Nghe Đại Bảo nói, Trần A Phúc cười ha hả, hình như rất là mong đợi tình cảnh kia.
Nói: "Được, nương sẽ chờ đến ngày đó.
Cho nên, thích nhi tử sẽ không chỉ có một người là mẫu thân, cũng không chỉ muội muội con cùng Sở...!phụ thân, thân nhân thương yêu con, ỷ lại con sẽ càng ngày càng nhiều.
Phải hay không?"
Đại Bảo gật gật đầu, hé miệng cười càng thêm ngọt.
Dỗ dành hùng hài tử xong, để cậu lên giường nghỉ buổi trưa.
Trần A Phúc thu xếp đồ xong, lại cầm một chút thức ăn chay cùng thức ăn đi Lộc Viên, thêm món ăn cho bọn họ buổi tối.
Mới ra cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, từ trong xe xuống dĩ nhiên là Thanh Phong.
Nàng lại đây làm lễ cho Trần A Phúc cười nói:, "Lão gia cùng phu nhân sai nô tỳ đến chúc thọ cho đại cô nương."
Trần A Phúc cười thỉnh nàng vào nhà, mời ngồi, dâng trà.
Thanh Phong không dám ghế ngồi, chỉ ngồi ở trên một cái ghế đôn thêu, nàng đều lấy ra lễ vật các chủ tử đưa.
Trần Thế Anh và Giang thị đưa là một đôi trâm cài vàng luy tơ khảm châu, Trần Vũ Lam đưa là một cây lược tinh xảo sừng trâu, Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà mỗi người đưa một cái khăn tay mình thêu.
Khăn tay thêu nghệ đều rất tốt, khăn của Trần Vũ Hà hẳn là Lục di nương giúp đỡ thêu.
Trần A Phúc cười nói tạ, lại để cho Thu Nguyệt bồi Thanh Phong ăn cơm, Tằng Lão Đầu bồi phu xe ăn cơm, an bài chỗ ở cho bọn họ, ngày mai lại đưa bọn họ đi.
Hết bận, Trần A Phúc mới đi Lộc Viên.
Trong Lộc Viên là một cảnh tượng bận rộn, phụ nhân rất nhiều nhà đều đến hỗ trợ.
Cao thị, chị em dâu Võ gia ở trong phòng bếp giúp đỡ Mục thẩm nấu cơm, Trần A Cúc đang đốt lửa, ngay cả tức phụ Hồ lão ngũ, nhi tức phụ Cao Lý Chính cùng Trần lão thái đều ngồi ở trong sân thái món ăn rửa rau.
Trần A Phúc đi vào, mọi người liền cười chúc mừng