Trần A Phúc lại quay người về tây phòng.
Trong tây phòng đã là một mảnh hỗn độn, cái bàn băng ghế cùng với một chút dụng cụ đều bị đụng ngã lăn ra đất.
Vương Tài lăn lộn trên mặt đất, muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Truy Phong thế nhưng không cắn hắn nữa, giống như là đang trêu chọc hắn chơi.
Còn dùng vó trước ngăn cản ở trên mặt cánh tay mở ra của hắn, dùng đầu lưỡi liếm mặt hắn, hù dọa hắn nhắm mắt lại khóc lớn không thôi.
Vương thị thì giống như bị dọa ngốc rồi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ che miệng khóc nức nở.
Tiểu Vượng Tài cực hưng phấn, lại không dám đi lên cắn người, đứng ở bên chân Vương thị sủa ầm lên.
"Tốt lắm, chơi đủ rồi." Trần A Phúc nói.
Truy Phong nghe, mới không cam lòng buông Vương Tài ra đi đến đứng bên cạnh Trần A Phúc.
Vương Tài còn khóc lớn nằm trên mặt đất không đứng dậy.
Trần A Phúc cắn răng nói: "Còn không bị cắn đủ, phải hay không? Truy Phong, lại đi cho ta..."
Vương Tài vừa nghe, vội vàng bò dậy.
Hắn ít nhất bên ngoài không có bị thương, chỉ là đầu tóc tán loạn, rất nhiều địa phương trên áo bông cùng quần bông đều bị xé rách, bông bay đến khắp nơi.
Nước mắt nước mũi dán đầy mặt, toàn thân phát run, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Trần A Phúc quát lên: "Cút!"
Vương Tài khóc đi ra ngoài.
Đi đến phòng bếp, đỡ Đinh thị còn ngồi dưới đất khóc lớn.
Hai mẹ con đến trong viện, cảm giác cuối cùng lại thấy ánh mặt trời, lại trông thấy có thật nhiều người ở hàng rào ngoài viện xem náo nhiệt.
Lúc trước trong phòng động tĩnh huyên náo hơi lớn, hấp dẫn người gần đó tới đây.
Đinh thị thấy vậy, liền bỗng chốc ngồi dưới đất khóc lớn lên, hát: "Ông trời nha, ông mở mắt ra nhìn một chút đi, ta đến nhà khuê nữ