Giang thị chưa thấy qua Lý Hiên trước kia là dạng gì, nhưng xem bộ dáng bây giờ cũng không giống si nhi, chỉ là phản ứng thoáng chậm một chút.
Còn nghĩ đến trước kia Sở Hàm Yên bị truyền đi không chịu nổi như vậy, hiện tại trừ nói chuyện thoáng chậm một chút, đã thành tiểu cô nương đáng yêu thông tuệ.
Nàng không thể không bội phục "Nữ nhi" này, dạy dỗ hai đứa bé này rất tốt, bắt được lòng trượng phu, dụ dỗ người nhà chồng thật tốt.
Có một xuất thân bị người chỉ trích như vậy, thế nhưng có thể kinh doanh ở nhà chồng được vui vẻ sung sướng.
Hơn nữa, ngay cả mang thai cũng không tìm thông phòng cho trượng phu, trượng phu cùng người nhà chồng thế nhưng cũng có thể chịu đựng...
Nếu như Trần A Phúc là con gái ruột của nàng, có lẽ nàng sẽ còn dạy Trần A Phúc nên hiền lương như thế nào, nên như thế nào nắm chặt trái tim chồng hơn chút nữa.
Một thiếp chẳng qua một món đồ chơi, thời điểm nữ nhân không còn trẻ tuổi, nam nhân nhất định sẽ thay lòng, còn không bằng sớm như nguyện cho hắn, khiến hắn cảm động và nhớ nhung thê tử hiền đức rộng lượng.
Nhưng "Nữ nhi" này, nàng vẫn không thể nói nhiều.
Hai người vào nhà, đầy tớ dâng trà, tán gẫu một trận.
Trần A Phúc nhìn nàng tựa như có lời muốn nói, liền kêu đầy tớ lui ra.
Giang thị cố cười nói: "Mẫu thân cũng là không còn cách nào, chỉ đành đến thương lượng với con một chút.
Tam muội của con đã mười lăm tuổi, rất nhiều cô nương khác niên kỷ này đều xuất giá, nhưng Tình nhi lại...! Trước kia lúc ở Giang Nam, ngược lại có thật nhiều người đến làm mai, ta và cha con đều biết rõ hắn sẽ không vẫn luôn làm quan ở Giang Nam, chúng ta không nỡ để Tình nhi một mình ở Giang Nam, liền cự tuyệt, nghĩ tới đến bên này nói thân sau.
Thật không nghĩ đến, nha đầu không biết xấu hổ kia, nó làm hỏng nhân duyên của mình, cũng làm hỏng muội tử của con rồi.
Vốn là có hai hộ người không tệ đã sai người đến nói vun vào, chúng ta cũng vừa ý một nhà, nhưng..." Nói còn chưa dứt lời, nàng liền chảy nước mắt ra.
Trần A Phúc