Trần Thế Anh tức giận đến đánh Trần Vũ Huy hai bạt tay, lại muốn đưa nàng ta đi ni cô am chép kinh phật.
Lão phu nhân vừa khóc lại nháo cầu tình, Trần Thế Anh chỉ đành thôi, nói lại cho nàng ta một cơ hội cuối cùng, kêu Giang thị nghĩ biện pháp tìm người xa một chút gả nàng ta.
Nếu như nàng lại nháo, hắn cũng mặc kệ, trực tiếp đưa đi am ni cô làm ni cô...
Thanh Phong cuối cùng cười nói: "Phu nhân là sợ đại nãi nãi và đại gia về nhà mẹ đẻ, nếu để cho đại gia nghe được chút tiếng gió, mặt mũi lão gia thân gia cùng đại nãi nãi không đẹp mắt."
Cũng đúng, Trần Thế Anh coi trọng mặt mũi, nếu khiến con rể lớn của hắn biết rõ nhị khuê nữ của hắn thế nhưng muốn làm quý thiếp cho con rể lớn, mặt mũi hắn đặt chỗ nào?
Trần A Phúc dở khóc dở cười, Trần Vũ Huy kia thật đúng là không biết xấu hổ lại tự kỷ.
Còn muốn làm quý thiếp hồng tụ thiêm hương cho Sở Lệnh Tuyên, còn tự nhận là Sở Lệnh Tuyên sẽ thích, còn muốn cho Trần Thế Anh chủ động nói ra, nàng ta cũng thực có can đảm nghĩ...
Thanh Phong thấy sắc mặt chủ tử không tốt, vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ đáng chết, miệng nói lung tung, khiến đại nãi nãi tức giận."
Trần A Phúc nói: "Mau dậy đi.
Ta cũng không phải là tức giận, chỉ là buồn bực những người kia da mặt không biết làm bằng cái gì, còn dày hơn tường thành."
Không cho về liền không về đi, nàng cũng không muốn về, cũng không phải sợ ác lão thái bà cùng Trần Vũ Huy, chẳng qua là cảm thấy địa phương có hai người kia khiến người chán ghét.
Buổi chiều, mẹ con Trương thị cùng mẹ con Ngô thị thế nhưng kết bạn đến thăm Trần A Phúc.
Trương thị khôn khéo, biết rõ Vương Thành là cữu gia thật sự của Trần A Phúc, Vương gia và Trần A Phúc quan hệ