Thời điểm đi ngang qua Quan Âm điện, Trần A Phúc dâng lên ba nén hương cho Quan Âm nương nương, cầu Bồ Tát phù hộ nàng thuận lợi sinh sản.
Hiện tại Trần A Phúc tuyệt đối mê tín, tuyệt đối tin tưởng người khác có luân hồi, tin tưởng có Phật gia Bồ Tát —— nàng xuyên qua, còn có cái gì không có khả năng.
Kiếp trước còn có một loại thuyết pháp, tiểu hài tử không thể vào đại điện.
Sợ bọn họ lộn xộn, kinh ngạc Phật chủ cùng Bồ Tát.
Cho nên Trần A Phúc để cho hai đứa con đứng ở bậc tam cấp dưới hành lang, mười người hộ vệ bảo vệ bọn họ, năm hộ vệ đi theo mình.
Trần A Phúc thành kính mà lạy Bồ Tát, cúng tiền dầu vừng, liền được Hồng Phỉ đỡ quay người đi ra đại điện.
Nàng vừa đi ra khỏi cửa đại điện, ở dưới hành lang Đại Bảo và Yên Nhi liền nắm tay chạy tới hướng nàng, trong miệng kêu lên: "Mẫu thân, mẫu thân, Bồ Tát nhất định có thể phù hộ mẫu thân sinh hai đệ đệ."
Hai đứa bé đều bị Sở lão hầu gia mang sai lệch, không bao giờ nói muội muội nữa, chỉ nói đệ đệ.
Hai đứa bé vừa gọi, khiến cho những khách hành hương khác đều chọc cười.
Trần A Phúc xấu hổ đỏ mặt.
Hồng Phỉ ngăn ở phía trước Trần A Phúc đón được hài tử xông lại, hai người bọn họ thả chậm sức lực, cũng đều dắt váy Trần A Phúc nói: "Mẫu thân đã bái Bồ Tát, nhất định có thể sinh hai đệ đệ."
Trần A Phúc không nói gì, chỉ cười dắt tay của bọn hắn chuẩn bị đi đến hành lang, lại nhìn thấy mười hộ vệ đều mặt mũi tràn đầy đề phòng vây ba người bọn họ lại.
Lại có hai hộ vệ cúi người ôm hai Tiểu Chủ Tử vào trong ngực, Hồng Phỉ cũng đỡ nàng.
Nàng nghiêng đầu xem xét, đã nhìn thấy người nàng không muốn nhìn thấy nhất —— Vinh Chiêu công chúa.
Vinh Chiêu từ cửa sau phía trước đại điện đi ra, đang đi tới chỗ nàng.
Vinh Chiêu ở kinh thành nghe nói Trần A Phúc đã mang