Nông Gia Tiểu Địa Chủ

- 035


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 31

Editor: hiimeira

Bởi vì bệnh đậu mùa, toàn bộ phủ thành bị giới nghiêm, nạn dân ngoài cổng thành không được phép vào, người bên trong không được ra ngoài thành.

Khâm sai đại nhân chưa rời đi, sự việc bệnh đậu mùa bùng phát làm hắn thật sự giận dữ, không quan tâm đến ba đại gia tộc các thứ, trực tiếp phái người tra quét, bất cứ ai mắc phải đậu mùa, mặc kệ cao quý hay sang hèn đều giống nhau bị đưa đến chùa ở ngoài thành. Đến đó sẽ được đại phu và các tăng nhân đã từng bị đậu mùa chiếu cố. Trong số bệnh nhân suy xét còn có nữ tử, khâm sai đại nhân tự mình đến am ni cô gần phủ thành một chuyến, để ni cô đã bị đậu mùa hỗ trợ.

Lúc này, nhóm nạn dân vốn dĩ có ý định ở lại giờ cũng muốn vội vàng rời đi.


Nhưng khâm sai đại nhân nào dám thả bọn họ đi, chỉ cần một người mắc bệnh, toàn bộ Giang Nam sẽ trở thành Tu La Tràng(1) cho nên hắn không cho phép có người đem mầm bệnh truyền ra ngoài. Khâm sai đại nhân trực tiếp dùng quyền hành phái binh lính bao vây nạn dân và phủ thành. Nơi này không được vào cũng không cho ra, đến khi ngăn chặn được bệnh đậu mùa thì nói tiếp.

Lý Thạch và Mộc Lan đều thót tim, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn ba đứa nhỏ đều khỏi bệnh, bằng không sợ là thật sự khó gặp lại bọn nhỏ.

Tuy rằng bị nhốt trong phủ thành, lại có bệnh đậu mùa bùng phát, nhưng sáu người cũng không khẩn trương bởi vì bọn họ đã bị đậu mùa rồi.

Khâm sai đại nhân hiếm khi sóng rền gió cuốn(2), xem ra là thật sự rất tức giận, nguyên nhân rất nhanh được tra rõ. Hơn nửa tháng trước Chu gia Tứ cô nương mắc bệnh đậu mùa, khi đó nàng không biết mình mắc bệnh, thời điểm ra ngoài tham gia yến tiệc thưởng hoa đem mầm bệnh lây nhiễm phát tán. Lúc ấy có ba nữ tử cùng nàng thưởng hoa, đêm đó cả ba đột ngột sốt cao mà trong đó có Vương gia Bát tiểu thư không gượng được.


Cuối cùng Chu gia Tứ cô nương vẫn khỏe, nhưng người hầu hạ bên cạnh nàng lại bị đánh chết một nửa, những người còn lại cũng bị đưa đến thôn trang, cũng không biết nơi nào xử lý không sạch sẽ nên mầm bệnh cứ như vậy phát tán.

Cũng may nạn dân ngoài thành không có ai bị lây bệnh, nếu không, khâm sai đại nhân chỉ cần tưởng tượng đến cảnh những bá tánh chạy nạn, thi thể nạn dân chất đống ở ngoài liền bị dọa một thân đổ mồ hôi lạnh, nạn dân ở bên ngoài có đến vài vạn người đó. Nếu thật sự bị lây nhiễm vậy thì...

Nhưng chuyện đến nước này cũng đủ làm khâm sai đại nhân tức giận.

Vương triều có văn bản quy định rõ ràng rằng bệnh đậu mùa rất dễ lây lan, tỉ lệ tử vong cực cao. Nhưng Chu gia lại phớt lờ quy định này, tự mình phong tỏa tin tức, còn đánh chết nhiều người như thế, cuối cùng khiến sự việc phát sinh. Chuyện này làm hắn cực kỳ phẫn nộ, vì thế khâm sai đại nhân trong lúc tức giận viết một bản tấu chương bẩm báo trước mặt Hoàng Thượng.


Chu gia bị khiển trách, gia chủ Chu gia chính là phụ thân Chu thị bị giáng chức, còn ca ca Chu thị trực tiếp bị cách chức quan.

Trong lúc này dân chúng phủ thành hoang mang, kế tiếp là Tô gia bị Hoàng thượng chán ghét về sau, bước lên vết xe đổ của Chu gia.

Chu thị quỳ gối trước Phật đường Tô phủ, lần đầu tiên có chút tin tưởng lời đồn đãi trong Tô phủ. Chẳng lẽ thật sự vì bà sinh đôi cho nên gặp xui xẻo?

Nghĩ đến đây, Chu thị không khỏi oán hận Mộc Lan, vì cái gì cố tình lúc này tới tìm bà? Bằng không đại ca sẽ không bị miễn chức, phụ thân cũng không bị giáng chức.

Mộc Lan không biết nàng bị tai bay vạ gió(3).

Hiện giờ nàng mới biết được, hạn hán lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nàng thấy, còn phức tạp hơn những gì nàng có thể nghĩ.

Theo như lời hai cử nhân ở cách vách, kỳ thật nạn hạn hán năm nay đã có dấu hiệu từ năm ngoái, chủ trì các chùa đã từng nói với Tô gia, bất quá Tô gia không để trong lòng, sau đó chủ trì đi tìm Chu gia và Dương gia.
Dương gia đã dâng một quyển tấu chương lên triều đình nhưng hiển nhiên quyển sớ kia không đến được tai Hoàng đế.

Dương gia tuy vẫn là một trong ba đại thế gia nhưng so sánh với Tô gia và Chu gia thì Dương gia đã sa sút rất nhiều. Cho nên tấu chương kia không được đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Nhưng Mộc Lan nghe xong lại cảm thấy Dương gia không tận lực, bằng không như thế nào đến một quyển tấu chương cũng không thể đưa vào? Cho dù không đưa vào được, chẳng lẽ không còn cách khác để tấu hay sao? Khâm Thiên Giám ở Kinh thành làm ăn kiểu gì vậy?

Nghĩ như vậy, Mộc Lan cảm thấy người Dương gia luôn công chính lại tràn ngập âm mưu.

Nhị phòng Tô gia nhậm chức tại phủ thành, vừa nhậm chức đã xảy ra chuyện lớn như thế, làm quan lớn thế mà không phát hiện cũng như không xử lý kịp thời, huống chi Tô gia đứng đầu trong ba đại thế gia nơi này, lại khiến nạn dân tạo phản, bá tánh bàng hoàng. Cho nên Hoàng đế không nói hai lời đem Tô gia mắng không tiếc lời.
Mộc Lan nghe được lại thấy kỳ quái, bất quá đây là chuyện của Tô phủ và Hoàng đế, bây giờ nàng chỉ quan tâm có còn chiến trận hay không, lúc nào thì mở cổng thành, khi nào bọn họ có thể rời đi.

Mười hai ngày sau, cuối cùng khâm sai đại nhân cũng tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm, nạn dân muốn đi đều gấp gáp rời đi, uy lực của bệnh đậu mùa thật sự quá lớn.

Lý Thạch và Mộc Lan cùng đến cổng thành tìm đồng hương, nhưng không ngờ được lại thấy một nhà Tô Đại Phúc ở đó.

Mộc Lan dừng bước chân, nhìn một nhà người kia co ro ở góc tường, không ngừng chắp tay thi lễ hướng người qua đường ăn xin. Thần sắc Mộc Lan phức tạp, năm đó Tô gia gia xảy ra chuyện, Tô Đại Tráng bị bắt, sau đó thôn dân nói mọi chuyện đều do nhà nàng, lúc đó Tam bá mẫu đang ở nhà nàng, thay mặt nhà nàng đi ra nói chuyện, nương cũng nói nhớ ân không mang thù.
Mộc Lan đi về phía trước hai bước, Lý Thạch liền giữ chặt nàng, nói: "Triều đình có phát lương thực cứu tế, tuy không thể ăn no nhưng chắc chắn không đói chết."

"Có khi nào bọn họ làm mất hộ tịch hay không?"

"Sẽ không." Lý Thạch khẳng định nói: "Tam bá mẫu ngươi là người được việc."

Mộc Lan thở dài một tiếng, xoay người cùng Lý Thạch rời đi.

Lý Thạch nhìn thấy một người, chỉ Mộc Lan xem, nói: "Đó là đồ tể ở thôn bọn ta, trước đây từng nói chuyện với hắn, nếu hắn đồng ý dẫn chúng ta về quê thì chỉ số an toàn của chúng ta sẽ cao hơn."

Hai người mới đến gần đã nghe bọn hắn lớn tiếng gào: "Ta không quay về! Ngô tri huyện vẫn ở đó, chúng ta trở về chỉ có chết đói thôi."

Mộc Lan và Lý Thạch dừng chân.

"Ta còn nghe nói huyện lệnh công tử bị người ta gϊếŧ, gã chính là nhi tử duy nhất của huyện thái gia, lão đang điên lên, chúng ta còn sống được sao?"
"Nghe nói hiện giờ Ngô tri huyện đã đến huyện thành rồi, đang rao riết tìm người từng đắc tội với huyện lệnh công tử, nghi ngờ bọn người đó gϊếŧ huyện lệnh công tử. Mà huyện lệnh công tử gây sự nhiều người như thế, ai biết có liên lụy đến chúng ta hay không."

"Biết vậy nhưng không quay về thì chúng ta có thể đi đâu?"

"Vậy ở lại phủ thành thôi."

"Ngươi nói thì hay lắm, phủ thành dễ ở lại vậy sao? Nhà ta tốt xấu gì còn vài mẫu đất, ở chỗ này chúng ta làm được gì? Uống gió Tây Bắc à."

Lý Thạch kéo Mộc Lan rời đi.

Trên đường về nhà hai người đều yên lặng, đến trước cửa nhà, Mộc Lan dừng chân, hỏi: "Ngươi còn muốn trở về không?"

Lý Thạch trầm mặc một lát. "Chúng ta ở lại phủ thành đi, chờ lớn thêm chút nữa hẳn trở về, đem thi cốt người thân trở về luôn."
Đây cũng là một cách.

"Chúng ta hỏi thăm một chút cách thức ngụ lại phủ thành đi. Trong nhà còn mấy mẫu đất cũng phải xử lý."

Lý Thạch liền nhíu mày. "Ta không muốn bán đất."

"Vậy cho thuê đi chứ không thể bỏ hoang, tránh bị người khác chiếm mất."

Lý Thạch nghĩ cũng đúng.

Hôm sau, Lý Thạch đi ra ngoài, một là hỏi thăm điều kiện định cư ở phủ thành, hai là tìm người muốn thuê đất trồng trọt.

Mộc Lan ngồi xuống suy nghĩ bọn họ ngụ tại phủ thành thì có thể làm việc gì.

Mộc Lan chỉ có một đôi tay biết may y phục, cũng chỉ có thể thiết kế một ít kiểu dáng y phục mà thôi, ở chỗ này đúng là có tú nương(4).

Mộc Lan nghĩ nếu có một cái máy may thì tốt rồi, đáng tiếc nàng không biết chế tạo chỉ biết sử dụng.

Không thể kinh thương, chỉ có thể trồng trọt hoặc làm chút đồ thủ công đi bán, cũng may trên người bọn họ còn một ít bạc, hiện giờ chưa đến mức phải lập tức ra ngoài làm việc.
Tô Văn nhìn tay tỷ tỷ không ngừng làm việc, thấp giọng nói: "Ta không đọc sách nữa."

"Đệ nói cái gì?" Mộc Lan ngừng việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô Văn.

Tô Văn lấy hết dũng khí, nói: "Tỷ, ta không đi học, ta ở nhà giúp tỷ và tỷ phu làm việc."

Mộc Lan nghiêm mặt, quát: "Đệ mới bao lớn hả? Có thể làm được gì?" Mộc Lan thấy cậu cúi đầu buồn bã, hít sâu một hơi, kéo cậu nói: "Đệ thông minh lại thích đọc sách, vì cái gì không học? Huống chi, lúc phụ thân gần đi cũng để lại lời nói, đệ nhất định phải đọc sách. Đệ yên tâm, trên người ta còn có tiền, không cần đệ tiết kiệm thay ta."

Tô Văn nhìn tỷ tỷ, như muốn xác nhận điều gì, Mộc Lan kiên trì gật đầu với cậu, Tô Văn liền nói: "Tỷ, sau này ta nhất định chăm chỉ đọc sách, cho tỷ làm Cáo mệnh."

Nghe xong Lý Giang cũng chạy ra nói: "Tẩu tử, ta cũng cho tẩu làm Cáo mệnh!"
Mộc Lan thấy vậy liền cười nói: "Được nha, ta chờ các đệ cho ta làm Cáo mệnh."

Tô Đào và Lý Viện không biết Cáo mệnh là cái gì, chỉ thấy náo nhiệt cũng chạy lại hô: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn cho tỷ tỷ mệnh mệnh."

"Có chuyện gì mà cao hứng như thế?" Lý Thạch vừa trở về đã thấy mọi người vây quanh Mộc Lan, trên mặt Mộc Lan đều là ý cười.

Mộc Lan quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Ngươi đã trở lại, mọi chuyện sao rồi?"

Lý Thạch thuận theo đề tài nói: "Đã hỏi thăm rồi, chúng ta không đủ tư cách để ngụ lại phủ thành, có điều chúng ta có thể ngụ lại thôn trang cách phủ thành không xa."

Mộc Lan nhướng mày, Lý Thạch cười nói: "Có rất nhiều người không muốn về quê nhưng phủ thành không thể một lúc tiếp nhận nhiều người như thế được. Đương nhiên người có bạc đi cửa sau thì dễ dàng hơn, nhưng tình hình nhà chúng ta, ta cảm thấy ở trong phủ thành chưa chắc là chuyện tốt, không bằng đến thôn trang cạnh phủ thành, thuận tiện lui tới, tranh đấu cũng không nghiêm trọng."
Mộc Lan gật đầu.

Lý Thạch tiếp tục nói: "Hơn nữa, ở trong phủ thành, chúng ta cũng không có nghề nghiệp gì." Nói tới đây, Lý Thạch khe khẽ thở dài. Hạ quyết tâm rất lớn nói: "Ta quyết định không đọc sách nữa."

Mộc Lan ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Thạch nói: "Nhà chúng ta toàn lực chu cấp cho Giang Nhi và A Văn đọc sách, ta ở nhà trồng trọt, tới thôn trang thì chúng ta mua vài mẫu đất đi."

Cổ nhân nói 'tam cung thứ nhất' nghĩa là ba người lao động khỏe mạnh mới có thể chu cấp cho một người đọc sách. Thậm chí có gia tộc cử toàn tộc ra sức chỉ để chu cấp cho một người. Tuy Lý Thạch và Mộc Lan có chút tiền nhưng hai người còn quá nhỏ, muốn chu cấp cho một người đọc sách đã khó khăn, huống chi ba người? Hiện giờ chỉ còn cách bỏ một người, còn phải coi trí thông minh và năng lực của hai người có thể chu cấp cho hai đứa nhỏ hay không.
Mộc Lan nói: "Cho dù bây giờ chúng ta mua đất, một mình ngươi cũng không trồng được." Không phải Mộc Lan khinh thường Lý Thạch, tuy Lý Thạch đã 11 tuổi, qua năm là 12 tuổi cũng được coi là người lớn, nhưng Lý gia đương nhiên sẽ không để hắn xuống ruộng, người trông cũng rất gầy, căn bản không có khả năng trồng trọt.

Hơn nữa tuổi hắn nhỏ như vậy, Mộc Lan sợ hắn quá sức, nói: "Không bằng chúng ta mua đất rồi cho người khác thuê, mỗi năm thu một ít địa tô, làm thêm một ít việc hẳn là đủ rồi. Về phần đọc sách..." Mộc Lan cười nói: "Trong nhà đúng là không có khả năng chu cấp ba người đi học, nhưng ngươi có thể đọc mà, đọc nhiều sách luôn tốt."

Lý Thạch cười cười, cũng không lên tiếng.

Trong lòng Lý Giang khó chịu, nói: "Đại ca, ta không đọc sách nữa, ta ở nhà cùng tẩu tử trồng trọt, ca đi đọc sách đi."
━━━━━

(1) Tu La Tràng (修罗场): Bắt nguồn từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm; còn có nghĩa là một người chiến đấu đến chết trong hoàn cảnh khó khăn.

(2) Sấm rền gió cuốn (雷厉风行): Thành ngữ Trung Quốc, một ẩn dụ về việc thực thi các chính sách và luật pháp một cách nghiêm minh và nhanh chóng. Nó cũng được miêu tả là mạnh mẽ và nhanh nhẹn.

(3) Tai bay vạ gió (无妄之灾): Thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ những tai họa ta không ngờ có mà tự nhiên xảy đến.

(4) Tú nương (绣娘): Nói đến những người rất giỏi thêu thùa, được gọi là tú nương vì phụ nữ thêu thùa chiếm phần nhiều.
━━━━━━━━━━━

Chương 32

Editor: hiimeira

Lý Thạch trầm mặt nói: "Ta không cần đệ làm, thành thật mà đọc sách đi, đừng như con thiêu thân."

Lý Giang càng buồn bã cúi đầu. Ca ca cậu là thần đồng có tiếng khắp làng trên xóm dưới, cậu cũng giống ca ca 3 tuổi bắt đầu đọc sách, nhưng đến 5 tuổi mới nhận biết được chữ, phụ thân cũng đem phần lớn tinh lực đặt trên người đại ca, cậu chưa bao giờ nghĩ tới đại ca sẽ không đọc sách nữa, mà cậu lại muốn thay thế đại ca trở thành chủ lực trong khoa cử.

Lý Giang cảm thấy rất có lỗi với ca ca.

Mộc Lan thấy Lý Thạch xử trí quan hệ huynh đệ như thế, âm thầm trừng mắt nhìn Lý Thạch một cái, cười nói với Lý Giang: "Đệ không cần nghĩ nhiều, bọn ta cũng có tính toán của mình, các đệ chỉ cần chăm chỉ đọc sách là được, có điều việc nhà các đệ vẫn phải làm, ta không muốn dưỡng ra tú tài tay chân lười biếng đến ngũ cốc cũng không phân biệt được."
Lý Giang cùng Tô Văn cong miệng cười.

Chuyện thứ hai chính là chuyện cho thuê đất, mặc kệ là Mộc Lan hay Lý Thạch, cả hai đều không muốn bỏ mấy mẫu đất ở quê, Lý Thạch nói: "Ta tìm đồ tể thôn bọn ta hỗ trợ, Điền Tam ở thôn Tiểu Linh nguyện ý thuê đất hai nhà chúng ta, mỗi năm thu bốn phần địa tô, tuy địa tô hơi ít nhưng ta có yêu cầu, bọn hắn phải đưa đến phủ thành giao cho chúng ta." Người có ruộng đất tốt giống như bọn họ thu địa tô tới sáu phần, hai nhà bọn họ bớt hai phần nhưng yêu cầu bọn hắn đưa đến phủ thành cũng không quá đáng.

"Có thể tin được không?"

Lý Thạch gật đầu: "Ta đã hỏi thăm qua nhà bọn hắn, tính tình thành thật đáng tin cậy, có thể tin được, chúng ta thuê trước ba năm, được không, ba năm sau nói tiếp." Lý Thạch nói: "Ta về trước nói với ngươi một tiếng, nếu ngươi cũng đồng ý, ngày mai ta cùng bọn hắn nói chuyện, tìm thời điểm ký kết khế ước."
"Ai làm khế ước?"

"Ta muốn thỉnh môi giới Vương thúc thúc, thúc ấy vốn làm nghề này, thỉnh thúc ấy càng thuận tiện."

Muốn thỉnh Vương Trụ đương nhiên phải mua chút lễ vật đáp lễ.

Sáng hôm sau, Lý Thạch cầm một lượng bạc đi ra ngoài, bây giờ trên người bọn họ không còn nhiều bạc lắm, cho nên phải tiết kiệm một ít, mỗi lần hắn đi ra ngoài cũng không dám mang nhiều bạc.

Đến xế chiều, hai nhà sáu người cùng đi gặp mặt Điền gia.

Nay Điền gia chỉ có ba huynh đệ còn sống, phía dưới Điền Tam còn có hai nhi tử choai choai, lúc chạy nạn đem đất trong nhà bán hết, nghe nói Lý gia và Tô gia cho thuê đất, hắn liền động tâm tư.

Thôn Tiểu Linh cách Lý gia trang không xa, cho nên bọn hắn biết rõ tính tình Lý gia, mà Tô gia, cữu cữu Mộc Lan cũng ở trong thôn Tiểu Linh, Điền Tam và Tiền cữu cữu cùng nhau nghịch bùn mà lớn lên, cho nên hắn tin tưởng nhân phẩm Tô gia, thuê đất của hai nhà này hắn thực yên tâm.
Tuy rằng không ở cùng một thôn có chút phiền phức, nhưng may là trong nhà Điền Tam còn có hai nhi tử đều có thể xuống đất làm việc, chưa kể hai nhà thu ít địa tô hơn nhà khác, cho nên Điền Tam cắn môi thuê toàn bộ ruộng đất.

Dưới sự trợ giúp của Vương Trụ mà ba nhà ký được khế ước, quan hệ thuê mướn đã được xác định.

Lý Thạch liền mời mọi người ăn một chén mì, công chuyện liền coi như xong.

Sau đó Lý Thạch thỉnh Vương Trụ hỗ trợ chuyện định cư gần phủ thành.

Cho dù bốn phía phủ thành đều có thôn trang, nhưng cũng phân thành chỗ tốt chỗ xấu, mà hàng năm Vương Trụ cùng nha môn giao thiệp, ít nhiều cũng có cách, thỉnh thúc ấy hỗ trợ, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc Lý Thạch tự mình cân nhắc. Lúc này đây Lý Thạch ra tay rất hào phóng, trực tiếp cho Vương Trụ một lượng bạc tiền thưởng.
Hắn và Mộc Lan đều biết, có một số khoản tiền không thể tiết kiệm, định cư không chỉ là chuyện lớn mà còn là chuyện hậu thế sau này.

Vương Trụ có chút kinh ngạc, hắn biết Lý Thạch trưởng thành sớm, nhưng không ngờ hắn biết đối nhân xử thế như vậy, sờ túi tiền, Vương Trụ vừa lòng cười, nói: "Ngươi yên tâm, ta không dám nói ngươi có thể định cư ở chỗ tốt nhất, nhưng trung đẳng thì không thành vấn đề."

Vương Trụ cũng thật tận tâm, qua mấy ngày, Vương Trụ tới đây thông báo Lý Thạch và Mộc Lan, ông có thể giúp bọn họ định cư ở thôn Minh Phượng.

Mắt Mộc Lan và Lý Thạch đều sáng ngời.

Ra khỏi cổng thành đi về phía Đông chính là thôn Minh Phượng, nghe nói có hơn 200 hộ, phía Nam và phía Đông đều là rừng núi, phía Tây là những thửa ruộng tốt rộng lớn, đi theo con đường đến cổng thành chỉ mất một khắc, có thể nói bất kể là vị trí hay trình độ phát triển đều được coi như thôn trang thượng đẳng, không ngờ Vương Trụ có thể giúp bọn họ có thể định cư ở chỗ này.
Lý Thạch suy xét rất nhiều, mấy ngày nay hắn gần như mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm hiểu thôn trang phụ cận, thôn Minh Phượng cũng là một trong số đó.

Trước đây không có thôn Minh Phượng, không biết từ lúc nào thì có, nghe nói có gia đình sa sút trong phủ thành bắt đầu dọn ra khỏi thành đến chỗ này định cư, về sau thỉnh thoảng lại có người đến, cho nên trong thôn căn bản không có hình thành gia tộc, mà đây cũng là nhược điểm lớn nhất, không có gia tộc ràng buộc, thôn xóm sẽ loạn một chút, nhưng đối với người từ bên ngoài đến như bọn họ, đặc biệt là mấy đứa nhỏ mà nói không có đại gia tộc càng có lợi cho bọn họ. Cho dù thật sự có người khi dễ bọn họ, hắn cũng có thể tá lực đả lực(1).

Mà Vương Trụ đúng là đã từng thấy Lý tú tài 'tá lực đả lực' như thế nào, cảm thấy thôn này thực thích hợp với tình huống hai nhà, cho nên mới tranh thủ, thấy Lý Thạch và Mộc Lan đều vừa lòng, liền nói: "Nếu các ngươi đồng ý thì nhanh chóng quyết định đi, có không ít nhà cũng muốn định cư ở thôn Minh Phượng."
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, Mộc Lan khẽ gật đầu.

Lý Thạch nói: "Vậy làm phiền Vương thúc thúc."

Vương Trụ tươi cười: "Lát nữa ngươi mời Vương thúc thúc ăn một bữa cơm là được, được rồi, ta đến nói cho ngươi một tiếng, ngày mai các ngươi mang theo đồ đạc theo ta đến nha phủ làm hộ khẩu."

Chắc bởi vì Vương Trụ có quan hệ, gã công văn trong nha môn làm rất nhanh, chỉ nhìn chủ hộ Lý Thạch và Tô Văn liếc mắt một cái rồi đóng dấu 'cạch' một tiếng, mọi chuyện cứ như vậy hoàn tất.

Gã công văn nói: "Các ngươi cầm hộ tịch đi tìm lí chính và thôn trưởng, mỗi nhà có thể chọn một mảnh đất ở(2) và đất tư nhân(3), đi đi."

Lý Thạch cảm tạ một tiếng, mời Vương Trụ về nhà ăn cơm.

Vương Trụ vui vẻ, Mộc Lan vì chiêu đãi ông mà làm không ít món ăn ngon.

Vương Trụ cười nói: "Tiểu Lý tướng công, tức phụ của ngươi không tồi, tay nghề thật giỏi."
Lý Thạch đỏ mặt, mời Vương Trụ uống rượu, Vương Trụ thấy thế cười ha ha không trêu ghẹo hắn nữa. Lúc đầu ông nghe Lý Giang kêu Mộc Lan là tẩu tử cũng bị hoảng sợ, không nghĩ tới Lý Thạch tuổi còn nhỏ đã thành thân, về sau mới biết được là vị hôn thê.

Tuy nói mới đính hôn mà đã sống cùng nhau có chút không ổn, nhưng bọn nhỏ đều là người chạy nạn mà đến đây, mọi chuyện cũng hợp lý, ông cũng không thấy kỳ quái, ngược lại nhìn hai vị hôn phu thê vẫn còn là hài tử choai choai cùng mấy đứa nhỏ sinh hoạt rất thú vị.

Vương Trụ đã tới nơi này hai lần, không khỏi càng thêm coi trọng Lý Thạch.

Bọn nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ? Có thể quản lý một nhà thành như vậy, về sau cho dù Lý Thạch không tiền đồ, nhìn đệ đệ hắn và thê đệ cũng không phải cá trong chậu đâu.
Giống như trước, Vương Trụ nguyện ý kết giao tình này, huống chi Lý Thạch mời ông làm việc ra tay cũng hào phóng, cũng giống các khách nhân khác.

Vương Trụ cuối cùng ăn đến lảo đảo rời đi.

Mộc Lan ở trong phòng chờ Lý Thạch, thương lượng nói: "Hiện giờ sắp vào đông, nhà ở phải nhanh chóng xây cất, lát nữa ngươi đưa tiền thuê nhà tháng sau cho ta là được." Thấy mắt Lý Thạch xanh đen, liền đứng dậy kéo hắn ngồi xuống ghế, nói: "Ta giúp ngươi xoa bóp một chút."

Lý Thạch có chút ngượng ngùng.

Tay Mộc Lan hơi mát lạnh đặt tại huyệt thái dương Lý Thạch.

Lý Thạch cứng người, nhưng Mộc Lan không phát hiện, chỉ nói: "Ngày mai ta đi tìm chủ nhà giao tiền thuê nhà, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta đến thôn Minh Phượng làm xong chuyện đất ở và đất tư nhân."

Lý Thạch ngẫm lại thấy bản thân mệt mỏi đã nhiều ngày, không dám cố quá sức, chung quy nếu hắn ngã xuống, gánh nặng cả nhà liền đè lên người Mộc Lan.
Ngày hôm sau, Lý Thạch phá lệ ngủ nướng, Mộc Lan thấp giọng dặn dò Lý Giang và Tô Văn, "Các đệ ở nhà trông muội muội, không được ầm ĩ đến ca ca các đệ, biết không?"

Hai người vội vàng đồng ý, từng người ôm muội muội của mình ngồi ở án thư cầm bút dạy hai đứa viết chữ.

Mộc Lan tìm được chủ nhà giao tiền, trên đường trở về đi ngang Nghê Thường Các, Mộc Lan do dự một chút rồi xoay người đi vào.

Nghe nói Nghê Thường Các là cửa hiệu thêu lớn nhất phủ thành, bên trong kinh doanh vải vóc, trang phục, từ may sẵn đến đặt riêng, rất được quý nữ ở phủ thành yêu thích.

Ánh mắt Mộc Lan phần lớn dừng tại trang phục.

Trong tiệm có vài vị cô nương chuyên tiếp đón khách nhân, mấy người kia thấy y phục trên người Mộc Lan liền chau mày, bởi vì y phục Mộc Lan thật sự không phù hợp với y phục trong Nghê Thường Các.
Thấy Mộc Lan chỉ đứng xem, cũng không làm gì, lập tức có mấy người cho rằng Mộc Lan mua không nổi chỉ đơn giản đến xem náo nhiệt (sự thật đúng là như vậy), trực tiếp xoay đầu không để ý tới nàng, vùi đầu vào công việc trên tay.

Nhưng cũng có người không chịu được, người nọ trực tiếp ngăn cản Mộc Lan, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vị cô nương này, ngươi vừa ý kiện y phục nào?"

Mộc Lan nhíu mày nhìn về phía người che chắn trước mặt, trực tiếp xoay người rời đi, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này nàng đều không giỏi cãi cọ với người khác, huống chi Nghê Thường Các làm vậy, không cần hỏi cũng biết không nguyện ý hợp tác rồi. Thật sự do nàng quá nhỏ mà Nghê Thường Các thì quá lớn, xem biểu tình vị cô nương vừa rồi, Mộc Lan không muốn mạo hiểm.

Chưởng quầy xinh đẹp đứng tại cầu thang nhìn Mộc Lan rời đi, mày nhíu lại, nàng cảm thấy người nọ rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu, bằng không nàng cũng không để Mộc Lan vào cửa hiệu lâu như thế mà không đuổi ra ngoài.
Nghĩ một chút, chưởng quầy vẫn nghĩ không ra nguyên nhân, liền xoay người lên lầu. Hai cánh cửa mở ra, một nữ hài bảy tuổi bước vào, theo sau là một đám hạ nhân, tuy mới bảy tuổi nhưng khí thế trên người không yếu một chút nào.

Chưởng quầy lập tức lui về phía sau một bước hành lễ nói: "Đại cô nương." Ngẩng đầu thấy mặt Tô Uyển Ngọc, lúc này mới phát giác vì sao nàng cảm thấy nữ hài vừa rồi nhìn thực quen mắt, bởi vì người nọ cơ hồ là phiên bản nhỏ của Tô Uyển Ngọc, chẳng qua y phục trên người hai người bất đồng thôi.

Bởi vì cách ăn mặc của Mộc Lan, nàng căn bản là không nghĩ đến phương diện kia, huống chi trước hôm nay, nàng cũng chưa gặp qua Tô gia đại cô nương.

Tô Uyển Ngọc đương nhiên cũng thấy được thần sắc trên mặt chưởng quầy, đứa nhỏ mới bảy tuổi không biết che giấu cảm xúc của mình, tò mò hỏi: "Diêm chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?"
Diêm chưởng quầy vội vàng thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, thật sự là quá dọa người, cho nên nàng mới không kiềm chế được để lộ ra thần sắc như vậy.

"Ta thấy y phục trên người đại cô nương nhất thời kinh vi thiên nhân(4)."

Tô Uyển Ngọc nhíu mi, nàng biết Diêm chưởng quầy không nói thật, nàng xoay người trở về ghế lô, nói: "Theo ta vào cùng nói chuyện đi."

Diêm chưởng quầy có chút bất đắc dĩ.

━━━━━

(1) Tá lực đả lực (借力打力): Mượn sức đánh sức, ý muốn nói một người nhỏ con hơn yếu hơn có thể đánh ngã người to lớn, hung dữ hơn.

(2) Đất ở: Nguyên văn là 宅基地, đất được sử dụng cho mục đích xây dựng nhà ở, công trình đời sống, vườn, ao.

(3) Đất tư nhân (自留地): Đất được dùng với mục đích nông nghiệp, chăn nuôi, không được xây dựng nhà ở, chôn cất, đào hố, cho thuê, mua bán... Tất cả các sản phẩm nông nghiệp được thu hoạch trên ruộng đất tư nhân đều thuộc quyền sở hữu của người nông dân. Nông dân chỉ có quyền sử dụng đất tư nhân của họ, nhưng không có quyền sở hữu.
(4) Kinh vi thiên nhân (惊为天人): Khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy.

━━━━━━━━━━

Chương 33

Editor: hiimeira

Nghê Thường Các là sản nghiệp của Tô gia, mà Tô gia đời này chỉ có một vị đích nữ, không đúng, phải là toàn bộ chi trưởng Tô gia chỉ có một vị tiểu thư này, cho nên người trong Tô phủ coi nàng là bảo bối, Diêm chưởng quầy cũng không dám đắc tội với nàng.

Tô Uyển Ngọc kinh ngạc đứng dậy. "Ngươi nói nàng ta giống ta như đúc?"

Diêm chưởng quầy gật đầu, thấp giọng nói: "Lúc đó ta chỉ cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng hồi nãy nhìn đại cô nương mới biết được người nọ chính là phiên bản nhỏ của cô nương, cho nên mới nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hãi, mong đại cô nương thứ tội."
Tô Uyển Ngọc không còn nghe chưởng quầy nói cái gì nữa, trong lòng đều là có người lớn lên giống nàng như đúc.

Tô Uyển Ngọc từ nhỏ đã rất được sủng ái, bất kể là tổ phụ tổ mẫu hay là phụ thân mẫu thân, đều rất yêu thương nàng, nhưng kỳ quái ở chỗ, tổ phụ tổ mẫu và phụ thân đều không thích mẫu thân.

Ngay từ đầu nàng cho rằng tình cảm của phụ thân và mẫu thân vốn dĩ đã không tốt, phụ thân thì vô cùng sủng ái Phương di nương, nhưng có đôi lúc nàng vô tình nghe được mấy hạ nhân nghị luận. Hình như lúc đầu phụ thân và mẫu thân vẫn tốt, mà thế lực Chu gia không kém gì Tô gia, còn phải nhìn mặt Chu gia nên phụ thân không dám nạp Phương di nương. Đến năm nàng được sinh ra dường như đã xảy ra chuyện gì đó khiến phụ thân cương quyết nạp Phương di nương.
Tuy Tô Uyển Ngọc không biết đã chuyện gì xảy ra, nhưng nàng chắc chắn có liên quan đến mình, huống chi lúc đại ca trở về thấy nàng đều nhíu mày, tựa hồ muốn thông qua nàng nhìn ai vậy, cuối cùng không hiểu tại sao lại thở dài một tiếng.

So sánh với người trong nhà luôn yêu thương nàng thì thời điểm đại ca và nhị ca gặp nàng luôn rất kỳ quái. Tuy rằng bọn họ ít khi gặp nhau, nhưng Tô Uyển Ngọc mẫn cảm lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết đại ca và nhị ca có đôi khi không muốn thấy nàng, hoặc lúc nhìn nàng tựa hồ đang nhìn người nào đó.

Trong lòng Tô Uyển Ngọc vẫn luôn không thoải mái.

"Người nọ đang ở đâu?"

"Đã đi rồi."

Tô Uyển Ngọc cho người đuổi theo Mộc Lan, chỉ là trên đường nhiều người qua lại như vậy, có thể tìm nàng ta ở đâu đây?

Mà lúc này, Mộc Lan đã về đến nhà.
Tô Uyển Ngọc trở về viện của mình, lập tức lệnh cho Tú Hồng nghĩ cách gọi nương của nàng ta tới.

Nương của Tú Hồng là nha hoàn hồi môn của Chu thị, trước kia ở trong viện Chu thị là nha hoàn nhị đẳng, sau khi gả chồng còn được phân công đến phòng bếp làm việc, có thể thấy rất được trọng dụng.

Nhưng lúc này nương của Tú Hồng lại cảm thấy thực hoảng sợ, không lâu trước đó Tú Hồng trở về hỏi bà, bà nào dám nói chuyện đó với đại tiểu thư. Tuy chuyện đó ở Tô phủ không phải bí mật gì, nhưng đại tiểu thư được sủng ái như vậy lỡ đại tiểu thư nháo để xảy ra chuyện gì thì bà chính là ăn không hết cũng phải gói đem theo.

Tô Uyển Ngọc cũng không vội vã hỏi nương của Tú Hồng, mà để bà quỳ trên mặt đất, yên lặng nhìn bà.

Mẫu thân đã dạy nàng, đôi khi phạt có thể đạt được điều mình muốn hơn là ban thưởng.
Chờ đến lúc nàng cảm thấy không sai biệt lắm, mà nương của Tú Hồng cũng đổ đầy mồ hôi, Tô Uyển Ngọc mới nói: "Hôm nay ở trên phố ta nhìn thấy tiểu cô nương lớn lên giống ta như đúc." Tô Uyển Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm nương của Tú Hồng, thấy mặt bà trắng bệch, liền biết đã đạt được mục đích.

Tô Uyển Ngọc không nói nữa, chỉ nhìn nương của Tú Hồng.

Nương của Tú Hồng hít sâu một hơi, dập đầu nói: "Thỉnh đại tiểu thư thứ tội."

Tô Uyển Ngọc liền nói: "Từ lúc bản thân ta bắt đầu hiểu chuyện thì Tú Hồng đã ở cạnh ta hầu hạ, bọn ta như tỷ muội, mụ mụ còn là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, sao phải nói đến thứ tội?"

Nương của Tú Hồng rũ mắt, nói: "Đại tiểu thư, chuyện này ở trong phủ cũng không phải là bí mật gì, đại nãi nãi cũng chưa từng dặn không được nói cho ngài, nhưng..." Nương của Tú Hồng thở dài một tiếng, nói: "Chắc ngài đã từng nghe nói, ở Tô phủ, thai song sinh là điềm xấu, cho nên phải mang một đứa bé đi để đảm bảo bình an."
Tô Uyển Ngọc trong nháy mắt nắm chặt tay.

Nương của Hồng Nương tiếp tục nói: "Người ngài nhìn thấy hẳn là muội muội song sinh của ngài, nàng ta vừa sinh ra đã bị đưa ra khỏi phủ, nghe nói là đưa cho một tá điền ở thôn trang chúng ta."

Tá điền? Muội muội ruột cùng một mẫu thân sinh ra biến thành nữ nhi nhà tá điền?

Tô Uyển Ngọc nhất thời cảm thấy hoảng hốt, cả căn phòng và những người trước mắt đều trở nên không chân thật.

Nương của Tú Hồng thấy Tô Uyển Ngọc như vậy, liền giải thích nói: "Trong phủ chúng ta mỗi lần có cặp song sinh đều làm như thế."

Tô Uyển Ngọc chỉ nghe thấy tiếng bản thân hỏi: "Vì sao nàng ta đến tìm mẫu thân? Sao chỉ đến có một mình?"

Nương của Tú Hồng thở dài một tiếng. "Năm nay Giang Nam đại hạn, gia đình kia hẳn là gặp nhiều khó khăn, cho nên... Về chuyện khác thì nô tỳ không biết."
"Mẫu thân không hỏi thăm sao?"

Nương của Tú Hồng vội vàng giải thích nói: "Đại tiểu thư, việc này không thể oán trách đại nãi nãi, đứa nhỏ bị đưa ra ngoài không được gia tộc thừa nhận thì không thể nhận về, hơn nữa tình cảnh đại nãi nãi gian nan..."

Tô Uyển Ngọc nhìn miệng mấp máy khép mở của bà ta, đột nhiên lý giải được ánh mắt đại ca nhị ca nhìn nàng. Bọn họ hẳn là thương hại nàng? Rõ ràng cùng bào thai sinh ra mà vận mệnh lại cách xa như thế.

Mẫu thân luôn yêu thương mơ hồ xuất hiện trong đầu nàng...

Tô Uyển Ngọc đột nhiên rất muốn biết cuộc sống Tô Mộc Lan lúc trước và hiện tại trải qua như thế nào. Đồng thời cảm thấy may mắn trong lòng, vì nàng là tỷ tỷ!

*****

Lí chính chỉ một chỗ nói: "Đây, mảnh đất này là đất ở và đất tư nhân của nhà các ngươi."
Lý Thạch và Mộc Lan cùng nhìn, lại quay đầu xem thôn Minh Phượng bên kia bờ, hai người liền hiểu, chắc chắn hai người đã đắc tội lí chính, không biết hai người đã đắc tội gã chỗ nào.

Phần lớn thôn dân ở thôn Minh Phượng đều ở bên kia bờ sông, bởi vì gần bên kia chính là những thửa ruộng tốt, còn bờ sông bên này khắp nơi là núi rừng.

Thôn dân thôn Minh Phượng muốn vào thành đều phải đi qua cây cầu đến bên này, đi thêm một khắc là đến cổng thành.

Lí chính cho bọn họ mảnh đất này chỉ cách cây cầu khoảng năm sáu phút đi bộ, không quá xa, thậm chí so với người bên kia sông càng thuận tiện đến cổng thành hơn. Chung quy bọn họ không cần đi qua cầu, nhưng mà bên này chỉ có lác đác vài hộ nhà, hơn nữa căn nào cũng xập xệ rách nát, nghĩ cũng biết cuộc sống không quá tốt.
Mộc Lan và Lý Thạch chọn thôn Minh Phượng vì tránh phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ không muốn giao thiệp với hàng xóm, người ta thường nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Lí chính cố ý an bài bọn họ ở bên này, hôm qua Vương Trụ còn nói với bọn họ mấy gia đình, bảo bọn họ cố gắng chọn mấy hộ đó làm hàng xóm, bởi vì danh tiếng mấy nhà đó đều không tồi.

Lí chính nhìn sắc mặt hai người thì vừa lòng, ra vẻ hào phóng nói: "Được rồi, hai nhà các ngươi ở chung một chỗ, ta thấy vậy nên để mảnh đất này lại cho hai nhà các ngươi, Lưu thôn trưởng ngươi viết lại đi."

Lưu thôn trưởng nghiêm túc gật đầu, lập tức viết một nét trên tờ công văn, coi như đã giải quyết xong.

Hai người nhìn bóng dáng rời đi, Mộc Lan quay đầu nhìn mảnh đất lớn, cười nói: "Cái này cũng không tồi đâu, chỗ này chừng bảy tám mẫu phải không?"
Lý Thạch bất đắc dĩ nói: "Đất nhiều thì có ích lợi gì? Đây là đất ở và đất tư nhân, ngoại trừ xây nhà ở và trồng rau thì cái khác đều không thể làm." Quy định có chút cứng nhắc nhưng mà nhà mình có trồng những thứ khác cũng sẽ không có ai quản, nhưng xui xẻo bọn họ đắc tội lí chính, cho dù lí chính không thường xuyên dán mắt vào bọn họ, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng ngáng chân bọn họ hoặc bắt làm theo quy củ này kia cũng khiến bọn họ gặp không ít phiền toái.

Mộc Lan suy nghĩ nói: "Chúng ta làm sân lớn hơn một chút, đến lúc đó dù chúng ta ở nhà trồng trọt, bọn họ cũng không quản được phải không?"

Lý Thạch há to miệng, lắc đầu cười khổ nói: "Xây sân phải tốn tiền, nếu có tiền còn không bằng đi mua đất còn có lời hơn." Huống chi đất bị phân thành đất ở không có gì tốt, độ phì nhiêu không có một chỗ đáng khen, có tốn công cũng không thu được kết quả tốt, không bằng để hoang.
Mộc Lan chu miệng: "Sao có thể giống nhau? Cùng lắm chỉ tốn tiền công thuê người thôi."

"Chẳng lẽ gạch không tốn tiền?"

Mộc Lan đắc ý nói: "Sau ngọn núi phía Nam phủ thành có một mỏ quặng ngọc thạch bỏ hoang, nơi đó vứt rất nhiều đá, chúng ta nhờ người mang về đi."

Lý Thạch không đồng ý. "Những cục đá đó khó coi chết đi được, lại còn không đều." Tuy không tốn tiền nhưng những cục đá đó thật sự rất khó coi. Theo hắn thấy, sân nên dùng gạch xây, nếu không thì có thể dùng bùn đất, chưa từng nghe nói qua tự mình dùng cục đá khó coi như vậy.

Mộc Lan còn muốn tiếp tục, Lý Thạch nói thẳng: "Hơn nữa không an toàn, những cục đá đó, người khác trèo một cái là vào được bên trong."

Mộc Lan ngẫm lại thấy đúng như vậy, đành từ bỏ ý tưởng này, Lý Thạch không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng tìm được lý do rồi.
"Còn dùng bùn?" Mộc Lan nhíu mày. "Cái đó phải tốn rất nhiều tiền."

Lý Thạch cảm thấy sân có thể xây sau, vẫn nên xây nhà ở trước.

Mộc Lan cũng cảm thấy
lúc này xây nhà là tốt nhất, bởi vì bây giờ còn rất nhiều nạn dân chưa rời đi, tiền công sẽ rẻ hơn, chỉ cần bao ăn ba bữa cơm thì có thể miễn phí sử dụng công nhân.

Mộc Lan chỉ mới suy nghĩ đến thì Lý Thạch đã trực tiếp làm như vậy.

Mộc Lan hiếm khi nghiêm mặt nói: "Làm như vậy rất không có đạo đức, bình thường tiền công mỗi ngày là 20 văn, ngươi tốt xấu cũng nên đưa mọi người một ít, sao có thể đến một văn tiền cũng không đưa cho mọi người?"

Lý Thạch nói: "Vậy ngươi hỏi bọn hắn nguyện ý lấy 20 văn tiền công hay là muốn một ngày ba bữa cơm no?"

Mộc Lan nghi hoặc nhìn Lý Thạch.

Lý Thạch nghiêm túc nói cho nàng: "Ta đang làm việc tốt, trước kia 20 văn một ngày nhưng gia chủ không bao cơm, hiện giờ một đấu gạo bao nhiêu tiền không phải ngươi không biết. Mỗi người bọn họ một bữa cơm có thể ăn hai thăng(1) gạo, chúng ta còn mua thức ăn, cách vài ba bữa còn mua thêm thịt, nếu bọn họ nguyện ý lấy tiền công ta còn mong gì nữa."
Liền nghe thấy tiếng công nhân bên cạnh hô lên: "Tiểu công tử, tiểu nương tử, chúng ta không cần tiền công, chỉ cần ăn cơm no là được."

Mộc Lan há to miệng, Lý Thạch đắc ý nhướng lông mày.

Sổ sách tuy rằng tính theo cách này, nhưng lúc Mộc Lan tính toán sổ sách mới phát hiện bao cơm tiện nghi hơn nhiều so với việc phát tiền công, nhìn gương mặt đoan chính của Lý Thạch, Mộc Lan cười lắc đầu, thu hồi sổ sách.

Hai nhà ở cùng một chỗ, Mộc Lan và Lý Thạch muốn xây ba căn phòng lớn, sân cuối cùng dùng gạch đất dựng lên, bởi vì bọn họ không còn nhiều tiền lắm, gạch đá phí quá cao. Kỳ thật Mộc Lan nhớ mãi không quên những cục đá kia, mong muốn dùng đá bao bọc bảy tám mẫu đất này, Lý Thạch thật sự không thể hiểu được.

Lần này xây nhà, bởi vì Lý Thạch xảo quyệt, ngoại trừ phí nguyên liệu, phí nhân công mỗi ngày ít hơn một nửa, tính toán hết thảy, bọn họ xây nhà tốn 25 lượng bạc, so sánh giá cả căn nhà tương tự trong phủ thành thì không bằng số lẻ nhà người ta.
Đối với việc này, Mộc Lan thực vui sướng.

Nhưng Lý Thạch lại rất lo lắng, hai mảnh lá vàng bọn họ đã đổi một mảnh lấy bạc, hiện tại trên người chỉ còn lại 18 lượng bạc.

Lý Thạch sờ phiến lá vàng kia, nói: "Hiện giờ thôn phụ cận cũng có người bán đất, lúc này mua cũng rẻ hơn bình thường một chút, ý của ta là đem lá vàng đổi thành tiền mua vài mẫu đất, cho thuê cũng được, tự chúng ta trồng cũng được, cứ mua trước để chuẩn bị cho đầu xuân."

Mộc Lan gật đầu. "Ngươi làm chủ đi, có điều chỉ có thể đổi một mảnh lá vàng. Khối ngọc bội kia giữ lại, nói không chừng về sau còn cần dùng?" Thí dụ như Tô gia khi đó hoặc trường hợp ba đứa nhỏ bị đậu mùa lần trước. "Về phần 18 lượng còn lại, đầu xuân sang năm ta muốn cho Giang Nhi và A Văn đi đọc sách, trong nhà còn phải có gia dụng(2). Ngươi thấy sao?"
"Nghe theo ngươi." Lý Thạch đứng dậy, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Nhanh trở về ngủ đi, ngày mai còn phải chuyển nhà."

Có nhà riêng rồi, bọn nhỏ đều có chút hưng phấn, từ mùa hè đến nay, đây là ngày bọn họ vui vẻ nhất.

━━━━━

(1)Thăng (升): Dụng cụ để đong lương thực, bằng một phần mười của đấu.

(2) Gia dụng (家用): Vật dụng, dụng cụ thiết yếu sử dụng trong gia đình.

━━━━━━━━━━

Chương 34

Editor: hiimeira

Tô Đào ngủ dậy dụi mắt, nhìn bên ngoài thấy trời đã sáng, vội vàng đẩy Lý Viện rời giường, hô: "Viện tỷ tỷ, Viện tỷ tỷ, nhanh rời giường, chúng ta phải về nhà của chúng ta."

Lý Viện chui vào trong chăn không muốn dậy, Tô Đào tức giận chu miệng nói: "Tỷ còn không chịu dậy thì ta đi trước, về sau không chơi với tỷ nữa."
Lý Viện vẫn trốn trong chăn không chịu ra, Tô Đào tức giận kéo chăn, mới phát hiện làm thế nào cũng không kéo được Lý Viện.

Tô Đào đang nghĩ ngợi muốn chui vào trong chăn cào nàng, liền thấy Mộc Lan cầm hai bộ y phục tiến vào, nàng biết, đó là y phục mới cho nàng và Lý Viện.

Mắt Tô Đào long lanh, Mộc Lan nhìn buồn cười, gõ trán nàng nói: "Đúng là quỷ tinh nghịch, đây là y phục mới cho muội, hôm nay chúng ta chuyển đến nhà mới, nhanh mặc y phục mới đi."

Tô Đào hoan hô một tiếng, Lý Viện nghe có y phục mới để mặc, vội vàng bò ra, bổ nhào vào người Mộc Lan nói: "Tỷ tỷ, của ta đâu, của ta đâu?"

Mộc Lan đưa y phục mới cho Lý Viện, Lý Viện "Oa" một tiếng hoan hô, nhanh chóng cởi bỏ y phục muốn thay đồ, Mộc Lan vội vàng ngăn cản nói: "Mau vào trong chăn rồi thay, sáng sớm lạnh như vậy."
Lý Viện cười khúc khích, cùng Tô Đào chui vào trong chăn thay y phục mới.

Mộc Lan làm mỗi người một bộ y phục mới, nàng không sửa lại kiểu dáng y phục, chỉ thêu một ít hoa văn ở cổ áo và tay áo, phần thắt lưng cũng sửa lại một chút, nhưng lại khiến Lý Thạch có cảm giác sáng sủa, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Mộc Lan nói về sau muốn may vá thêu thùa. Mặc dù nàng mới 7 tuổi nhưng lại có bản lĩnh này.

Cả nhà mặc y phục mới, chuyển đồ đạc lên xe thuê, đem đồ đạc trong sân đều mang đến nhà mới.

*****

Mộc Lan mua hai phong pháo, để Lý Thạch và Tô Văn châm pháo nổ trước cửa.

Lý Viện và Tô Đào tay nắm tay chạy vào nhị tiến trong sân, tìm phòng của mình đi vào.

Cả nhà bọn họ đều ở tại nhị tiến. Lý Thạch, Mộc Lan, Tô Văn, Lý Giang mỗi người một phòng, Tô Đào và Lý Viện còn nhỏ nên để hai nàng ở chung một phòng. Lý Thạch làm ba gian thư phòng tại tam tiến phía sau, hắn một gian, Mộc Lan một gian, Lý Giang và Tô Văn dùng chung một gian, Tô Đào và Lý Viện thấy vậy cũng nháo muốn một gian.
Mộc Lan chỉ vào một phòng khác nói: "Phòng đó sẽ để cho hai muội, hai muội yêu thích đồ vật gì thì cứ để vào trong đó." Đây là chỗ tốt khi có nhà lớn, ngẫm lại nàng vẫn thấy thích.

Lý Thạch mỉm cười nhìn.

Dọn vào nhà mới đương nhiên muốn uống rượu ấm tân gia, Lý Thạch nghĩ nhân cơ hội này làm quen hàng xóm một chút, cho nên ngày hôm sau, hai người để mấy đứa nhỏ ở nhà trông nhà, bọn họ vào thành mua thức ăn để chiêu đãi khách nhân vào ngày mai. Sau khi trở về, Lý Thạch và Mộc Lan tự mình đi mời vài người hàng xóm ngày mai đến hỗ trợ.

Cùng sinh sống tại bờ sông bên này tổng cộng có ba hộ, một nhà họ Hà, từ đời tổ phụ đã chuyển đến nơi này, hiện giờ có ba nhi tử, ba người con đều đã thú tức phụ, phía dưới còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, cả gia đình sống chung với nhau.
Bởi vì căn nhà được xây vào năm Hà gia gia chuyển đến đây, cho nên ngoại trừ chính phòng cũng chỉ có ba gian phòng, hiện giờ là mỗi gia đình nhi tử một gian phòng, có thể thấy được chật chội đến mức nào.

Đối với hàng xóm mới chuyển đến là hai nhà Lý Thạch và Mộc Lan đây, tâm tình Hà gia cùng hai nhà kia đều phức tạp, thậm chí tâm tình Hà gia còn phức tạp hơn.

Mới dọn đến, trong nhà lại không có người lớn chỉ có mấy đứa nhỏ, còn có thể xây được một ngôi nhà lớn như thế, 25 lượng bạc đó, bọn họ làm sống chết tích góp cả đời cũng không biết có thể tích góp được một nửa hay không, cho nên bọn họ không kiềm được mà thèm muốn, ghen tị.

Bọn họ cũng muốn biết hai nhà đó lấy bạc từ đâu ra, theo bọn họ thấy, hài tử có thể ra bạc như vậy, chắc gia đình bọn nhỏ vốn dĩ phải giàu có rồi.
Hiện giờ thấy Mộc Lan và Lý Thạch tới cửa, người Hà gia đương nhiên nhiệt tình chiêu đãi, nói tới nói lui chính là hỏi thăm hai người lấy đâu ra nhiều tiền như thế.

Mộc Lan và Lý Thạch đã sớm chuẩn bị lời giải thích, cười khổ nói: "Nhà ta làm gì có nhiều bạc như thế? Nếu có thì phụ mẫu ta cũng sẽ không..." Mộc Lan thương cảm nói: "Bạc nhà ta là cữu cữu cho, cữu cữu biết bọn ta ở nơi này gặp tai họa nên cố ý nhờ người đưa bạc về, ai biết người đưa bạc bị chặn không ra được, tốn công hắn vẫn luôn đợi ở cổng thành. Lúc bọn ta đến cổng thành hắn mới tìm được bọn ta, bằng không mấy tỷ đệ bọn ta đã sớm chết đói từ lâu rồi."

Mắt Hà Tiền thị sáng ngời, hỏi: "Vậy cữu cữu ngươi làm gì?"

"Cữu cữu ta buôn bán, vốn dĩ cả nhà cữu cữu ở phủ thành, nhưng không ngờ lúc đầu hè thì cữu cữu gặp quý nhân, cùng vị quan lão gia kia đến Kinh thành, bằng không cả nhà bọn ta cũng không..." Nói xong liền đỏ mắt.
Hà Tiền thị có chút ngượng ngùng, muốn hỏi rõ buôn bán thứ gì, nhưng Hà gia gia khụ một tiếng, Hà Tiền thị liền thu lời vào, thầm nghĩ trong lòng: Không sao, về sau còn nhiều cơ hội, hôm nay quả thật không thích hợp hỏi nhiều.

Hà gia gia cười nói với Mộc Lan và Lý Thạch: "Các ngươi yên tâm, đều là người trong thôn, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, sáng mai ta kêu ba vị đại nương qua nhà các ngươi hỗ trợ."

Hai người vội vàng nói lời cảm tạ.

Sau khi rời đi, Mộc Lan hít một hơi thật sâu, nói: "Mệt thật đấy."

Lý Thạch thản nhiên nói: "Về sau còn mệt hơn nữa."

"Đó không phải là chuyện ta quản." Mộc Lan chơi xấu nói: "Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ta chỉ lo thêu thùa may vá, giáo dưỡng mấy đứa nhỏ là được rồi, chuyện bên ngoài đều giao cho ngươi."

Lý Thạch ra vẻ khiếp sợ nhìn Mộc Lan. "Không phải giao thiệp với đại thẩm, bá mẫu nhà hàng xóm là chuyện nữ chủ nhân phải quản sao?"
Mộc Lan trực tiếp không để ý tới hắn, Lý Thạch ở sau lưng Mộc Lan đắc ý cười.

Hai người tiếp tục đến Tôn gia, Tôn nãi nãi lúc còn trẻ đã thủ tiết, chỉ có hai nhi tử, hiện giờ đại nhi tử đã thú thê, tuy rằng nhị nhi tử đã thành niên nhưng nghe nói bởi vì vấn đề tiền nong, tạm thời không thú tức phụ.

Hai người muốn mời Tôn đại nương ngày mai đến hỗ trợ.

Tôn gia rất dễ nói chuyện, Lý Thạch và Mộc Lan mới đi vào chưa đến một lát liền cáo từ rời đi, sau đó đi đến nhà cuối cùng.

Nhà cuối cùng chỉ có một mình Triệu thợ săn, một mình hắn dọn đến thôn Minh Phượng sinh sống, đến nỗi không ai biết hắn còn thân nhân khác hay không. Nguyên nhân thật sự là người này nhìn qua quá hung hãn, vừa thấy đã khiến người khác sợ hãi, hơn nữa hắn không thích nói chuyện cho nên nguời trong thôn ít ai biết chuyện của hắn, chỉ biết hắn là thợ săn, không có ruộng đất, chỉ dựa vào mỗi ngày vào núi săn thú mà sống.
Điều khiến Mộc Lan cảm thấy khâm phục chỉ cần thế này, Lý Thạch cũng nghe được chuyện Triệu thợ săn. "Rõ ràng là người ta cải danh để dò la tin tức."

Lý Thạch bình tĩnh rời đi, từ trước đến nay hắn đều coi như không nghe thấy mấy chuyện không thích nghe.

Hai người cùng nhau mời ba nhà này, những người còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều, Lý Thạch tự mình đi mời lí chính và thôn trưởng, mấy hộ nhà còn lại cũng chỉ để Tô Văn và Lý Giang thông tri một tiếng, tới hay không thì tùy bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Văn và Lý Giang cũng rời giường hỗ trợ.

Khách nhân đến khoảng bảy phần, Mộc Lan và Lý Thạch chuẩn bị đồ ăn không ngon cũng không dở, chỉ ở mức trung bình.

Lí chính không tới, đây là thái độ của gã, lí chính không đến đương nhiên thôn trưởng cũng không đến.

Nhưng Mộc Lan và Lý Thạch không quá để ý, tuy rằng quan hệ không tốt với lí chính sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng nhìn người đến ăn tiệc liền biết, lí chính không gây ảnh hưởng nhiều đối với thôn này, thôn trưởng ngoài mặt cũng chỉ cho lí chính chút mặt mũi mà thôi, từ lúc hai người xây nhà đến nay thôn trưởng cũng không gây khó dễ bọn họ.
Kỳ thật tâm tư thôn dân ở bờ sông bên kia đối với đám người Mộc Lan còn phức tạp hơn, cũng sắc bén hơn.

So sánh với thôn trang khác, cuộc sống ở thôn Minh Phượng được xem là tốt, thời điểm hai nhà Lý Thạch và Mộc Lan đến cũng không có nhiều người để bọn nhỏ vào đầu, theo bọn họ thấy chẳng qua trong thôn nhiều thêm mấy đứa nhỏ mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới bọn nhỏ sẽ xây được một ngôi nhà đẹp như vậy, xem ra rất có của cải. Ở thôn Minh Phượng, ngôi nhà đẹp nhất thuộc về nhà thôn trưởng, tòa nhà lớn tứ tiến, cả nhà hơn mười miệng ăn sống ở đó, sau đó đến nhà của mấy phú hộ tương đối có tiền, cũng là nhà gạch xanh nhị tam tiến, nhưng được như vậy là kết quả phấn đấu của mấy thế hệ trong nhà, thế mà chỉ với đời này mà hai nhà họ đã xây được ngôi nhà như thế.
Lập tức có không ít người động tâm tư, có người hỏi thăm thôn trưởng, mới biết được Lý Thạch thế mà là đồng sinh, còn nhỏ đã là đồng sinh rồi, vừa nghe đã khiến người khác động tâm.

Nơi này là phủ thành, đừng nói là đồng sinh tú tài, cho dù là cử nhân tiến sĩ cũng có một đống lớn, nhưng ở thôn Minh Phượng với lịch sử không lâu lắm, nhiều năm qua cũng chỉ có một tú tài, chính là Trần tú tài đang dạy học trong thôn nhưng Trần tú tài người ta đã ba mươi mấy, còn Lý Thạch mới 10 tuổi!

Cho nên có không ít gia đình có khuê nữ vừa tuổi liền động tâm tư, nhưng thôn trưởng cố tình giáng thiên lôi lên đầu bọn họ, nguyên lai người hay đi cùng Lý Thạch không phải là muội muội hắn, mà là tức phụ của hắn!

Tướng công 10 tuổi, nương tử 7 tuổi?

Nhỏ như thế thì có thể làm gì?
Nhưng đây lại là sự thật, thôn trưởng nói, đó là hai nhà Lý gia và Tô gia, Lý Thạch mang theo đệ đệ muội muội, Tô Mộc Lan cũng dẫn theo đệ đệ muội muội, hai nhà hợp thành một nhà sống cùng nhau.

Lập tức có không ít người tắt tâm tư, nhưng cũng có người khơi dậy ý chí chiến đấu, giống hiện giờ có một người kéo tay Mộc Lan nói: "... Nữ nhi cần phải có tự trọng, nào có chuyện mới định thân đã đến ở nhà chồng? Có nôn nóng cũng không cần gấp gáp như thế chứ? Nhà mẹ đẻ tẩu tử ta không thích, nhưng người ta vẫn cố tình đưa sính lễ qua, lúc hủy hôn thì sính lễ cũng không trả lại, bây giờ họ cũng chỉ đành nuốt khẩu khí xuống. Mộc Lan nha, ngươi nói có phải hay không, nữ nhi vẫn nên tự trọng một chút, nếu không còn không bằng tròng lồng heo đấy."

Tô Văn nghe vậy gân xanh trên trán liền giật giật, Lý Giang cũng tức giận không thôi. Hôm nay là tân gia nhà bọn họ, không tiện nổi giận.
Mộc Lan nhàn nhạt nói: "Không hẳn như vậy, nhưng có một câu nói rất đúng, không phải người một nhà thì không thể vào gia môn, nhân gia dạng gì thì thú tức phụ dạng đấy." Một câu nói đem nhà chồng, nhà mẹ đẻ người này thậm chí nhà cháu dâu đều mắng hết.

Lưu thị nghẹn họng, trừng mắt muốn cãi nhau, phụ nhân bên cạnh vội vàng lôi kéo bà, nói: "Đệ muội, nhanh ăn cơm đi để Mộc Lan làm việc."

Mộc Lan cười chào hỏi các bà đang ngồi quanh bàn, lúc này mới xoay người rời đi.

Chờ đến lúc tiễn khách, Mộc Lan không biết mình thu được bao nhiêu ánh mắt khinh thường. Mộc Lan về phòng đi quanh Lý Thạch hai vòng, vuốt cằm nói: "Ta không thấy ngươi có chỗ nào tốt, như thế nào có nhiều người coi trọng ngươi như vậy?"

Lý Thạch nhướng mày, nói: "Đúng là không tốt, nhưng dư dả xứng với ngươi."
Mộc Lan đá chân hắn một cái.

Lý Thạch né sang một bên, cười đùa một trận với Mộc Lan, lúc này Mộc Lan mới nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hài tử 10 tuổi nên có.

Mộc Lan không khỏi vui vẻ theo.

Chơi đùa một lúc Lý Thạch mới nói: "Ngày mai ta đi tìm Vương thúc thúc xem xung quanh có ruộng đất tốt không, thuận tiện thỉnh vài người khai khẩn mấy mảnh đất còn lại."

Mộc Lan sửng sốt: "Khai khẩn nhiều như thế làm gì?"

"Ta muốn trồng rau, trồng nhiều có thể đem vào phủ thành bán."

Mộc Lan nhíu mày nói: "Như vậy quá vất vả hơn nữa đây là phủ thành, gia đình trồng rau không ít, chưa kể những phú hộ đều mua chỗ quen, chúng ta căn bản chen không vào được, nhà nghèo hay nhà khá hơn một chút đều đến chợ để mua. Cho dù ngươi muốn bán, một mình ngươi cũng không bán được bao nhiêu. Không bằng bày sạp viết chút thư từ như cũ, rảnh rỗi còn có thể xem sách."
━━━━━

Giải thích một chút: Nhà Lý Thạch – Mộc Lan là kiểu nhà tam tiến nhị viện (hai sân) có hình chữ "Nhật" (日). Nói chung, nhất tiến gồm dãy phòng và một cổng ra vào, nhị tiến là sân chính có chính phòng ở phía Bắc, hai bên Đông Tây là sương phòng, tam tiến ở phía sau chính phòng thường là gian phòng cho nữ quyến, người thường không được tùy tiện bước vào nhưng trong truyện thì Lý Thạch cho xây thư phòng.[Edit] Nông gia tiểu địa chủ - Úc Vũ Trúc - Chương 031 - 035
━━━━━━━━━━

Chương 35

Editor: hiimeira

Mộc Lan cảm nhận được Lý Thạch vẫn như cũ rất muốn đọc sách, chỉ là hiện giờ trong nhà không thể thiếu hắn, kinh tế cũng không cho phép, nhưng Mộc Lan thấy hắn mới 10 tuổi, cùng lắm thì thời gian đọc sách dài hơn so với người khác thôi.

Nhắc đến đọc sách, Lý Thạch liền động tâm. "Tiền kiếm được có đủ dùng hay không?"

Mộc Lan cười nói: "Thử là biết chứ gì? Nói không chừng đến lúc đó ngươi có thể vừa đi thư viện đọc sách vừa bày sạp viết thư từ. Nếu ngươi thật sự muốn trồng rau thì sẽ không có cơ hội đó đâu." Mộc Lan lại nói: "Hơn nữa tuổi chúng ta còn nhỏ, nếu muốn trồng trọt cũng nên chờ lớn một chút mới làm."

Lý Thạch nghĩ một chút liền đồng ý.

"Có điều để hoang đất đai thực sự quá phí."
Lý Thạch gật đầu.

Mộc Lan suy nghĩ, mắt sáng ngời, nói: "Không thôi chúng ta trồng rau nuôi gà đi."

Lý Thạch bất đắc dĩ. "Không phải ngươi vừa nói trồng rau vất vả sao? Bây giờ còn muốn nuôi gà chẳng phải càng vất vả?"

"Nuôi gà có gì mà vất vả, chúng ta trồng cây gai(1) vây xung quanh, đến lúc đó trồng ít rau trong đó, sau đó thả gà nuôi ở bên trong. Rau đó không phải cho người ăn nên không cần phí tâm chăm sóc, chỉ cần mỗi ngày tưới một ít nước là được, mà bên cạnh nhà chúng ta chính là sông còn sợ không có nước tưới sao?"

Làm gì có chuyện đơn giản như thế? Lý Thạch cảm thấy nàng tự cho mình là đúng.

Mộc Lan không ép hắn, chỉ nói: "Mặc kệ nuôi hay không hay, nhà chúng ta cũng phải trồng cây gai vây lên, mùa đông gieo hạt đi, đến xuân vừa lúc nảy mầm, đến hè cây gai hẳn là lớn lên không sai biệt lắm. Có cây gai vây quanh cũng không sợ người khác xông vào."
Quả thực như thế.

Tuy rằng kế hoạch này không được Lý Thạch thông qua, nhưng Mộc Lan vẫn ghi nhớ trong lòng, tính toán khi nào có nhiều thời gian thì thực hiện.

Lý Thạch thông qua Vương Trụ mua sáu mẫu ruộng thượng đẳng ở thôn Minh Phượng, sau đó hắn thỉnh người trồng cây gai xung quanh. Trồng xong thì trận tuyết đầu mùa cũng rơi xuống. Nạn dân ngoài thành cũng tan hết, Mộc Lan và Lý Thạch mặc áo bông thật dày nhìn tuyết đầu mùa, nói: "Mọi chuyện đã qua hết rồi?"

"Đúng vậy, đều đã qua!" Lý Thạch nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tỷ tỷ." Lý Viện nắm tay Tô Đào chạy tới. "Bọn muội đi chơi với đám Tam Nữu." Nói xong mắt nhìn Lý Thạch đang xem sách.

Mộc Lan duỗi tay sờ y phục các nàng một chút, thấy đủ dày liền phất tay nói: "Đi đi, đến trưa thì về sớm một chút."

Lý Viện và Tô Đào vui sướng đáp ứng nhanh chóng chạy đi.
Mộc Lan cúi đầu tiếp tục làm y phục của mình, chung quy nàng luyến tiếc kiếp trước học thiết kế. Thừa dịp mùa đông không có việc gì làm bèn đi mua một cây vải trở về để thiết kế một bộ y phục.

Mộc Lan muốn làm xong rồi xem kết quả thế nào, suy xét có thể gửi bán y phục ở trong tiệm được hay không. Nếu có thể, về sau dù không buôn bán, bọn họ vẫn có nguồn thu nhập.

Nhà bọn họ có sáu đứa nhỏ, chi tiêu thật sự quá nhiều, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhắc đến hai thứ sau cũng khiến Mộc Lan phát sầu.

Thứ nhất chính là chi phí mua giấy và bút mực cho bốn người bọn họ, thứ hai chính là tiền mua thức ăn mỗi ngày.

Sang xuân bọn họ có thể tự mình trồng rau không cần đi mua, nhưng Mộc Lan không muốn ủy khuất thân thể bọn họ và mình, cho nên cách hai ngày phải ăn một bữa thịt. Nếu không làm sao điều dưỡng thân thể mọi người được?
Lý Thạch đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, mùa đông trời lạnh, cũng vì lúc trước tình hình trong nhà bọn họ vẫn còn rối ren cho nên chưa lên núi nhặt củi. Hiện giờ chỉ cần trời ló dạng không đổ tuyết thì Lý Thạch và Mộc Lan đều dẫn theo Lý Giang và Tô Văn vào núi nhặt củi. Chẳng qua Mộc Lan thấy mọi người lạnh thành như vậy, dứt khoát tụ tập lại một chỗ đọc sách viết chữ, thêu thùa may vá, ở giữa đặt cái chậu than là được.

Lý Thạch ở bên cạnh thỉnh thoảng chỉ dạy bài vở cho Lý Giang và Tô Văn một chút, ngẩng đầu thấy Mộc Lan đứng dậy tìm đồ, thấp giọng hỏi: "Ngươi tìm cái gì?"

"Cung tiễn của phụ thân ta, ngươi cất đâu rồi?" Mộc Lan mới nhớ bây giờ là mùa đông, có thể đi săn.

"Ở trong phòng của ta, để ta đi lấy cho ngươi." Lý Thạch về phòng lấy cung tiễn đưa cho nàng, hỏi: "Sao lại nhớ tới cái này?"
Mộc Lan cười nói: "Ta muốn vào núi kiếm chút thức ăn."

"Ngươi?" Lý Thạch lập tức nhớ tới cái bẫy do Mộc Lan đặt để bắt người.

Mộc Lan gật đầu. "Ta chỉ mới học bắn cung nửa năm, chắn chắn săn thú không được nhưng có thể luyện tay một chút, chủ yếu dựa vào đặt bẫy, với lại sức lực của ta không đủ."

Mặt Lý Thạch đen một chút, sức nàng còn chưa đủ? Phải biết rằng Mộc Lan mới 7 tuổi mà mạnh gấp đôi hắn, không biết nàng trời sinh sức lực lớn hay là do luyện tập.

Mộc Lan cũng cảm thấy sức lực bản thân lớn hơn một ít so với bạn cùng trang lứa, nàng cho rằng vì 'ta là người trưởng thành', chưa từng nghĩ mình mạnh hơn người khác nhiều như thế.

Mộc Lan cảm thấy tay cầm kim đều cứng đơ, cho nên mang bao tay do chính mình may, cầm cung tên ở trong sân học bắn tên.
Thời điểm Lý Viện trở về thấy ngạc nhiên không thôi, cũng muốn học, Tô Đào từ nhỏ nhìn quen không có cảm giác gì đặc biệt, lôi kéo Lý Viện nói: "Cái đó nặng lắm, rất nặng, cẩn thận ngã dập mông đó."

Mộc Lan ôm Lý Viện một chút, buổi tối cầm cung tiễn đặt trong phòng mình.

*****

Sau khi Tô Đại Tráng mất, giấc ngủ của Mộc Lan luôn không sâu, thời điểm nàng nghe được động tĩnh liền mở mắt, nàng còn nghĩ rằng Lý Thạch rời giường làm gì, muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng rất nhanh nàng cảm thấy không đúng, bởi vì động tĩnh không phải là đi lại xung quanh mà là động tĩnh lên xuống.

Mộc Lan lén đứng dậy, khoác y phục ngồi trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, tuyết trắng được ánh trăng chiếu rọi nên dù trong đêm đen vẫn sáng như cũ, Mộc Lan liếc mắt một cái liền thấy được tình hình trong sân.
Ba bóng đen lần lượt từ trên vách tường nhảy xuống, nghênh ngang hướng phòng bọn họ đi tới. Mắt Mộc Lan híp lại, lá gan bọn trộm này cũng thật lớn.

Mộc Lan xoay người cầm cung tiễn, nâng cung lên, thầm nghĩ: "Mục tiêu lớn như thế, hẳn là không thành vấn đề?"

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng nàng vẫn không dám ra cửa. Nàng có thể từ đây nhìn thấy bọn hắn, nếu nàng đi ra ngoài thì bọn hắn sẽ phát hiện ra nàng.

Chắc chắn bọn hắn đã có chuẩn bị, mấy đứa nhỏ bọn họ không phải là đối thủ ba thanh niên sức lớn.

Mộc Lan cài tên lên cung, nhắm vào người cầm đầu, xác nhận một lần nữa, hình như bắn chết bọn trộm cắp không phạm pháp, thời đại này cũng không có cái gọi là phòng vệ.

Xác nhận xong, Mộc Lan bắn mũi tên ra ngoài, ba người kia mới bước đến bậc thang, người cầm đầu lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất, dọa hai người còn lại nhảy dựng, vội vàng tiến lên kéo hắn, lúc này mới nhìn thấy ngực phải hắn cắm một mũi tên, mặt hai người lập tức trắng bệch!
Mộc Lan vừa thở dài trong lòng vừa chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai. Lúc ấy nàng nhắm chính là đùi hắn, như thế nào lại bắn tới ngực? May mắn bắn trúng ngực phải không phải ngực trái.

Mũi tên thứ hai trực tiếp cắm vào mông người thứ hai, Mộc Lan bắn thảm không nỡ nhìn, cài mũi tên thứ ba lên cung, tự an ủi chính mình, không có việc gì, bắn khá hơn mũi tên đầu rất nhiều, ít nhất lần này không bắn trúng ngực.

Thời điểm Mộc Lan nghe được động tĩnh thì Lý Thạch cũng nghe thấy, hắn lặng lẽ đứng dậy cầm cái ghế trong tay, nhìn thấy mũi tên đầu tiên do Mộc Lan bắn ra có hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tiếp tục quan sát tình hình địch.

Bọn nhỏ Lý Giang bị tiếng kêu thảm thiết của bọn trộm làm bừng tỉnh, nhìn thấy ba người trong sân, trên người hai kẻ trộm bị cắm mũi tên. Mắt Tô Văn vừa chuyển, liền hô lớn: "Người đâu tới mau, bắt trộm!"
Lý Giang lập tức hiểu ý, cũng hô lớn: "Cứu mạng, có kẻ muốn gϊếŧ người! Có người muốn gϊếŧ bọn ta!"

Bên ngoài chỉ còn có một người lành lặn, nghe thấy tiếng la thì hoảng hốt muốn bỏ chạy. Lý Thạch liền hô: "Ngươi chạy một bước thử xem, ta lập tức bắn chết ngươi."

Chân người nọ lập tức cứng đờ, không dám di chuyển thêm một bước.

Lý Thạch từ trong phòng chạy ra, nói với Tô Văn: "Đệ đi xem hai muội muội, Giang Nhi lấy dây thừng lại đây."

Người nọ thấy trên tay Lý Thạch không có cung tên, nhấc chân muốn bỏ chạy thì lập tức có một mũi tên sượt qua cổ hắn rồi cắm trên mặt đất. Hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn thoáng qua mũi tên trên mặt đất, chân mềm nhũn liền quỳ gối trên mặt đất, sau đó mùi hôi thối phát ra từ đũng quần hắn.

Lý Thạch cầm dây thừng do dự, hắn là người ưa sạch sẽ.
Lý Giang biết ca ca có tật xấu này, tay đoạt lấy dây thừng, nhanh chóng trói người lại.

Về phần hai người kia, Lý Giang có chút lo lắng nói: "Ca, bọn hắn sẽ không có việc gì chứ?"

Hai người ngã trên mặt đất nghe xong mắt sáng ngời, bọn hắn bị trọng thương nha.

Ánh mắt Lý Thạch nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Bọn trộm cắp nếu bị gϊếŧ hoặc bị thương thì tự chịu trách nhiệm, bọn hắn xảy ra chuyện thì tốt, nếu không có việc gì ta còn muốn kiến giải."

Sắc mặt ba người trắng nhợt.

Động tĩnh bên này rất nhanh kéo không ít người tới, người đến đầu tiên chính là Triệu thợ săn. Hắn đầy sát khí tiến vào, nếu không phải Lý Thạch biết trước hắn không có quan hệ với mấy đạo tặc này thì đã cho rằng bọn họ cùng một giuộc.

Triệu thợ săn cau mày nhìn mũi tên cắm trên người hai kẻ trộm, nhận xét nói: "Lực không đủ, độ chính xác càng không cần phải nói. Đây là ngươi bắn? Không đúng." Triệu thợ săn tự phủ nhận bản thân nói: "Ngươi không có khí lực lớn như vậy."
Mũi tên trên người bọn hắn cắm không sâu, tuy người cầm đầu trông có vẻ bị bắn trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên đi vào không sâu, cũng không tổn thương đến chỗ hiểm, cùng lắm chỉ đau đớn một thời gian mà thôi. Về mũi tên bắn trúng mông càng không cần phải nói, thịt trên mông nhiều như thế, cho dù có bắn thêm một mũi tên cũng không sao, chẳng qua chịu đau chút thôi.

Nếu bọn hắn nhảy lên đã sớm chạy thoát, nằm trên mặt đất giả chết đơn thuần tự mình dọa mình.

Triệu thợ săn không có cơ hội hỏi tiếp, bởi vì người bên kia bờ sông giơ cuốc chạy tới rồi, nhìn ba người nằm trên mặt đất, có người "Ơ" một tiếng: "Người này không phải cháu trai Trương Lưu thị sao?"

"Chao ôi, như thế nào lại biến thành trộm?"

"Người trong nhà chỉ có sáu đứa nhỏ mà bọn hắn cũng hạ thủ được!"
Lý Thạch chắp tay thi lễ nói: "Chư vị thúc thúc thẩm thẩm, mấy đứa nhỏ bọn ta không biết xử trí việc này như thế nào nên muốn thỉnh vài vị thúc thúc thẩm thẩm hỗ trợ đưa ba người này đến nha môn."

Lập tức có người do dự, tuy rằng cháu trai Trương Lưu thị không đúng nhưng Trương Lưu thị kia thật sự đanh đá. Nếu bọn họ thật sự đưa người đi, nói không chừng lúc quay về, bà ta liền chặn trước cửa nhà bọn họ mắng chửi.

Lý Thạch cũng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, liền nói: "Người này hôm nay có thể trộm nhà ta, ngày mai nhất định sẽ đi trộm nhà người khác, nếu không đưa đến nha môn, chỉ sợ sẽ không sửa đổi."

"Sửa, sửa, ta không dám nữa, ngàn vạn đừng đưa ta đến nha môn mà."

Lý Thạch chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa có trận gào khóc: "Cháu trai à, sao mệnh ngươi lại khổ như vậy?" Trương Lưu thị chạy vào nhìn thấy cháu trai trúng tên ngay ngực đang nằm trên mặt đất, lập tức kêu rên một tiếng, đi lên muốn đánh Lý Thạch, lập tức có một mũi tên từ trong phòng bay ra tới trước mặt Trương Lưu thị rồi cắm xuống mặt đất.
Trương Lưu thị đang gào khóc liền im bặt, giống như bị người ta bóp lấy cổ.

Âm thanh cãi cọ ồn ào trong sân cũng ngừng lại.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn gian phòng kia, bao gồm Triệu thợ săn.

Lúc này mọi người mới biết, mấy mũi tên này không phải Triệu thợ săn bắn. Bọn họ còn nghĩ rằng Triệu thợ săn nghe thấy tiếng kêu liền chạy lại cứu người.

Trương Lưu thị cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Triệu thợ săn luôn hung hãn, bà không dám tìm hắn, nhưng Lý Thạch không giống bọn họ, cũng chỉ là mấy đứa nhỏ mà thôi, lại không nơi nương tựa. Cho dù là đồng sinh thì có ích lợi gì? Đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ!

━━━━━

(1)Cây gai: Tên khoa học là Pyracantha. Đây là loại cây thường xanh nhiều gai, hay móc áo người đi đường. Có thể trồng thành hàng rào.[Edit] Nông gia tiểu địa chủ - Úc Vũ Trúc - Chương 031 - 035
━━━━━━━━━━


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện