Nông Kiều Có Phúc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Bởi vì Vương thị bận rộn, Trần Danh có bệnh phổi, Trần A Phúc lại là một ngốc tử, người đi nhà hắn ghé chơi đặc biệt ít. Chỉ có Trần lão thái ngẫu nhiên sẽ đi qua thăm, lại có là Trần A Lan, Lý tam thẩm và tức phụ Trường Căn cùng vài nữ nhân sẽ tới nhà thỉnh giáo Vương thị thêu thùa.

Trừ Trần lão thái ra, mấy…người khác giống nhau đều không vào nhà, chỉ là gọi Vương thị vào trong viện, đứng ở ngoài tường hàng rào hỏi Vương thị. Còn có chính là Tứ Hỉ tử và tiểu Thạch Đầu đến chơi cùng Trần Đại Bảo, có lẽ bọn chúng cũng được người trong nhà dặn dò, chỉ ở ngoài cửa gọi Đại Bảo đi chơi.

Mấy người này cho dù chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy Trần A Phúc một cái, cũng cảm thấy nàng trở nên xinh đẹp, gặp người sẽ cười ngọt ngào. Không chỉ động tác lưu loát nhiều hơn, còn có thể giúp trong nhà làm công việc đơn giản.

"Khuê nữ ngốc lão Trần gia thôn phía đông thay đổi thông minh." Lời nói này liền truyền ra ngoài.

Rất nhiều người vẫn giữ thái độ hoài nghi, vừa sinh ra đã là người ngốc nghếch, làm sao có thể thay đổi khỏe lên.

Cho nên, người không có việc gì đến bên ngoài Trần gia đi dạo nhiều hơn. Khi bọn họ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở trong sân, trên cơ bản đi đường giống như người bình thường, làm việc, chỉ là động tác hơi chút chậm chạp một chút, những người đó không thể không tin tưởng. Hơn nữa, những người này còn phát hiện, cho dù là chớp mắt một cái nhìn không rõ lắm, cũng nhìn ra được ngốc tử này lớn lên cực kỳ xinh xắn.

"Lời nói của hòa thượng Linh Ẩn Tự đã linh nghiệm, bệnh của ngốc tử Trần gia đầu thôn Đông hết rồi, ngốc tử kia quả thật là người có phúc, còn là tiểu mỹ nhân" các loại lời nói liền triệt để truyền ra ngoài.

Nghe đồn đãi này Trần A Cúc căn bản không tin tưởng, làm sao
đứa ngốc có thể sẽ thay đổi tốt hơn, còn sẽ biến thành tiểu mỹ nhân, liền đi hỏi Trần lão thái.

Trần lão thái đối tôn nữ này đặc biệt nhức đầu, sợ nàng ta đi nhà con thứ hai gây chuyện, liền dụ dỗ nàng ta nói: "Ta vừa đi nha đầu kia liền trốn vào đông phòng, cũng không nhìn cẩn thận. Nhìn thoáng một cái, có lẽ là đẹp mắt hơn trước kia một ít. Nhưng mà, nhìn khá hơn cũng không có đẹp mắt như A Cúc chúng ta."

Trần A Cúc nghe vậy thì cảm thấy hài lòng, có lẽ đi Hồ gia hẹn Hồ Thúy Thúy mười một tuổi đi xem đến tột cùng là thế nào. Hồ Thúy Thúy là tiểu khuê nữ Hồ lão ngũ, phía trên nàng còn có một ca ca Hồ Vi mười bốn tuổi.

Hồ Thúy Thúy còn cười nói: "Nếu như gọi ngốc tử kia ra, chúng ta còn nhét cục đá nhỏ vào trong gáy của nó."

Trần A Cúc nói: "Nếu như nó còn là người ngu ngốc thì được. Nhưng mà, ai cũng nói bệnh ngốc của nó khỏe rồi, còn thành tiểu mỹ nhân." Thời điểm nói ba chữ cuối cùng, rất đúng là không phục.

Hồ Thúy Thúy lắc đầu bày tỏ không tin, ở trong thôn Hưởng La, ra tiểu mỹ nhân chỉ có Hồ gia bọn họ. Bốn cô cô của nàng ta thời trẻ tuổi đều xưng là tiểu mỹ nhân, hiện tại lại có người nói nàng ta lớn lên còn dễ nhìn các bà cô của mình. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Hai người tới ngoài tường hàng rào Trần gia đầu thôn Đông.

Trần A Cúc không muốn tiến vào cửa nhà ngốc tử, nàng ta đứng ở ngoài cửa hàng rào chào hỏi Trần Danh nói: "Nhị thúc, A Phúc tỷ tỷ đâu? Nghe nói bệnh của nàng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện