Trần A Phúc đi đến tây phòng, trông thấy Đinh thị đang dùng ống tẩu đánh Vương thị, nàng xông tới một tay đẩy Đinh thị ra, mắng: "Lão yêu bà, lại dám đánh nương ta, có tin ta đánh chết bà hay không."
Vương thị mới nhớ tới khuê nữ vẫn luôn núp ở đông phòng, vừa rồi bà nhất thời kích động liền đã quên chuyện này.
Bà bị dọa hỏng rồi, vội vàng đẩy Trần A Phúc đi ra ngoài, nói: "A Phúc mau ra đi, nương không có việc gì."
"Đứng lại!" Đinh thị hét lớn một tiếng, mụ ta sững sờ nhìn Trần A Phúc, đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo thế nhưng cười lên ha hả.
Lầm bầm lầu bầu nói: "Trời ạ, đều nói người đàng hoàng làm đại sự, thật đúng là."
Vương tài nhìn nương hắn như thế, sợ hết hồn, vội hỏi: "Nương, người sao thế?"
Đinh thị không để ý Vương Tài, rồi nhìn Vương thị giống như cười mà như không nói: "Tốt, Vương Quyên Nương, thì ra vẫn cho rằng mày là cái chày gỗ, lại thật ra là thứ tinh quái.
Mày lại dám gạt tao, không, lừa quá nhiều người..."
Vương thị lắc đầu phủ nhận nói: "Ta không gạt người, ta không gạt người..." Lại dùng sức đẩy Trần A Phúc ra ngoài: "A Phúc ra ngoài, đây là chuyện của nương, con không cần tham dự vào."
Trần A Phúc đứng không động, kệ Vương thị đẩy cũng đẩy không đi.
Đinh thị cười lại đi ngồi trên giường gạch, trên mặt lập tức thay đổi đến từ thiện lên.
Ôn nhu nói: "Quyên Nương, đứa bé ngoan, mày thành thật nói cho nương, ở thời điểm mày bị đuổi ra Trần gia, có phải đã có hài tử hay không?" Lại chỉ Trần A Phúc nói: "Cái đứa ngốc tử...!A, không đúng, đứa bé này lớn lên cùng Trần đại nhân lúc tuổi còn trẻ giống nhau như đúc.
Nó, có phải giống