Buổi tối, Trần Vũ Tình cũng không ăn cơm tối, liền nằm ở trên giường lau nước mắt, Trần Thế Anh và Giang thị khuyên giải như thế nào cũng chỉ là khóc.
Nàng cũng không phải có bao nhiêu thích Hà Lâm Sinh, nàng cũng chỉ là gặp qua hắn một lần, ấn tượng không tệ, nghĩ tới mình tuổi đã không nhỏ, nghĩ sớm định ra hôn sự.
Nhưng mà, thời điểm cha mẹ song phương đều có ý đính hôn cho bọn họ, tỷ tỷ ruột lại đến làm ra chuyện này, nàng ta sao có thể vô sỉ dạng này!
Nàng còn biết, Trần Vũ Huy vừa nháo, danh tiếng cô nương Trần gia càng không tốt lắm.
Lần này không chỉ tất cả quý phu nhân phủ Định Châu đều ở đây, ngay cả kinh thành, tỉnh thành đều có người đến, nhân duyên của mình về sau lại càng gian nan.
Mình đã mười lăm tuổi, một năm lớn thêm một năm, sau này nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này, đầy tớ đến báo, đại cô gia cùng đại cô nãi nãi, Sở gia đại tỷ nhi đến.
Trần Thế Anh vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi tiền viện, Giang thị kêu đầy tớ trực tiếp mang đại cô nãi nãi cùng đại tỷ nhi tới nơi này.
Giang thị nói: "Tình nhi mau rửa mặt, đại tỷ con muộn như thế còn tới nhà, nhất định là có chuyện gì."
Trần Vũ Tình cũng thẹn thùng khiến người ta nhìn đến bản thân vì hôn sự khóc thành dạng này, chỉ đành đứng dậy do nha đầu hầu hạ rửa mặt, còn trang điểm.
Nhưng con mắt vẫn sưng đỏ, son phấn cũng không lấn át được.
Mới vừa thu thập xong, Trần A Phúc liền dắt Sở Hàm Yên đến.
Giang thị ra cửa đón, tiến lên hai bước kéo tay Trần A Phúc nói: "Trời đã trễ thế này, còn để cho con mang bụng to chạy bởi vì nhà mẹ đẻ.
Cẩn thận chút, đừng ngã."
Trần A Phúc cười nói: "Đại gia nhà con có