Hà Lâm Sinh năm nay mười tám tuổi, bởi vì danh tiếng không tốt lắm, cha mẹ cùng bản thân hắn lại bắt bẻ, cho nên hôn sự còn chưa định ra.
Trước đó vài ngày, cha mẹ vừa ý đích nữ Trần gia, nói Trần phụ mặc dù đến phủ Định Châu không lâu, lại thành tích cao, Hoàng thượng đặc biệt thưởng thức, nói không chừng về sau sẽ điều vào kinh trọng dụng.
Hắn xa xa nhìn Trần Tam cô nương một cái, cảm thấy mặc dù không phải là tuyệt sắc, nhưng dáng người rất tốt, mặt mày cong cong, có một phen phong vận khác, cũng có một phần nguyện ý.
Chỉ là Trần gia liên tục có chút do dự, hắn cũng sợ Sở Lệnh Tuyên cản trở từ trong, lâu ngày sinh biến.
Cho nên vừa nghe rơi xuống nước là Trần Tam cô nương, liền không chút do dự nhảy xuống nước đi cứu nàng...
Sở Lệnh Tuyên bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là không có cách nào.
Ta đứng ở bên cạnh không đi cứu muội muội nàng, người khác sẽ nói ta người làm tỷ phu này lương bạc, lại sẽ nói chuyện tình cảm vợ chồng chúng ta.
Nếu như cứu nàng ta, nàng ta nhất định sẽ thừa cơ đổ thừa lên ta, đây vốn là nàng ta bố trí cục cho ta.
Ta không quan tâm người khác bình luận, nhưng ta không muốn kéo nàng vào.
Huống chi, Giản đại nhân vừa vặn cũng ở nơi đó, ta vẫn muốn lưu cái ấn tượng tốt cho ông ấy.
Cho nên, hắc hắc, cũng đành phải đẩy Hà nhị ra tới giúp ta ngăn cản tai họa."
Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Hà nhị là giúp chàng ngăn cản tai họa, nhưng Trần Vũ Huy gả đi Hà gia, còn không biết sẽ tìm bao nhiêu phiền toái gì cho nhà mẹ đẻ thiếp."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhạc phụ rất thông minh, biết rõ nên ứng phó như thế nào."
Trần A Phúc nói: "Chàng tính kế Hà nhị, Hà gia không phải là sẽ hận chàng hơn? Vừa rồi Hà phu nhân trông thấy thiếp, hận không thể ăn thiếp luôn.
Hà đại nhân là thủ trưởng của