Nghe thất hoàng tử nói, người Sở gia giả vờ giữ lại một phen, cao hứng tiễn hắn đi.
Sau đó, Trần A Phúc đi Tây Sương dẫn mấy hài tử đến thượng phòng.
Lão hầu gia ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên, Sở tam phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, Sở Lệnh Tuyên ngồi vị trí đầu tiên ở bên trái, trước mặt Sở Lệnh Tuyên còn bày một cái bồ đoàn.
Trần A Phúc sờ sờ đầu Đại Bảo, nhẹ giọng nói: "Đại Bảo, ngoan."
Trần Đại Bảo là ở dưới loại tình huống kia lớn lên, tự nhiên biết rõ như thế nào có lợi nhất cho mình.
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng cậu biết rõ mình nhất định phải làm như thế.
Liền thuận theo đi tới, quỳ ở trên bồ đoàn dập đầu lạy ba cái cho Sở Lệnh Tuyên, nói: "Phụ thân trên cao, nhi tử dập đầu cho người.
Chúc phụ thân thân thể kiện khang, mọi sự như ý." Nói xong, giơ lên chén trà nha đầu đưa tới.
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận trà đến nhấp một miếng, nói: "Đứa bé ngoan, về sau phải thật nỗ lực, làm người hữu dụng cho triều đình."
Nói xong, một người nha đầu bưng một khay có đựng một pho tượng trang trí Hồng Phỉ "Cá chép hóa rồng" tiến lên, Sở Lệnh Tuyên cầm lấy vật trang trí giao cho Đại Bảo.
Đại Bảo đứng dậy tiếp nhận, nói: "Cảm ơn phụ thân."
Hạ Nguyệt phía sau cậu tiếp nhận vật trang trí.
Vật trang trí này vuông vức chừng mười mấy cm, thông thấu diễm lệ, vừa nhìn liền biết vô giá.
Trần A Phúc có chút kinh hãi, Sở Lệnh Tuyên thế nhưng cầm đồ tốt như