người cũng rất đông mà đại phu chỉ có mấy người, ngoại trừ mấy nơi trọng điểm, còn lại đều là nha dịch kiểm tra từng người một, cách thức rất đơn giản, chỉ cần không nổi mụn mủ, không sốt cao là qua được.
Nha dịch đi rồi, đám người Mộc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Thạch khóa kỹ cửa, quay đầu lại nói: "Mau trở về ngủ đi."
Mộc Lan ngủ say cho đến khi tự tỉnh dậy, tỉnh lại thì thấy bụng kêu một hồi, mở mắt ra lại tối om. Mộc Lan kinh ngạc, chống cánh tay ngồi dậy mới phát hiện bên ngoài vẫn là buổi tối.
Mộc Lan sờ đầu, sao nàng tỉnh sớm như vậy?
Nhưng mà bụng quá đói, Mộc Lan rời giường vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp vẫn sáng. Lý Thạch đang canh bếp lò, thấy Mộc Lan tiến vào, mỉm cười: "Ngươi tỉnh rồi?"
"Sao ngươi không ngủ?"
"Ban ngày ngủ nhiều nên tối ngủ không được, hơn nữa nghĩ ngươi sắp tỉnh dậy nên tới đây nấu món gì cho ngươi ăn."
"Ban ngày?" Mộc Lan mở to hai mắt nhìn. "Ngươi nói ta ngủ cả ngày?"
Lý Thạch cười gật đầu. "Ngươi hẳn là mệt đến chết rồi."
Lý Thạch nấu nồi cháo, nghĩ đến thấy buồn cười, món hắn nấu cho mọi người nhiều nhất chính là cháo.
Lý Thạch chờ Mộc Lan ăn xong mới nói: "Hiện giờ chúng ta không còn nhiều bạc, ý của ta là có thể về quê thì nhanh chóng trở về thôi. "
Mộc Lan gật đầu. "Hiện giờ trời sắp lạnh, ở lại nơi này chi tiêu quá lớn, ngày mai chúng ta đến nha môn hỏi thăm chuyện về quê một chút. "
Nay gần như không còn nạn dân đến phủ thành lánh nạn, lần trước khâm sai đại nhân thông báo, chỉ cần ai nguyện ý về quê sẽ đưa một ít lương thực, coi như là lộ phí về quê.
Mà bây giờ trời đã đổ vài cơn mưa, tình hình hạn hán xem như thuyên giảm, quan trọng nhất là lương thực cứu tế của các thị trấn đã vận chuyển đến các huyện rồi, vậy nên có về huyện thành cũng không lo chết đói.
Lý Thạch muốn đi hỏi thăm tình hình cụ thể một chút, tìm người kết giao cùng nhau về huyện thành. Chung quy mấy đứa nhỏ như bọn họ đơn độc lên đường thật sự quá nguy hiểm.
━━━━━
(1) Dược đồng (药童): Là tên gọi chung cho những người chế biến thuốc của Trung Quốc cổ đại. Những người này thường tương đối trẻ, vì vậy họ được gọi là dược đồng.
━━━━━━━━━━━